Lúc uống rượu, có người thích hâm nóng, có người lại thích ướp lạnh.
Đã quá giữa hè, nhiệt độ ban ngày ở Trường Lăng vẫn rất cao, nhưng ban đêm lại dịu mát hẳn lại.
Bên trong chén ngọc chính là rượu quý Bồ Đào, cho thêm vài miếng băng làm lạnh. Bên ngoài chén ngọc ám đầy hơi lạnh. Trong cái mâm cạnh chén đựng đầy trái cây với đủ loại màu sắc đã được rửa sạch. Trong vườn cây cảnh phía trước, đom đóm bay lượn lờ.
Một người mặc đồ đen, trên khuôn mặt không thấy được dấu vết của năm tháng, bưng chén rượu lên, không vội uống cạn mà chỉ thong thả nhâm nhi chỗ rượu trong ly, răng và môi người này đã nhuộm một màu đỏ tươi như máu.
Mặc dù chỉ mặc quần áo tơ lụa màu đen bình thường, nhưng nếu xét về khí chất quý phái, cả Trường Lăng quả thực không tìm được mấy người vượt qua lão. Bởi vì khí chất quý phái đó, không chỉ được hình thành qua vô số năm tháng được ăn ngon mặc đẹp mà còn được tích lũy dần qua thời gian dài nắm quyền sinh sát trong tay.
Y chính là người đã dẫn dắt Trương Nghi đến Tiên Phù Tông, thủ lĩnh của giới quyền quý Trường Lăng ngày trước.
Hầu hết người Trường Lăng đều không hay biết đến sự hiện hữu của lão. Thậm chí, kể cả những người biết đến sự hiện hữu của một người như lão, cũng không hay biết tên thật của lão là gì, mà chỉ thường quen miệng gọi lão là "Dạ Kiêu".
"Trịnh Tụ bản chất là một con mụ điên. Mụ ta còn chưa nổi điên chẳng qua chỉ là vì chưa bị kích thích đủ."
"Số lượng người bên cạnh mụ vốn dĩ đã không quá nhiều, vừa khéo ta lại rất ghét Ôn Hậu Linh."
"Mụ mà nổi điên thì chúng ta phải làm sao đây?"
"Sở sắp loạn, Yên quá sâu, Tề vừa khéo."
Ngồi bên cạnh người mặc đồ đen là một văn sĩ trung niên hòa nhã. Dù hai người chỉ trao đổi vài câu hời hợt, nhưng nội dung chính lại quan trọng đến mức đủ để ảnh hưởng tới toàn bộ Trường Lăng.
Thong thả nhâm nhi hết rượu trong ly, người mặc đồ đen đứng dậy rồi biến mất vào trong màn đêm của Trường Lăng. . . .
Lại là lúc trăng treo đỉnh đầu.
Tiên Phù Tông. Trương Nghi không hề bị phạt, nhưng y vẫn tiếp tục gánh nước.
Khi y đi qua đoạn đường núi lúc trước, nơi đó đã không còn tỏa ra những tia sáng mờ ảo nữa, bởi vì bước chân y đã trở nên rất vững chãi, nước trong thùng cũng không còn sánh ra nữa.
Bước chân y nhẹ tênh.
Dù vẫn chưa hiểu được ý nghĩa những phù văn lúc trước, nhưng y lại đột nhiên hiểu được những con đường vận chuyển Chân Nguyên trong cơ thể mình, đã hiểu được công pháp Chân Nguyên đó.
Công pháp Chân Nguyên đó phối hợp với con đường núi nơi đây phát ra một lực lượng huyền ảo, khiến cho thân thể y càng lúc càng kiên cường dẻo dai, càng lúc càng mạnh mẽ.
Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, sự thay đổi đó đã thực sự khiến y phải khiếp sợ.
Dù một số đồ vật sắc bén, thậm chí là sắt mỏng, đâm vào da thịt của y cũng chỉ để lại một vệt trắng mờ nhạt.
Tiên Phù Tông đích xác là một nơi đủ khiến cho lòng người khiếp sợ.
Dù thân thể của y có thay đổi đáng sợ dưới tác động của công pháp Chân Nguyên cao thâm đó, nhưng nhận thức về phù đạo vẫn dậm chân tại chỗ, y vẫn thuộc diện kém cỏi nhất trong hàng ngũ đệ tử gia nhập môn phái cùng lứa.
Điều này vẫn làm cho y cảm thấy tương đối xấu hổ.
Trên đường núi trước mặt, một vệt sáng mờ mờ ảo ảo đã cắt đứt suy nghĩ của y, hấp dẫn sự chú ý của y.
Đó là một loại dịch nhờn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Trương Nghi dừng lại, phản ứng ban đầu là kinh ngạc khó hiểu.
Loài vật lưu lại loại dịch nhờn phát sáng đó là một con ốc sên nhỏ.
Đó là một con ốc sên có vẻ rất bình thường, nhưng con đường núi này ẩn dấu đạo lý huyền diệu, e rằng ngay cả Tu Hành Giả cấp thấp cũng không đi lại dễ dàng. Một con ốc sên bình thường thế này làm sao có thể bò ngang qua đây, có thể lưu lại một vết tích như vậy?
Trương Nghi kinh ngạc quan sát con ốc sên vẫn đang tiếp tục bò trên thềm đá. Y quan sát rất lâu, cuối cùng đã bắt đầu hiểu ra nguyên cớ.
Bởi vì thân thể con ốc sên này rất mềm.
Bởi vì con ốc sên này bò với tốc độ vô cùng chậm chạp, thậm chí chậm hơn rất nhiều so với tốc độ bình thường của loài sên.
Nhưng mà càng chậm chạp, thời gian tiếp xúc với thềm đá càng dài, dấu vết để lại cũng càng rõ ràng hơn.
Sau khi trải qua thời gian tu hành trong rất nhiều năm, Trương Nghi chưa bao giờ có ý nghĩ tư lợi, mà chỉ dựa vào nỗ lực và tâm trí kiên định, từng bước một tu hành rồi tiến bộ. Hình như y cực hiếm khi có giác ngộ giống như thể hồ quán đỉnh.
Nhưng trong một tích tắc này, trong đầu y giống như có một tia chớp xẹt qua.
Y giống như bị điện giật.
Không hiểu sao y lại nắm lấy thanh kiếm dấu trong tay áo.
Đó là một thanh kiếm rất ngắn, giống như được làm bằng đá, là thanh kiếm Tiết Vong Hư đã truyền lại cho y.
Cùng lúc đó, trong đầu y chợt xuất hiện một luồng kiếm ý sắc bén đến độ làm cho ý thức y phải cảm thấy đau đớn.
Tiếp đó là dấu vết phát quang do con ốc sên kia để lại xuất hiện.
Y vô thức thúc đẩy Chân Nguyên chuyển động. Chân Nguyên thông suốt và vô cùng thong thả chảy xuôi vào thanh kiếm y đang cầm.
Y không hề ý thức được, cũng không nhận ra điều đó.
Nhưng thanh kiếm đá trong tay y chợt lóe sáng, những điểm sáng nhẹ nhàng bắn tóe ra, giống như có người cầm búa và đục đang khắc lên thân kiếm một ký hiệu nào đó. . . .
Lúc Trương Nghi đạt được giác ngộ mà tất cả Tu Hành Giả đều tha thiết ước mơ tại Tiên Phù Tông ở Yên Thượng Đô, Đinh Ninh lại bỏ bê chữa thương, hắn đang chờ đợi, đang suy tư.
Bên cạnh Trịnh Tụ có một người tên là Ôn Hậu Linh.
Đại đa số thời điểm kẻ này sẽ không xuất hiện. Nhưng mỗi lần Trịnh Tụ xuất hiện trên chiến trường, thi triển Tinh Hỏa kiếm giáng từ trên trời xuống là lại một lần kẻ này xuất hiện bên cạnh Trịnh Tụ giống như hình với bóng.
Bao giờ cũng giữ lại một chiêu phòng thân, đó là phong cách làm việc của Trịnh Tụ.
Mỗi lần bà ta xuất hiện trên chiến trường, y như rằng sẽ đúng vào thời khắc quan trọng nhất, sẽ dùng kiếm để biểu hiện ra sự hiện diện của mình.
Đóng vai trò là tùy tùng ẩn trong bóng tối đi theo sát bà ta trên chiến trường, Ôn Hậu Linh là chiêu phòng thân của bà ta, đương nhiên là hết sức mạnh mẽ.
Ôn Hậu Linh cũng là một trong những bè lũ Tu Hành Giả phản bội của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Tuy hắn đã thiết lập nên một bố cục như thế, khiến cho tất cả mọi người ở Trường Lăng sẽ tự động loại trừ mối liên quan giữa mình và Cửu Tử Tằm. Nhưng bởi vì quá mức kín kẽ không có lấy một điểm đáng nghi, cho nên dù Trịnh Tụ đã đích thân đến xem rồi nhưng vẫn không yên tâm, bà ta còn phái cả Ôn Hậu Linh đến xem.
Ngay cả Trần Giám thủ còn khẳng định Ôn Hậu Linh không tài nào cảm nhận được sự khác thường của hắn, cho nên điều Đinh Ninh đang lo lắng hiện giờ hoàn toàn không phải là việc đó. Hắn lo lắng hơn hết là tâm trạng của bản thân, sợ mình sẽ không làm chủ được thân thể làm lộ thái độ thù địch.
Mặc dù tâm trạng đã được khống chế tới mức hoàn hảo, nhưng một số phản ứng rất nhỏ của thân thể vẫn có thể làm lộ ra rất nhiều thứ.
Là người tùy tùng như cái bóng bên cạnh Trịnh Tụ rất nhiều năm, sở trường của Ôn Hậu Linh chính là năng lực nhìn ra điều đó.
Nhưng vì sao Ôn Hậu Linh còn chưa tới?
Đến cả Trần Giam Thủ còn biết chắc là lão ta sẽ đến, vì sao lúc này lão ta còn chưa đến?. . .
Ngoài cửa quán rượu Ngô Đồng Rụng Lá, một chiếc xe ngựa đỗ lại.
Một vị trung niên chăm chút vô cùng tốt cho đến từng cái móng tay, bước ra khỏi chiếc xe ngựa.
"Tại sao ngươi lại phải đến nơi này?"
Đúng vào lúc này, một giọng nói hờ hững, nhưng lại làm cho người ta tự nhiên cảm thấy cao quý lẫn uy nghiêm, vang vọng khắp bốn phía trong bóng tối.
Người đàn ông trung niên chui từ trong xe ngựa ra chính là Ôn Hậu Linh.
Lão ta mặc áo bào màu vàng nhạt, nhưng cơ thể lại tỏa ra một luồng nguyên khí dao động, giống như muốn hút tất cả mọi thứ xung quanh lại rồi nuốt chửng vào trong cơ thể mình.
Riêng khí tức này đã đủ khiến cho rất nhiều Tu Hành Giả Thất Cảnh phải cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc này, khi Ôn Hậu Linh nghe thấy giọng nói vang vọng khắp bốn phía trong bóng tối đó, vẻ mặt lão ta chợt biến đổi khó có thể nhận ra.
"Một Tu Hành Giả đi lại trong một thời gian rất dài ở một vùng nào đó, dù thế nào cũng sẽ để lại một vài dấu vết, một vài dấu vết mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không hề để ý tới."
Lão trầm ngâm một lát, lên tiếng trả lời người hỏi, sau đó hỏi ngược lại: "Còn ngươi, tại sao lại muốn tới nơi này?"
"Ngươi nói thử coi!" Trong bóng tối vang lên tiếng cười mỉa mai,"Lúc đầu bên cạnh bà ta có vô số người có thể dùng, nhưng dạo này càng ngày càng ít đi. Ta rất muốn thử xem, người bên cạnh càng ngày càng ít đi, bà ta sẽ có cảm nhận như thế nào."
Lông mày Ôn Hậu Linh nhíu chặt: "Ngươi dám giết ta ở chỗ này?"
Trong bóng tối vang lên một câu nghiêm túc: "Ta muốn thử xem!"
Ôn Hậu Linh trầm giọng xuống: "Bởi vì Cửu Tử Tằm hiện thế?"
Người trong bóng tối cười gằn: "Thừa lời!"
"Vậy cứ thử xem!"
Ôn Hậu Linh lắc đầu.
Lão ta không có bất cứ động tác thừa thãi nào, thân thể cũng chẳng phát ra bất cứ tia sáng nào, nhưng chỉ trong một tích tắc đó, toàn bộ bóng tối u ám trong phạm vi hơn trăm trượng xung quanh lại giống như bị hút sạch vào bên trong thân thể lão ta. Toàn bộ khu vực rộng trăm trượng xung quanh lão ta đột nhiên trở nên sáng ngời.
Nhưng cũng trong tích tắc đó, gương mặt lão ta biến thành trắng bệch.
Theo bóng tối co rút lại, một sợi tơ đen thui lặng lẽ không một tiếng động chui vào thân thể lão ta. Mãi đến khi nó chui vào hẳn trong cơ thể, lão ta mới phát giác ra.
Đây là trận quyết đấu huyền ảo khó có thể miêu tả bằng lời của tầng thứ Thất Cảnh, Nguyên Khí mạnh mẽ chém giết trên mây trời. Một người mặc đồ đen đã ở sau lưng lão ta từ bao giờ, hầu như dính sát vào cơ thể lão ta.
Trong một chớp mắt, Ôn Hậu Linh đã kịp nhìn thấy người đó.
Khí tức đối phương mạnh hơn lão ta, khuôn mặt tuấn tú hơn, ngay cả móng tay cũng được chăm sóc kỹ lưỡng hơn lão ta.
Trong chớp mắt đó, lão ta thực sự có cảm giác tự ti, không sao sánh bằng đối phương.
"Sở dĩ đám các ngươi nhiều lần thất bại trước những kẻ mà mình gọi là đại nghịch, nguyên nhân chính là vì các ngươi quá ỷ lại vào Trường Lăng, quá ỷ lại vào người khác, cho nên quên mất rằng sống chết của bản thân thực ra cần chính tay mình nắm giữ."
Nói xong, người mặc đồ đen ngẩng đầu lên.
Lão nheo mắt lại.
Trên vọng lâu đằng xa, một khí tức cường đại bay lên, hóa thành một kiếm ý kinh khủng hạ xuống.
Ôn Hậu Linh chợt thét lên một tiếng thê lương.
Bên trong đồng tử hai mắt lão ta bắn ra vô số tia sáng màu đen. Chỉ nháy mắt sau, thân thể lão ta nổ tung.
Cùng lúc thân thể lão ta nổ tung, rất nhiều nơi trong khu phố này, vô số chùm sáng màu đen cũng đồng thời nổ tung.
Kiếm ý kinh khủng phủ xuống từ trên vọng lâu, cắt ngang qua một chùm sáng màu đen.
Chùm sáng đó lập tức tan biến vào hư vô, trên mặt đất hiện ra một đường rãnh sâu, còn có một vệt máu trong rượu quý đựng trong cái chén ngọc đang tỏa hơi lạnh.