Trong ánh nắng ban mai, khi mà Hoành Sơn Hứa Hầu với tạng người như núi thịt bước vào y quán chỗ Đinh Ninh, thì nhiều người Trường Lăng lại đang ngước nhìn từng tòa vọng lâu ở trong thành.
Một đêm đi qua, bọn họ mới thực sự hiểu vị lão nhân thủ thành ấy mạnh ra sao. Bọn họ phát hiện người này thậm chí có thể là người tu hành mạnh nhất Trường Lăng dưới trướng Hoàng đế Nguyên Vũ.
Chỉ là ánh mắt của bọn họ khi nhìn lên những tòa vọng lâu trong ánh ban mai ấy, thì hầu hết đều là vẻ phẫn hận hơn là sự kính sợ nhiều lắm.
Có rất ít người được tiếp xúc với vị lão nhân này, cho nên cũng hiếm người có thể hiểu được nỗi lòng của lão.
Nhất là những người còn sống của các cứ địa tu hành bị ép buộc phải phục tùng trong một đêm này, chỉ nhớ rằng đêm qua ông lão này đã giết biết bao nhiêu người vô tội. Nhớ rõ ràng những người thân quen bên cạnh họ, thậm chí cả những người mà họ kính trọng nhất đã chết trong tay lão như thế nào.
― Thưa thầy, con không có cách nào tìm ra manh mối về Cửu Tử Tằm.
Trong ánh nắng sớm, Hoàng Chân Vệ một lần nữa leo lên vọng lâu, lên đến chỗ cao nhất của tòa tháp, y nhìn ông lão đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây và trông thì già nua đến mức khó tả thành lời chỉ sau một đêm. Với đôi mắt ngập tràn nỗi đau khổ, y hỏi:
― Chẳng lẽ người cố ý cho con một tia hi vọng như vậy để con không ở bên cạnh ngăn cản. Cửu Tử Tằm tính toán quá tường tận kín kẽ, người như con làm sao có thể tìm được?
Nghe y nói xong, Mặc Thủ Thành cười cười, sau đó nghiêm túc bảo:
― Đừng tự coi thường mình, bởi con chính là đệ tử của ta.
Ngay cả vị tướng quân lạnh lùng nghiêm nghị đứng sau lưng lão cũng hiểu rằng, câu nói này là lời khen hay nhất.
Bởi toàn bộ Trường Lăng đều biết Mặc Thủ Thành chỉ nhận hai đồ đệ, một người là Hoàng đế Nguyên Vũ trong những năm đầu, và Hoàng Chân Vệ sau này.
― Bây giờ nghi ngờ ta hay bản thân con đều không có ý nghĩa gì.
Mặc Thủ Thành chậm rãi ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lên, trên bầu trời dường như lại có thêm một vết rách, một cỗ lực lượng cực lớn khác rơi xuống một nơi nào đó ở Trường Lăng.
Hoàng Chân Vệ ngửi thấy mùi máu.
Địa đểm buông xuống của một kiếm này quá xa, ngay cả khi nó tạo ra một làn sóng máu giống như đêm qua thì Hoàng Chân Vệ cũng khó thể ngửi thấy mùi máu ở đó được.
Vì thế mùi máu này tỏa ra từ trên người Mặc Thủ Thành, từ những nếp nhăn trên mặt lão.
Máu thực sự đang chảy xuôi từ trong những nếp nhăn đó.
Khuôn mặt của lão trông như là bị cắt bởi nhiều kiếm, cứ như những kiếm ý của các cao thủ đêm qua rốt cuộc cũng rơi vào người lão.
Nhìn cảnh tượng như vậy trong ánh ban mai, Hoàng Chân Vệ thở mạnh như cá mắc cạn, khát khô nước mà há to miệng, nhưng y lại không tài nào thở được và cũng không thể nói nên lời.
Tia sáng trong con ngươi mờ đi thêm vài phần, nhưng biểu cảm trên mặt Mặc Thủ Thành vẫn không đổi.
Một cỗ hơi thở mạnh mẽ khác từ trong cơ thể lão phóng ra, khiến toàn bộ máu chảy ra từ nếp nhăn trên mặt đều bay ra ngoài.
― Không!
Hoàng Chân Vệ rõ ràng cảm nhận được điều gì đó, và cuối cùng y đã thảng thốt hét lên.
― Một kiếm cuối cùng này cần được hoàn thành.
Sau khi ôn hòa nói ra câu này, Mặc Thủ Thành liền lập tức phun ra một búng máu.
Một mảng sương máu bắn tung tóe trên ngực lão.
Đường kiếm ý hoàn toàn ngưng tụ trên bầu trời và rơi xuống.
Khi kiếm ý này rơi xuống, thân thể lão hoàn toàn xụi lơ ngã ngồi xuống cái ghế mây ở phía sau, nếp nhăn trên mặt hằn sâu vào tận xương tủy, mấy cọng tóc trắng còn sót lại trên đầu cũng rơi rụng hết.
Tựa như một ngọn nến, cháy đến phút cuối thì thành tro tàn.
***
Tại nơi mà đường kiếm ý cuối cùng này rơi xuống, có một số quan viên Võ ti đang đứng đằng sau một chi quân đội đang sẵn sàng đón địch.
Đường kiếm ý buông xuống, một bức tường cao phía trước của nhánh quân chợt bị cắt đứt, đằng sau vết chém trên bức tường cao là một màn sương máu bốc lên.
Sắc mặt của mấy gã quan viên Võ ti hơi buông lỏng.
Lúc này, một tờ quân lệnh đã được chuyển cho mấy người này.
― Mân Sơn Kiếm Tông vậy mà đồng ý? Người thiếu niên quán rượu cũng bình thản tiếp nhận?
Xem xong, trong số mấy gã quan viên vừa buông lỏng tâm tình thì có người bây giờ lại tỏ ra vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Và cũng có một gã võ quan khác có thiện cảm không hiểu được với Đinh Ninh, người được người dân Trường Lăng gọi là thiếu niên hàng rượu. Người này ngẩng đầu lên và nhìn về phía tây bắc.
Phần cuối của lãnh thổ vương triều Đại Tần, là một cánh đồng hoang vu mênh mông không thấy điểm cuối.
Lúc này, mặc dù cái nóng mùa hè ở Trường Lăng vẫn chưa tiêu mất, thì thảm thực vật ở đó đã nhuốm màu sương trắng.
Trong cái lạnh thấu xương, đại đội trưởng một đội kỵ binh hét lên những âm thanh kỳ lạ, đến rồi đi như gió.
Họ săn bắt và giết chết các loài động vật sống trên đất hoang, kể cả hạt của một số loài cỏ dại cũng không bỏ qua.
Trong mắt những người Đông Hồ này, đây là mùa thu hoạch, và đồng cỏ rộng lớn có đủ không gian để họ thu hoạch từng vùng, để họ có đủ cơm ăn áo mặc.
Tuy nhiên, đối với một số quân đội ở Đại Tần, các bãi chiến trường mà Đông Hồ đã đi qua có nghĩa là quét sạch.
Đông Hồ không có nhiều người tu hành lắm, nhưng họ lại có rất nhiều loại vũ khí thiên kỳ bách quái giống như thuật khí đủ khả năng giết chết các người tu hành. Điều quan trọng nhất là một số chiến xa không thể theo kịp bước chân người Đông Hồ.
Và viện quân thì rất khó đến gần.
Ít nhất là trong quá khứ, quân đội của Đại Tần không có kinh nghiệm chiến đấu chống lại Đông Hồ, chứ chưa nói đến chiến thắng.
Vào lúc này, mấy người quan viên Võ ti đang suy xét là, từ khi vị nữ chủ nhân hoàng cung nổi điên dám làm ra quyết định như vậy, nghĩa là tình huống mà Đinh Ninh gặp phải có thể còn nguy hiểm hơn hầu hết binh lính miền biên cương. Vì vậy, không ai nghĩ rằng có gì sai khi Đinh Ninh mang theo một số người đến Đông Hồ.
***
Mân Sơn Kiếm Tông, sương mù trong núi có sự khác biệt rất nhỏ.
Trong một tòa điện các màu xanh dùng để dưỡng thương, Tạ Trường Thắng mở ra một phong thư.
Chỉ nhìn lướt qua một lần, khuôn mặt vốn dĩ đang vui vẻ của cậu ta đột nhiên trở nên tức giận, sau đó không kìm được mà kêu lên:
― Đinh Ninh, ngươi đây là có ý gì?! Ngươi bảo Nam Cung Thải Thục cùng đi tới Đông Hồ, nhưng lại không mang ta theo. Ngươi đây là coi thường ta hay xem tỷ tỷ của ta chết rồi hả!?
Giọng nói tức giận của cậu ta vang vọng trong tòa điện các màu xanh lam này. Người sư trưởng thật thà của Mân Sơn Kiếm Tông vẫn luôn sống ở trong này nghe vậy thì cau mày, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo y liền sững sờ.
― Người đâu nhanh tới. Ta muốn rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông!
Khi Tạ Trường Thắng hô lên những lời này lần thứ hai, người sư trưởng mặc áo choàng xanh ngọc đã xuất hiện trong tầm mắt của cậu ta.
― Ngươi thật sự muốn rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông? ― Mặc dù biết chắc mình không nghe lầm, nhưng người này vẫn còn chút giật mình mà hỏi lại.
― Hắn không cho ta đến biên quan Đông Hồ, thì chẳng lẽ ta thật sự không thể đi hay sao?
Tạ Trường Thắng lớn tiếng chế nhạo:
― Chẳng lẽ ta tự mình đi còn không được sao?
Không ai ở Mân Sơn Kiếm Tông ngăn cản Tạ Trường Thắng, bởi cậu ta không phải là đệ tử của Mân Sơn, chỉ là mọi người đã quen với việc này, giống như đã quên đi chuyện cậu ta vẫn ở đây suốt thời gian qua.
***
Đinh Ninh muốn hai hoặc ba ngày để chuẩn bị, thực ra chỉ là để chữa lành vết thương và chờ một số người.
Ở Trường Lăng, hắn vốn chỉ là một "Thiếu niên hàng rượu" bình thường, nên cũng không cần chuẩn bị đồ đạc gì.
Vào lúc này, có một con ngựa đang phi nước đại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, trên lưng ngựa là một thiếu nữ với vẻ anh tư hiên ngang như cũ.
Cô gái này là Nam Cung Thải Thục, người khiến Tạ Trường Thắng tức giận.
Nam Cung Thải Thục và Đinh Ninh đã không gặp nhau kể từ lần ở kiếm hội Mân Sơn. Trong khoảng thời gian này, Đinh Ninh đã làm ra một số chuyện gây chấn động không ít người, đúng là xưa đâu bằng nay.
Nam Cung Thải Thục vẫn đang cường điệu nghĩ xem tình cảnh đặc biệt thế nào khi gặp lại Đinh Ninh trên đường đi. Nhưng không hiểu sao, khi cô thực sự nhìn thấy hắn đang đợi mình với chiếc áo choàng trên vai, thì điều đầu tiên cô nghĩ đến là hình ảnh ngày ấy, cảnh Tiết Vong Hư chết ở bên ngoài kiếm hội Mân Sơn.
Nghĩ thế, lỗ mũi hơi đau, cô có chút tự hào về Đinh Ninh.
Sau khi xuống ngựa, cô kìm nước mắt, nặn ra vài nụ cười và bảo:
― Đinh Ninh, ta rất tự hào về cậu đấy.
― Ta chỉ tận hết sức lực để làm những gì muốn làm...
Đinh Ninh cười cười, tiếp tục:
― ... Nhưng thực ra đã kéo theo không ít người xuống nước.
Nam Cung Thải Thục an ủi nói:
― Chung quy thì đó là lựa chọn của chính ta thôi.
― Cô ở Mân Sơn Kiếm Tông chưa được bao lâu, nhưng đã trở nên như bà cụ non rồi. ― Đinh Ninh lại cười trêu chọc Nam Cung Thải Thục, nhưng sau đó hắn nhanh chóng thu lại nụ cười và từ tốn hỏi:
― Cô có biết tại sao ta muốn cô đi cùng tới Đông Hồ không?
Nam Cung Thải Thục lắc đầu.
Đinh Ninh nhìn cô và nghiêm túc giải đáp:
― Bởi ta đã hỏi Hoành Sơn Hứa Hầu một số chuyện. Gã đã nói với ta rằng cha cô sẽ là một vị tướng chỉ huy trọng yếu của biên quân ở biên giới với Đông Hồ.
Nam Cung Thải Thục sửng sốt.
Đinh Ninh tiếp tục nói:
― Ta nghĩ, chắc là vì quan hệ bạn bè giữa ta và cô mới khiến cho hoàng hậu điều ông ấy đến đó. Cho nên ta nghĩ có lẽ khi cô ở bên cạnh ông ấy, thì sẽ cảm thấy an tâm hơn không ít.
Nam Cung Thải Thục hít thở sâu và gật đầu.
Sau đó cô cười nhẹ rồi đáp:
― Với tư cách là lính và được chiến đấu trong quân đội dưới trướng cha ta, cho dù kết quả ra sao, ta cũng nên cảm ơn cậu.
― Ta muốn biết Mân Sơn Kiếm Tông sắp xếp an bài cho mấy người kia như thế nào. ― Đinh Ninh nhìn cô và hỏi.