Đám người Âu Dương Thành cảm thấy sụp đổ.
Hắn đến ngay cả Tàng thư khố ở nơi nào còn không biết, vậy mà muốn lựa chọn biện pháp luận đan khó khăn như vậy. Bọn hắn thật hoài nghi đầu người này có phải bị cửa kẹp hay không.
Nhưng mà, nếu đối phương đã kiên quyết lựa chọn như vậy, lão cũng không thể khuyên ngăn được.
Sau khi nói vị trí, Trương Huyền liền rời đi. Đỗ Mãn lúc này mới nhìn về phía Âu Dương Thành:
- Hắn... Có phải hắn quá liều lĩnh rồi không?
- Đúng là hắn liều lĩnh. Nhưng ngươi có để ý thấy hắn rất tự tin không? – Âu Dương Thành biểu tình không thể tin nổi.
- Thật không biết hắn lấy đâu ra tự tin!
- Có phải do hắn không biết luận đan rất đáng sợ không? – Nói đến phương pháp khảo hạch này, Đỗ Mãn run run.
- Mặc dù bây giờ ta là nhất tinh luyện đan sư, nhưng nếu để ta luận đan, khẳng định không thể thông qua!
Luận đan mười phần đáng sợ, tương đương dùng tri thức một người đi khiêu chiến với mười vị luyện đan sư. Tri thức của một người dù có phong phú nhưng sao có thể là đối thủ của mười người?
Hơn nữa, mấu chốt là... Ngươi còn chưa từng luyện đan!
Chuyện này giống như nhà sinh học không thể so với đồ tể trực tiếp mổ heo. Mặc dù lý luận tốt đến đâu nhưng không có thực tiễn cũng rất khó thành công.
- Chúng ta đều đã nói rõ ràng cặn kẽ như vậy, hắn không thể không biết! – Âu Dương Thành lắc đầu.
- Người này thật huyền bí!
- Đúng vậy a! Bài thi của hắn ở vòng một là hoàn hảo. Cửa ải thứ hai, hắn không những không sai mà còn giúp chúng ta chỉ điểm... Mấu chốt là, hắn còn trẻ như vậy, thật không biết tại sao có thể có trí nhớ và năng lực suy luận tốt như vậy!
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Đỗ Mãn không thể ngừng kinh ngạc.
Trước đó, gia hỏa này biểu hiện quá nổi bật. Chỉ nói về việc nhận biết dược liệu, suy luận dược vật, e rằng bọn hắn đều kém xa tít tắp!
Một học đồ còn mạnh hơn cả luyện đan sư... Nếu không thấy tận mắt, thực sự không ai có thể tin được.
- Kỳ thật, muốn biết hắn lấy đâu ra tự tin cũng rất đơn giản. Không phải hắn muốn đi Tàng thư khố đọc sách sao? Chúng ta có thể phái một người đi theo, kiểu gì cũng sẽ lộ ra manh mối, nhìn ra điều gì đó! – Âu Dương Thành nói.
Người dám đi luận đan, khẳng định kiến thức về luyện đan biết rất nhiều. Chỉ cần cho người đi theo sau lưng, chắc chắn có thể nhìn ra một chút mánh khóe.
- Không sai! – Đỗ Mãn nhẹ gật đầu, vẫy tay:
- Hoa Hoa, ngươi đi Tàng thư khố sơ đẳng nhìn xem hắn đang làm gì. Kín đáo một chút, không nên để hắn phát hiện.
- Ân! – Chu Hoa Hoa đi ra ngoài.
Không lâu sau, vị luyện đan học đồ này trở về, khuôn mặt đầy vẻ kỳ quái.
- Thế nào? Hắn đang làm gì? Có phải đang nhìn một chút phương pháp luyện đan? – Âu Dương Thành quay sang hỏi.
Luyện đan sư tham dự luận đan nhất định sẽ ra những đề bài rất hóc búa và cổ quái, khiến cho người ta rất khó có thể trả lời được. Hắn muốn thông qua, không những cần phải có lượng tri thức phong phú, mà còn cần phải hiểu rõ những phương pháp mà mọi người ít thấy, nói chung là phải đa tài mới được.
- Không có! – Chu Hoa Hoa choáng váng, như thể hắn còn chưa tin vào mắt mình:
- Hắn đang... lật sách!
- Lật sách? Có thể hắn đang muốn tìm quyển sách nào đó đi. Ngươi nói ta nghe hắn lật những quyển nào? – Âu Dương Thành tiếp tục hỏi.
- Lúc ta đến, hắn còn đang lật sách trên giá sách về cơ sở luyện đan. Ta đứng lặng lẽ quan sát thì thấy đó là mấy loại sách như quyển Thủ pháp luận đan cơ sở, Cách tinh luyện dược liệu, Phương pháp giữ lại dược tính, Cách vận chuyển đan lô. Bởi vì không để hắn phát hiện nên ta không dám tới gần. – Chu Hoa Hoa nhớ lại rồi trả lời.
- Thủ pháp luyện đan cơ sở? Cách tinh luyện dược liệu?
- Phương pháp giữ lại dược tính? Cách vận chuyển đan lô? Cái này...
Đỗ Mãn và Âu Dương Thành nhìn nhau, hai người cảm thấy mình như đang ngủ mơ.
Đó là những cuốn sách lý luận cơ bản nhất cho học đồ đấy... Thật giống như ăn cơm uống nước vậy, chỉ cần là luyện đan học đồ đều phải nắm giữ những kiến thức này. Gia hỏa này muốn luận đan cùng người khác, vậy mà bây giờ mới nhìn loại sách này?
Có lầm hay không vậy?
Chuyện này cũng giống như việc ngươi muốn tỷ võ cùng thiên hạ đệ nhất tuyệt thế kiếm khách, mới nhớ đi mua kiếm, học một chút cách dùng kiếm...
Thật hay giả đây?
- Ngươi chắc chắn hắn đọc những quyển sách này?
Âu Dương Thành không nhịn được hỏi.
- Ta cũng không chắc, hình như hắn không phải đọc, mà là... lật sách, liên tục giở sách. Ta cũng không biết hắn đang làm gì! – Chu Hoa Hoa sắp khóc.
Hắn thật sự không biết đối phương đang làm gì. Biểu hiện giống như người bị bệnh thần kinh vậy, bắt đầu từ giá sách hàng thứ nhất, hắn liên tục lật qua. Đọc sách không giống đọc sách, tìm thư không giống tìm thư. Thật bó tay không biết hắn muốn làm gì.
- Lật sách? Tất cả sách mà hắn đi ngang qua? – Âu Dương Thành, Đỗ Mãn chớp chớp mắt.
Tại sao nghe giống như đang nói bậy vậy?
- Hắn giở thế nào? Ngươi làm thử một lần cho chúng ta xem! – Đỗ Mãn nói.
- Được!
Vừa đúng trong phòng có không ít thư tịch, Chu Hoa Hoa tiến lên phía trước, tiện tay cầm lên mười mấy quyển, bàn tay không ngừng lật nhanh. Âm thanh lật sách vang lên ầm ầm.
- Xong rồi?
Thấy hắn lướt qua cuốn sách một lần rồi không động đậy, Âu Dương Thành, Đỗ Mãn đều trợn tròn mắt, không hiểu lắm.
- Đúng vậy a! – Chu Hoa Hoa gật đầu:
- Hắn liên tục làm như vậy, lật hết liền hạ xuống, đi sang một giá sách khác...
- ... - Âu Dương Thành, Đỗ Mãn nhìn nhau. Họ đều nhìn ra sự điên cuồng trong mắt đối phương.
Vốn cho rằng gia hỏa này đi sơ đẳng Tàng thư khố tìm sách đọc lại. kết quả, hắn đi lật sách... Hơn nữa, dù người khác lật sách nhanh đến đâu, ít nhất cũng phải nhìn tiêu đề một chút. Hắn ngược lại hay rồi! Loại tốc độ này có thể nhìn cái lông a!
Đừng nói nội dung sách, chỉ sợ tên sách cũng không biết...
- Không phải hắn... muốn kiểm tra chất liệu sách là gì để... thiêu hủy a?
Một lúc lâu sau, Đỗ Mãn đột nhiên thốt lên một câu.
Ngoại trừ lý do muốn đốt sách ra, hắn thực sự không nghĩ ra được lật sách có tác dụng gì.
- Không thể đâu! Sơ đẳng Tàng thư khố mặc dù không chứa đựng bí mật của Luyện đan sư công hội, nhưng cũng không phải ai muốn đốt thì đốt. Hắn là học đồ, chắc là sẽ không lỗ mãng như vậy! – Âu Dương Thành lắc đầu.
Mặc dù lời vừa rồi của Đỗ Mãn có chút hoang đường, nhưng lão cũng thực sự không nghĩ ra lý do tốt hơn. Lông mày lão nhăn thành một cục.
- Vậy ngươi nói xem đến cùng là chuyện gì? Hắn định làm gì? – Đỗ Mãn không nhịn được hỏi.
- Ta... - Âu Dương Thành mờ mịt.
Nói thật, hắn đã từng này tuổi vẫn chưa từng nghe nói đến quái thai như vậy chứ đừng nói là gặp.
- Có phải là hắn... muốn tìm một quyển sách nào đó có chất liệu vô cùng đặc việt, chỉ ngón tay chạm vào mới nhận ra? – Nghẹn họng nửa ngày, lão mới nói ra suy luận.
- Có khả năng...
Hai người ngồi ở bàn trước mặt, mặt cau mày có đầy đau khổ. Sống chết họ cũng không nghĩ ra, Trương Huyền này trong hồ lô bán thuốc gì.
Chỉ trong vòng nửa ngày, các loại lý do đều được nhắc đến, thậm chí suy luận có thể nghĩ ra trong cả cuộc đời này nói ra. Mặc dù vậy ... họ vẫn không biết đối phương đang cố gắng làm gì.
Trong lúc đó, Chu Hoa Hoa đi đi về về Tàng thư khố mấy lần, cập nhật tình huống của đối phương.
Nghe thấy nói đến hắn không hề ngừng nghỉ chút nào, liên tục lật sách, thậm chí ngay cả... những loại sách cơ bản nhất cũng không bỏ qua. Khuôn mặt họ lại trở nên cổ quái, xoắn xuýt, giãy giụa vô cùng khó chịu...
Lúc này mới phát hiện ra, họ vẫn có khả năng nghĩ ra các loại lý do cổ quái khác...