Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ liếc mắt nhìn nhau, nhưng không nói gì.
Bởi vì hai người đều biết rằng, giống như những chuyện mà Trịnh Tụ đang làm vào tối nay, một khi bắt đầu thì sẽ không dừng lại.
Vì cho rằng hai người là người đáng tin cậy, nên Lâm Chử Tửu mới bắt đầu giảng giải một ít chuyện xưa, và bắt đầu nói cho họ những điều nên chú ý khi đối địch với Trịnh Tụ và Nguyên Vũ. Hắn sẽ không dừng lại, chắc chắn sẽ tiếp tục.
― Sau khi Nguyên Vũ lên ngôi, việc giết rất nhiều người và đốt sách không chỉ xóa sạch sự tồn tại của Vương Kinh Mộng.
― Nhiều người biết rằng Trịnh Tụ là kẻ tàn nhẫn độc ác, nhưng họ vẫn đánh giá thấp sự tàn ác ấy.
Lâm Chử Tửu cười mỉa mai, như họ nghĩ, một câu tiếp một câu được hắn nói ra.
― Một trong những lý do hắn phải đến Trường Lăng là vì quận Dương Sơn.
― Hắn sinh ra ở quận Dương Sơn. Lúc đó, sau khi phát động cuộc chính biến ở Trường Lăng, Trịnh Tụ đưa cho hắn một bức thư. Nội dung bức thư là nếu hắn không đến Trường Lăng, thì bà ta sẽ ra lệnh cho quân đội tàn sát quận Dương Sơn, giết hết người của mười ba thành trong quận, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không tha.
― Để cho hắn tin vào quyết tâm của mình, bà ta đã trực tiếp tàn sát một thành trì. Đội quân đồ thành lúc đó chính là Sát Thần quân bây giờ.
― Đó là thành Tiêu Vệ? ― Hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn, Triệu Tứ hỏi lại:
― Vậy lúc đó không phải do quân Sở tàn sát hàng loạt dân trong thành ư?
― Chi Sở quân đó cũng bị Sát Thần quân tiêu diệt, nhưng lại phải cõng tội danh thay bọn chúng.
Lâm Chử Tửu lại tiếp tục giễu cợt:
― Cho dù cuối cùng hắn đã theo hiệp nghị đến và chết ở Trường Lăng, nhưng quận Dương Sơn vẫn bị bà ta cắt nhượng cho nước Sở. Hoàng đế Đại Sở thấy vô duyên vô cớ có được món hời lớn, nên cũng không lên tiếng đính chính, cứ để cho chi Sở quân kia gánh tội giùm.
Sắc mặt chuyển sang càng khó coi, Bạch Sơn Thủy hỏi tiếp:
― Vậy sau này Ba Sơn Kiếm Tràng bị hủy diệt cũng vì thủ đoạn đồng dạng?
― Thế thì không phải.
Sau khi im lặng một lúc, hắn mới kể tiếp:
― Khi đó, trong kiếm phái Ba Sơn có sự chia rẽ.
― Nguyên nhân không phải do sự phản bội của một vài người.
― Yên Tâm Lan cảm thấy rằng tâm ý của hắn khi chịu chết là để kết thúc chuyện này, và nàng ấy cũng quyết định làm theo tâm nguyện đó của hắn, không muốn bọn ta tiếp tục dùng tính mạng mình áp vào chuyện đó (báo thù), không muốn mọi thứ do sự hy sinh của rất nhiều nhân tài xây đắp nên rồi lại bị phá hủy như thế. Nhưng một số người trong bọn ta lại không muốn làm theo.
― Đây là lựa chọn của từng người. Cũng giống như lựa chọn của người ở Trường Lăng, có người chọn từ bỏ cái tôi để thành toàn tập thể, họ muốn thấy sự ra đời của một triều đại hùng mạnh chưa từng có, thiên hạ thống nhất và không có chiến tranh. Đây cũng từng là ước mơ của người đó ... Nhưng nhiều người cuối cùng vẫn là tâm ý khó bình (khó nguôi ngoai).
― Chung quy là do Rắn mất đầu, không lạnh lùng tàn nhẫn được như Trịnh Tụ.
Sau khi lại trầm mặc một hồi lâu, Lâm Chử Tửu mới nói tiếp:
― Hắn không chỉ là hình tượng bất khả chiến bại của Ba Sơn Kiếm Tràng, quan trọng nhất hắn còn là thủ lĩnh của quần long. Không ai nghĩ đến chuyện hắn sẽ chết trước... Tóm lại kiếm phái Ba Sơn mạnh nhất thiên hạ cứ như vậy mà rối loạn.
― Thực tế không có cơ hội. Nếu có cơ hội, ta rất muốn gặp hắn trước khi chết để hỏi tâm nguyện cuối cùng của hắn là gì. Về thiên hạ, về Trịnh Tụ và Nguyên Vũ.
― Là chắp tay giao thiên hạ cho Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, để hai kẻ đó hoàn thành những gì chúng ta muốn làm, tạo nên một triều đại chưa từng có, hay là điều gì khác?
Không một ai lên tiếng vào lúc này.
Bởi quan điểm và cách làm của mỗi người là khác nhau.
Nhìn qua, có những người, những việc khi nghe theo, làm theo ý kiến và phương pháp hành sự của người còn lại sẽ bị đánh giá là xuẩn ngốc. Nhưng như cũ, những người đó vẫn đáng để họ kính nể.
Điểm mấu chốt là, giả thuyết của Lâm Chử Tửu không thể thành. Bởi họ không thể quay về thời điểm người đó chết trận và xuất hiện bên cạnh hắn để hỏi.
Có lẽ khi đó, người đó rất khó đưa ra lựa chọn, nhất là khi nhận thấy mình không thể hoàn toàn kiểm soát được mọi thứ, không thể đưa ra lựa chọn thay cho người khác.
― Ta ở trong thủy lao mấy năm nay coi như tốt. Ít nhất ta có thể nghe, nhưng không thể làm rất nhiều chuyện.
Giọng nói của Lâm Chử Tửu lại phá vỡ sự im lặng chết chóc:
― Vì vậy, bây giờ ta không thể quyết định mình phải làm gì tiếp theo. Nếu Cửu Tử Tằm đã có thể tính toán không bỏ sót cứu thoát được ta, thì ta rất muốn nghe ý kiến của hắn, cái nhìn của hắn về thiên hạ này.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lướt qua mấy người Bạch Sơn Thủy, Triệu tứ, chậm rãi cười nói:
― Các ngươi đều là Mãnh long quá giang, có thể tụ lại với nhau... Vậy, hắn chính là con rồng đứng đầu.
Sóng trên mặt sông lại lặng yên lần nữa.
Những lời của Lâm Chử Tửu chứa đựng quá nhiều thông tin, quá nhiều thứ của quá khứ, hiện tại và những điều sẽ xảy ra trong tương lai.
Nhưng nghĩ đến người thiếu niên đã làm được những điều khó tin kia, Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ tự nhiên cảm thấy lời của hắn có lý.
― Còn có chuyện phải vui mừng... Một số người ở Ba Sơn Kiếm Tràng có thể không tán thành ý kiến của ta như trước kia, nhưng bọn họ nhất định sẽ có hảo cảm với Cửu Tử Tằm, ít nhất sẽ không trở thành kẻ thù của chúng ta. ― Lâm Chử Tửu có chút xúc động cảm khái, hài lòng mà nhẹ nhàng nói.
― Chỉ là qua đêm nay, với Trường lăng chúng ta thực sự là cô hồn dã quỷ rồi.
Đúng lúc này, trên mặt nước mênh mông vang lên một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu và cực kỳ trầm tĩnh.
Một chiếc thuyền lá màu đen lặng lẽ xuất hiện trên mặt nước kèm theo sương mù màu đen, xuất hiện không xa nơi con thuyền của bọn họ đang đậu.
Đầu thuyền có một ông già còng lưng đang đứng chống sào tre, sau lưng lão là một cô gái ôm đàn, sau lưng cô gái là một nam thanh niên trẻ tuổi ngồi trong khoang thuyền.
― Người trẻ tuổi đúng là nhanh khỏi thật.
Lâm Chử Tửu nhìn chàng trai trẻ, không nhịn được cười nói.
Bạch Sơn Thủy cũng nhìn y, nhưng hai má lại ửng hồng.
Chỉ là dẫu sao nàng cũng là một đại tặc có tính cách thẳng thắn, khí phách lớn. Vì vậy, nàng ngay lập tức mỉm cười ngạo nghễ và bảo:
― Không chết là tốt rồi. Những gì ta đã nói, ta luôn giữ lời.
Triệu Tứ liếc nhìn nàng, sau đó nở nụ cười khó tả, nói:
― Đúng là quá xảo. Hôm nay hình như là lễ Thất Tịch, trùng phùng nơi cầu Hỉ Thước.
***
― Hôm nay vừa vặn là lễ Thất Tịch.
Dạ Sách Lãnh đứng ở đầu cầu, nhìn nơi có cột sáng cao vút biến mất, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhưng không quay đầu lại, tiếp đó liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
― Hữu tình là hữu tình, vô tình chính là vô tình. Đêm thất tịch, tám tịch, chín tịch, một trăm tịch vạn tịch thì có ích gì? Quả là tự lừa mình dối người!
Nàng cũng không quay đầu mà lại nói lời thờ ơ.
Người ở phía sau mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm, nhưng vẫn không che giấu được sự cô đơn và làn hơi ẩm mốc. Trần Giam Thủ nhìn bóng lưng của nàng, nhưng không hiểu sao lại mỉm cười, nói:
― Nếu có thể đứng ngắm nàng từ đằng sau, thì đã viên mãn rồi.
Dạ Sách Lãnh không đáp lại, nhưng nàng không rời đi, chỉ đứng trên đầu cầu nhìn bầu trời đêm chỗ đó.
Cách nàng hơn mười trượng, Trần Giam Thủ cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn bầu trời đêm, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
***
― Cửu Tử Tằm còn tồn, bà ta và Nguyên Vũ sẽ không vui.
― Nhưng nếu bà ta và Nguyên Vũ chưa chết, ta cũng sẽ không vui.
Sau khi Đinh Ninh nói hai câu này, thanh âm của Trưởng Tôn Thiển Tuyết không còn vang lên trong bóng tối nữa. Như là thói quen ở ngõ Ngô Đồng Rụng Lá, đây nghĩa là kết thúc cuộc đối thoại giữa hai người.
Tuy nhiên, Đinh Ninh không quay lại giường của mình mà đi về phía gian phòng tối của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
― Ngươi muốn làm gì?
Giọng nói lạnh lùng của Trưởng Tôn Thiển Tuyết vang lên, có chút băng lãnh khó mà tả được.
Đinh Ninh đáp: ― Giúp ta chữa thương.
Một cỗ sát khí hiện ra trước khi bàn tay hắn đẩy cửa.
― Không phải vì hôm nay là đêm Thất Tịch đâu...
Đinh Ninh lắc đầu, khẽ nói: ― ... Chỉ là bởi vì ta còn sống sót.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đang đứng sau cánh cửa, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng lông mi vẫn không ngừng nhảy lên, trong lòng bỗng trở nên hằn học, nhịn không được hỏi:
― Ngươi nghĩ hôm nay Trịnh Tụ và Nguyên Vũ sẽ như thế nào?
― Đồng sàng dị mộng.
Đinh Ninh cười nhạt mà đáp:
― Hôm nay Đồng sàng dị mộng sao mà quá nhiều. Vậy thì sao lại bận tâm đến những thứ gian phu dâm phụ này.
Không thèm để ý, có lẽ là thái độ cần thiết của Trưởng Tôn Trưởng Tuyết vào lúc này.
Dừng bận tâm, đại biểu là một loại để ý khác.
Đinh Ninh vươn tay đẩy cửa bước vào.