"Xem ra có phiền toái."
Tiết Vong Hư đã nhìn thấy thiếu niên, chợt cười: " Người Quan Trung đến."
Trương Nghi xoay người sang nhìn, ngẩn ra, khó hiểu hỏi: "Động chủ, sao ngươi biết hắn là từ Quan Trung tới?"
"Quan Trung là vùng đất khởi nguyên của Đại Tần vương triều, cũng chỉ có Tu Hành Giả ở chỗ đó, mới đeo kiếm thiếu mỹ cảm như vậy, đeo kiếm mà cứ như vác cuốc hay vác búa đốn củi vậy." Tiết Vong Hư cười cười.
Trương Nghi nhìn thiếu niên kia, kiêu ngạo phóng khoáng, song góc độ đeo kiếm kia quả thực có vấn đề, nhìn qua quả rất giống như đang đeo một cái cuốc ngang lưng, không có mỹ cảm chút nào, Tiết Vong Hư so sánh thực quá thú vị, hắn bèn phì cười.
Thiếu niên lúc còn cách Đinh Ninh mấy trượng thì ngừng lại, khom người xuống thi lễ: "Tại hạ Quan Trung Thẩm Dịch, các hạ hẳn là Bạch Dương Động Đinh Ninh?"
Nghe thấy đối phương quả nhiên là đến từ Quan Trung, Trương Nghi càng thấy buồn cười.
Đinh Ninh chống xẻng xuống đống tuyết, lạnh nhạt hỏi: "Hỏi để làm gì?"
Thẩm Dịch sững sờ.
Tuy trước nay vẫn luôn chỉ ở Quan Trung, chưa bao giờ đến Trường Lăng, nhưng từ trong sách vở và từ miệng người chung quanh, hắn được biết Trường Lăng trọng lễ nghĩa còn hơn Quan Trung, thế mà hai người hắn đang nhìn thấy này, một người thì vừa khóc vừa cười, trông rất kỳ cục, người thứ hai thì sắc mặt chẳng dễ chịu chút nào.
"Người ta đường xa mà đến, dù ngươi không mời người ta uống chén trà nóng, thì tốt xấu ngươi cũng phải khách khí một ít." Tiết Vong Hư lắc đầu, bất đắc dĩ dạy dỗ Đinh Ninh.
" Dù sao cũng đều là tìm đến tận cửa đánh nhau, quét tuyết một tí để chuẩn bị lễ mừng năm mới cũng không được yên, cần gì phải khách khí." Đinh Ninh nhìn ông.
Thẩm Dịch càng thêm sững sờ, hắn do dự nhìn Đinh Ninh, hỏi: "Sao ngươi biết ta là tới tìm ngươi đánh. . . Ta có bảo là tới để khiêu chiến ngươi hay sao?"
"Trừ Tạ Nhu và Tạ Trường Thắng, ta không biết người Quan Trung nào khác." Đinh Ninh nhìn hắn: "Dù sao cũng đều là có liên quan tới họ, hơn nữa trên người ngươi chiến ý dạt dào, tinh khí tràn đầy như thế, không tới tìm ta đánh nhau, chẳng lẽ là tới giúp ta quét tuyết?"
Thẩm Dịch giật mình, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên: "Người ta nói ngươi tài trí nhanh nhẹn, quả nhiên bất phàm."
"Thực không dám giấu diếm, ta đối với Tạ Nhu vừa gặp đã thương, nghe thấy tin cô ấy thề không phải ngươi thì không cưới, nên ta mới muốn tới khiêu chiến ngươi, ta tới Trường Lăng đã được nửa tháng, nhưng các ngươi không có đi ra ngoài, nên cho đến hôm nay mới biết được ngươi ở nơi này, mà tìm tới." Không đợi Đinh Ninh lên tiếng, hắn đã không hề che giấu chút nào, nghiêm nghị nói tiếp.
Tiết Vong Hư cười càng thêm vui vẻ: "Quả nhiên là bản sắc Quan Trung, tranh giành tình yêu, mà nói ra miệng chẳng ngại ngùng tí nào."
Đinh Ninh nhìn tên thiếu niên trước mặt, cau mày: "Ngươi đối với Tạ Nhu như thế nào, đâu có liên quan gì tới ta, dù sao ngươi cũng đã biết rõ, đó chỉ là quan điểm của riêng một mình Tạ Nhu mà thôi."
Thẩm Dịch thành khẩn: "Nhưng ta nghĩ chỉ cần ta có thể chứng minh ta ưu tú hơn ngươi, thì cô ấy sẽ đổi ý."
Đinh Ninh bình tĩnh đáp: "Chuyện đó thì liên quan gì tới ta? Ngươi vì chuyện riêng của cô ấy, lại tới đòi đánh nhau với ta, bắt ta giúp ngươi chứng minh ngươi ưu tú hơn ta à, ta làm vậy thì được cái gì?"
Thẩm Dịch lại thêm một lần sửng sốt.
Vốn hắn nghĩ rất đơn giản, chỉ cần hắn tìm được Đinh Ninh, bắt đầu công bằng quyết đấu là được, nhưng bây giờ nghe Đinh Ninh nói vậy, hắn lại chẳng phản bác được lời nào. Vì rõ ràng làm như thế chỉ có lợi cho hắn, Đinh Ninh chẳng được gì cả.
Đinh Ninh mở miệng, định làm cho đối phương hoàn toàn bỏ đi chủ ý của mình, thì Tiết Vong Hư ở phía sau đã lên tiếng, giọng điệu đòi hỏi như con nít: "Đinh Ninh, ta muốn xem các ngươi chiến đấu."
Đinh Ninh dừng lại, không nói gì.
Trong mắt Thẩm Dịch lấp lánh tia hy vọng.
Thương nhân sau lưng hắn khẽ ho một tiếng, nhìn Đinh Ninh, giọng điệu đầy thương lượng: "Nếu cảm thấy đối với ngươi không có lợi gì, hay là chúng ta chi ra chút ít để đền bù tổn thất?"
Đinh Ninh ngẫm nghĩ: "Cũng được."
Thẩm Dịch hưng phấn hẳn lên.
"Tiểu sư đệ, như vậy có ổn không?" Trương Nghi lo lắng. Ở Trường Lăng khiêu chiến quyết đấu, hắn chưa bao giờ nghe nói một bên phải đền bù tổn thất cho bên kia, đây đâu phải đầu đường làm xiếc, muốn ra phần thưởng cũng phải ra cả hai phần chứ.
"Ta muốn Tam Dương Thảo."
Đinh Ninh chẳng buồn quan tâm tới hắn, quay sang nhìn Thẩm Dịch và thương nhân mập: "Đương nhiên là nếu ta thắng, các ngươi đưa cho ta Tam Dương Thảo, nếu ta thua thì thôi."
Thẩm Dịch theo bản năng quay sang, hỏi thương nhân mập sau lưng: "Kim thúc, Tam Dương Thảo là?"
Thương nhân mập khẽ trả lời: "Một loại Linh dược có công hiệu đại tráng tỳ thận, giá cả xa xỉ, nhưng nhưng vẫn có thể tìm được."
Thẩm Dịch vui vẻ, quay sang nói với Đinh Ninh: "Yêu cầu của ngươi không phải là quá đáng, nhưng phải chỉ khi ngươi chiến thắng được ta, như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, Thẩm gia ta nếu tìm được bao nhiêu Tam Dương Thảo, ta đều tặng cho ngươi hết."
Đinh Ninh gật đầu,"Như thế rất tốt."
Tiết Vong Hư thắc mắc: "Ngươi lấy Tam Dương Thảo để làm gì, là dùng trong đan phương để bồi bổ cơ thể cho ngươi à? Đan phương đó có đáng tin không?"
Đinh Ninh quay người nhìn ông: "Đáng tin, ngươi đừng lo lắng."
Thấy Đinh Ninh chắc chắc như thế, Tiết Vong Hư không nói thêm gì nữa.
Thẩm Dịch hưng phấn hỏi: "Như vậy bây giờ bắt đầu được chưa?"
Đinh Ninh bỏ xẻng ra, xoa xoa tay, bước ra cách khỏi đống tuyết hai bước, nói với Thẩm Dịch: "Được rồi."
Thẩm Dịch nắm lấy chuôi kiếm, hỏi Đinh Ninh: "Ngươi có lẽ chưa tới Chân Nguyên cảnh?"
Đinh Ninh kỳ quái nhìn hắn, gật đầu.
"Mời!" Thẩm Dịch không nói gì thêm, làm lễ nghi, rút kiếm, hoành ngang ngực.
Đinh Ninh cũng chẳng nói gì, cầm lấy Mạt Hoa kiếm, rút ra khỏi bao, cũng hoành ngang trước ngực.
Những người đang quét tuyết quanh đó đều háo hức.
Hàng xóm khu này đều biết ông chủ nhỏ của quán rượu, Đinh Ninh, là một Tu Hành Giả, rất tò mò muốn xem Đinh Ninh giỏi tới cỡ nào.
"Đừng có sợ! Đánh đi!"
"Đừng có làm mất mặt Ngô Đồng Lạc chúng ta!"
"Nếu ngươi thắng, mai ta sẽ không lấy tiền mì!"
Đủ thứ âm thanh lộn xộn vang lên.
Đinh Ninh chẳng nói lời nào, còn Thẩm Dịch thì nhướng mày.
Hắn bực mình.
Những âm thanh hỗn loạn đột nhiên im bặt.
Vì Thẩm Dịch đã xuất kiếm.
Hắn chém thẳng về phía Đinh Ninh.
Hắn cách Đinh Ninh phải năm sáu trượng, một kiếm này chém ra, lẽ ra không thể chạm được tới chéo áo Đinh Ninh, nhưng cùng lúc vung kiếm, thân ảnh hắn cũng đã lướt lên.
Mớ tuyết đọng ở giữa hắn và Đinh Ninh bị chấn thành bụi phấn, bắn văng ra hai bên.
Trong nháy mắt, hắn đã xẹt qua khoảng cách hơn mười trượng, tới trước mặt Đinh Ninh.
Tất cả phù văn trên thanh kiếm của hắn đều sáng lên, vô số tia nguyên khí từ mũi kiếm chảy ra, hình thành một tia Lôi Đình màu vàng.
Người ở Ngô Đồng Lạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều ngây người.
Trương Nghi mở to mắt, tán thưởng: "Thật là quân tử, ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."
Hắn tán thưởng như vậy, là vì lúc nãy lúc hắn nghe Thẩm Dịch hỏi tu vi Đinh Ninh, nên cho rằng Thẩm Dịch muốn xác định Đinh Ninh còn chưa tới Chân Nguyên cảnh, để yên tâm ra tay.
Nhưng bây giờ hắn lại nhận ra, Thẩm Dịch hỏi như vậy, là để không muốn dùng tu vi Chân Nguyên cao hơn của mình chiếm tiện nghi của Đinh Ninh.
Một kiếm này, hắn đã áp chế tu vi của mình xuống đệ nhị cảnh đỉnh phong.
***
Đinh Ninh hơi nhíu mày.
Ngay lúc Thẩm Dịch xuất thủ, hắn cũng đã cảm giác ra dụng ý của Thẩm Dịch.
Nhưng theo quan điểm của hắn, chuyện ấy chẳng liên quan gì tới kết quả sau cùng.
Nếu có thể làm cho thắng lợi trở nên đơn giản hơn, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Nên lúc Thẩm Dịch xông tới, thì chân khí trong cơ thể hắn cũng điên cuồng tuôn ra tràn vào Mạt Hoa tàn kiếm.
Những sợi tơ trắng bắt đầu xuất hiện hai bên người hắn.
Hắn không lùi lại bước nào.
Hắn chờ Thẩm Dịch xuất thủ trước, chính là để hậu phát chế nhân, khóa kín kiếm thế của Thẩm Dịch.
Trong chốc lát, Phong Lôi đã tới trước mặt hắn.
Lôi quang màu vàng chỉ còn cách lồng ngực hắn chưa tới một xích.
Nhưng ngay lúc này, hai đạo Kiếm Phù đã được hình thành hoàn chỉnh.
Oanh một tiếng nổ vang.
Hai luồng Nguyên Khí hùng hồn màu xanh phụt ra.
Trước người Đinh Ninh như có hai ngọn núi xanh dựng thẳng lên, khép lại.
Lôi quang màu vàng bị hai ngọn núi xanh chặn lại, không tiến lên thêm được chút nào.
"Bạch Dương Kiếm Phù kinh. . . Tiểu sư đệ. . . Tiểu sư đệ. . ." Trương Nghi trừng to mắt, vừa kinh sợ vừa kinh hãi, không thể nào tin được, miệng không ngừng lắp bắp "Tiểu sư đệ" .
Thẩm Dịch như ngừng thở.
Hắn cảm thấy thanh kiếm trong tay như bị hai ngọn núi kia ép vào, đè xuống, không tiến lên được, càng không thể rút ra.
Một tiếng vù vù!
Trong tích tắc, vô số Nguyên Khí màu xanh bị phản chấn bắn ra, văng khắp thân trước của hắn!
Thân thể hắn bị đập mạnh, như bị cự chùy đập trúng, lảo đảo thụt lùi về sau.
Đinh Ninh xuất kiếm.
Nhất cái Kiếm Phù hình vuông màu trắng lập tức hình thành.
Không khí lạnh nên nguyên khí ngưng tụ ra càng lạnh hơn, một mũi băng xuyên qua màn tơ nhện màu vàng đã vỡ tứ tán, đâm vào đỉnh đầu Thẩm Dịch.
Đinh Ninh thu kiếm.
Hắn không nói gì thêm.
Nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu.
Một trận chiến này thắng bại đã phân.
Chỉ cần Đinh Ninh muốn, cây băng kia hoàn toàn có thể xông vào cơ thể Thẩm Dịch.
"Tiểu sư đệ. . ." Trương Nghi vô cùng mừng rỡ, không biết nên nói gì cho phải, chỉ kêu như vậy rồi im.
Tiết Vong Hư thở dài,"Quá là nhanh."
Ông cứ như chưa đã nghiền, nét mặt không hài lòng.