Có một tấm chân phù màu trắng rơi xuống sau lưng Tô Tần đang bay ngược, hóa thành một đám mây trắng tỏa ra khí tức tường hòa. Nó không chỉ nâng đỡ cơ thể gã mà còn giúp chịu tải, giảm bớt tác động đến Tô Tần ở mức độ cao nhất, giúp cả người gã đáp xuống chậm rãi.
Người ra tay là một sư trưởng của Tiên Phù Tông. Tấm phù đó đã thể hiện ra cảnh giới mạnh mẽ của người này, nhưng ngay cả nét mặt chủ nhân tấm phù cũng khó coi đến cực điểm.
Trong nhận thức của vị danh sư này, vô số sợi ánh sáng chói lọi trên người cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn chính là vô số cái phù.
Hơn nữa, với cảm giác của ông, tuy những cỗ lực lượng của lá phù đã xuất ra bên ngoài cơ thể người thiếu niên, nhưng chúng không vỡ ra hay tiêu tan mà còn chuyển động theo tâm ý của y.
Đây là loại phù gì thế? Trên đời có thể tồn tại một loại phù như vậy sao!?
Cơ thể Tô Tần nhẹ nhàng rơi xuống dưới sự nâng đỡ của đám mây mềm mại, máu tươi lặng yên chảy ra từ khóe miệng gã.
Nơi sâu trong con ngươi của gã hiện đầy vẻ thất vọng và bàng hoàng. Đối với gã đây là cơ hội có một không hai, chỉ cần hoàn thành việc này là có thể khiến tất cả những người trẻ tuổi ở Tiên Phù Tông công nhận và tôn kính mình. Nhưng gã lại không ngờ rằng người thiếu niên kia lại có thủ đoạn như vậy.
Vì quá thất vọng và khiếp sợ nên trên gương mặt gã không khỏi lộ ra một chút oán độc.
***
Những sợi tơ sáng lấp lánh chảy ra từ cơ thể người thiếu niên không hề biến mất.
Nương theo bàn tay người thiếu niên từ từ rơi xuống, những sợi ánh sáng này cũng kéo khoảng trời vàng trên cao xuống thấp hơn.
Những sợi tơ này giống như những thứ đang sinh trưởng trong cơ thể y, tạo cho người ta cảm giác tim đập nhanh và hết sức yêu dị.
Khi nhìn vào những sợi tơ óng ánh huyền ảo khó tả ấy, thì tất cả học sinh trẻ tuổi của Tiên Phù Tông đều không thể thốt nên lời. Bọn họ căn bản không thể hiểu được phù ý bên trong những sợi ánh sáng này. Ít nhất, điều này nói lên rằng, cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn có sự hiểu biết về phù văn và sự vận hành nguyên khí đất trời vượt xa họ.
Mấy chỗ vết thương trên người người thiếu niên đã bị cháy đen một mảnh, phỏng chừng máu thịt nơi đó đã bị phỏng nặng, đương nhiên là rất đau, nhưng y vẫn tiếp tục hít sâu, đứng vững, sau đó gằn từng chữ:
― Còn có ai nữa?
Giọng điệu của y làm dao động màn ánh sáng lấp lánh quanh người, truyền vào tai các học sinh trẻ tuổi Tiên Phù Tông, khiến những người đó cảm thấy lồng ngực ngột ngạt khôn tả. Cứ như giọng nói đó đã biến đổi, như nhồi từng khối từng khối nguyên khí vào ngực của họ.
Nhưng mà, khi thanh âm lọt vào tai Trương Nghi, thì có một chỗ trong Khí hải của hắn bỗng nhiên sáng lên.
Một luồng nguyên khí nào đó đã xảy ra sự cộng hưởng kỳ lạ, sau đó Trương Nghi chỉ cảm thấy trong tay áo có thứ gì đó cũng phát sáng, bắt đầu nóng lên.
Trong đầu hắn oanh vang một tiếng, như tiếng sấm sét. Trương Nghi đột nhiên phản ứng lại, theo bản năng thốt ra:
― Hắn chính là phù!
Lúc này, trong khoảng đất trống nơi cửa tông của Tiên Phù Tông, ngoài giọng nói của người thiếu niên thì chỉ còn tiếng thở dốc. Cho nên câu nói của hắn cứ như tiếng chuông báo thức, vang lên cực kỳ đột ngột.
Mộ Dung Tiểu Ý đột nhiên xoay người. Cô không hiểu được ý tứ của câu này, trong tiềm thức cũng nghĩ đó là do Tô Tần nói. Nhưng sau khi quay đầu lại, cô mới nhận ra đó chính là Trương Nghi, kẻ bị mọi người khinh thường.
Còn cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn thì ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Nghi đang đứng ở cuối đám đông.
Trước ánh mắt dữ tợn của những người xung quanh, Trương Nghi bất giác hơi cúi đầu xuống, nhưng trong cảm giác của hắn thì Khí hải cùng với thanh kiếm trong tay áo càng ngày càng nóng.
Cảm giác sáng và nóng trong nhận thức bắt đầu nhắc nhở hắn về trách nhiệm của mình vào lúc này.
― Ta muốn thử xem!
Hắn cầm lấy thanh kiếm nóng hổi trong tay áo choàng và nghiêm túc nói.
Bầu không khí xôn xao hẳn lên.
Nhất là những bạn học vừa bước ra khỏi giảng đường, đều nhìn hắn với ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc.
― Ngươi có biết mình đang làm gì không?
Trong số ít bạn học ở gần nhất, một cô gái có sắc mặt tái nhợt lạnh lùng chất vấn:
― Ngươi cho rằng làm thế này thì có thể thay đổi cái nhìn của chúng ta về ngươi hay sao!?
Tại thời điểm này, cảm xúc của cô bé này đại diện cho cảm xúc của tất cả các học sinh trẻ măng của Tiên Phù Tông.
Nếu như trên chiến trường, khi một trong những người anh em đồng đội của mình ngã xuống và người sau tiến lên, người đó có thể thể hiện ra dũng khí thấy chết không sờn. Còn trong trường hợp này, mỗi một đệ tử trong tông ngã xuống tức là Tiên Phù Tông sẽ càng thêm nhục nhã.
Trương Nghi không đần nên đương nhiên hiểu ý của cô thiếu nữ này và tất cả bạn học ở xung quanh.
Thường ngày hắn là một người rất khiêm tốn, nhưng lần này Trương Nghi lại không bỏ cuộc.
― Ta muốn thử!
Đối mặt với cô gái ngăn cản, hắn thành khẩn bảo:
― Ta có thể sẽ thắng!
― Ngươi có thể thắng!?
Có người nghe được câu trả lời đó thì không chịu nổi nữa, lập tức tức giận hét lên:
― Ngươi còn không thể hiểu được một cái phù ý mà tất cả bạn học đều dễ dàng lĩnh hội. Vậy mà ngươi còn nói có thể thắng?
Trương Nghi có chút xấu hổ, nhưng chuôi kiếm nóng bỏng trong lòng bàn tay dường như đang thúc giục hắn không được lui bước. Vì vậy hắn hít sâu một hơi, rồi bảo:
― Nếu như ngươi có thể thắng, ta không cần phải ra tay thử.
Những lời nói này là bản ý trong lòng hắn. Nhưng câu từ như vậy khi rơi vào tai của tất cả các bạn học, thì chúng lại làm dấy lên nỗi tức giận lớn hơn.
Mộ Dung Tiểu Ý hô hấp không thể thông suốt, nghiến răng nghiến lợi. Cô đang định mắng Trương Nghi, nhưng vào ngay lúc đó, có một giọng nói vang lên:
― Ta đánh với hắn.
― Không quan tâm các ngươi có cái nhìn gì. Ta sẽ đấu với hắn.
Cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn đối mắt với ánh nhìn của mọi người và chậm rãi lặp lại.
― Ta thực sự không hiểu...
Người thiếu niên vẫn tỏ vẻ trì độn khi luận sự như lúc trước, nhìn mọi người trước mặt và nói ra nghi vấn:
― ... Ngay cả ta còn có thể thấy hắn là một người rất khiêm tốn, thật sự có lòng tin để thử. Sao các người lại không thấy?
― Hắn luôn là người kém cỏi nhất trong bọn ta. ― Một người bạn cùng lớp với Trương Nghi không kìm được mà hét lên.
Người thiếu niên liếc mắt nhìn kẻ đó mà vặn lại bằng một câu:
― Trước đó, Hoàng Thiên Đạo Môn trong mắt các người không phải là còn chênh lệch vô số lần so với Tiên phù Tông hay sao!
Không còn ai nói gì nữa, bởi Trương Nghi đã dời bước chân.
Hắn là một người khiêm tốn, biết cách khiêm nhường, nhưng rất ít người biết rằng một khi hắn đã quyết định thì chắc chắn sẽ kiên định làm hơn bất kỳ ai.
Hắn tiến lên giữa những ánh mắt giận dữ và ghê tởm của nhiều người, bước đến trước mặt cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn, cúi đầu cảm ơn người này, rồi nói:
― Tại hạ Trương Nghi. Xin cho biết quý danh của sư huynh!
Người thiếu niên gật đầu chào và đáp: ― Nhạc Nghị.
Nghe vậy, Mộ Dung Tiểu Ý trong đám người đang ngẩn ngơ thì lúc này mới tỉnh táo lại. Tuy rằng trước mắt đã trải qua hai trận, nhưng dường như không ai quan tâm đến tính danh của người thiếu niên này, càng không có như Trương Nghi còn kính trọng xưng y một tiếng sư huynh.
― Nhạc sư huynh quá mạnh nên ta sẽ công trước.
Trương Nghi thực sự kính trọng nhìn đối phương, nói.
Sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, Nhạc Nghị bảo: ― Xin mời!
Trái tim Mộ Dung Tiểu Ý đập dữ dội.
Trước đó cô chưa từng coi trọng Trương Nghi, nhưng không biết vì sao, trực giác của cô mách bảo sắp xảy ra chuyện khác thường.
Trực giác của một người, đặc biệt là trực giác của phụ nữ, thường rất đúng.
Ngay thời điểm Trương Nghi lại gật đầu đáp lễ, thì đồng thời mọi người đều cảm thấy hoa mắt.
Có một nguồn sáng chói mắt phát ra từ trong tay áo bên phải của Trương Nghi.
Mộ Dung Tiểu Ý cố gắng trợn mắt, cô thấy ánh sáng đó phát ra từ một thanh kiếm nhỏ do bàn tay phải hắn cầm.
Cảm giác đầu tiên mà thanh kiếm nhỏ này mang lại cho cô, giống như một thanh kiếm thô ráp được mài nhẵn từ một viên đá cứng. Nhưng ánh sáng mà nó đang phát ra lúc này, cái thứ ánh sáng từa tựa ánh trăng ấy, lại còn sáng hơn cả ánh nắng mặt trời.
Nắm chặt thanh kiếm bằng đá phát ra vô số ánh sáng rực rỡ này, nửa người Trương Nghi như đang bốc cháy, cứ như tan vào trong vầng sáng vậy.
Giữa tiếng kêu kinh hô không kìm nổi, Trương Nghi trang nghiêm xuất kiếm.
Không có bất kỳ hoa xỏa nào, hắn phóng về phía trước, nâng kiếm đâm thẳng về Nhạc Nghị đang đối diện.
Nhạc Nghị chuyển sắc mặt sang vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Y quát khẽ một tiếng, hai tay chém về phía trước.
Vô số sợi ánh sáng lấp lánh mang theo sức mạnh huyền ảo, như từng cơn sóng vỗ quét về phía thân thể Trương Nghi.
Trương Nghi không thay đổi động tác.
Những sợi ánh sáng lấp lánh ấy dường như đang đi theo những lộ tuyến khác nhau nhưng lại khiến người ta ngạc nhiên, chạm vào thanh kiếm trong tay hắn.
"Bụp", có một âm thanh nhẹ vang lên.
Khi sợi ánh sáng thứ nhất quét trúng thanh kiếm trong tay hắn, hoặc là nói, thanh kiếm ngọc trong tay hắn xuyên qua lớp ánh sáng lấp lánh, thì chuôi kiếm nhỏ này mờ đi, bớt sáng đi mấy phần.