-
Quý Mặc công tử nhìn về phía Trương Huyền, lạnh lùng cười:
- Nói cách khác, bức tranh này của hắn, là một người một thú hợp tác mới vẽ ra được. Bọn họ cộng lại, trình độ mới ngang với bức tranh của ta, sao xứng cùng ta không phân thắng bại?
Mọi người sửng sốt.
Người người đều biết man thú vẽ tranh chỉ biết cản trở, như vậy cũng có thể làm ra thi họa cảnh giới ý tồn, đủ để nói rõ trình độ của đối phương.
Biết rõ những điều này, còn nói ra lời như vậy, có thể nói không biết xấu hổ đến cực hạn.
Chỉ có điều, lại cẩn thận nói tiếp, đối phương thật sự có hợp tác!
Trong thi họa có quy định rất rõ ràng, một người vẽ tranh, điều này lại không thể có bất kỳ kẻ nào nhúng chàm. Thậm chí ngay cả chỉ điểm cũng không được.
Man thú làm ra hoa mai, Trương Huyền rung lên hình thành nhánh cây... Lúc này mới hình thành tác phẩm này. Hai bên thiếu một thứ cũng không được.
Hợp tác mới sáng tạo ra tác phẩm, cùng một người so tài, quả thực... có phần mất công bằng chính trực.
- A, vậy ý của ngươi là...
Thấy hắn không biết xấu hổ như vậy, Trương Huyền cũng không tức giận, trái lại nhìn qua.
- Rất đơn giản. Tỷ thí lần này ta thắng lợi, ngươi dựa vào hợp tác mới có thể tương đương với tài nghệ của ta, chỉ có thể tính thua!
Quý Mặc công tử hừ lạnh.
- Quý thi họa sư, không phân thắng bại cũng vẫn có thể xem là một kết quả rất tốt...
Không nghĩ tới hắn không phong độ như thế, Ngô phó hội trưởng có chút không vui.
Man thú biết vẽ bức tranh gì?
Rất rõ ràng có vị này giúp đỡ, mới có tác phẩm trình độ như vậy.
Dưới tình huống này, tuy nói là một người một thú hợp tác, trên thực tế người thanh niên này vẽ tranh trình độ cực cao, mới có thể làm được. Loại tình huống này, tính là không phân thắng bại, đã cho ngươi nấc thang, lại còn không biết đủ?
Vẻ mặt Trình Phong phó điện chủ cũng mất hứng, đang muốn mở miệng, lại thấy Trương Huyền khoát tay áo, cười khanh khách nhìn qua:
- Quý công tử nói như vậy, cũng có vài phần đạo lý. Nếu ngươi kết luận đây là ta cùng với man thú hợp tác, vậy hợp tác cũng được. Chỉ có điều tính như vậy không hơn không phân thắng bại. Ta muốn hỏi một chút... phải như thế nào ngươi mới thừa nhận thua?
- Muốn ta chịu thua?
Quý Mặc công tử cười lạnh:
- Con người này luôn luôn công bằng, cũng không cùng ngươi chơi xấu. Nếu như bức tranh này, là tác phẩm tứ cảnh Kinh Hồng cảnh, ta sẽ lập tức thừa nhận. Đáng tiếc... Không phải! Hợp tác mới tương đương với ta, làm sao có khả năng không phân thắng bại?
- Nói rất hay, có đạo lý. Ta dường như không có gì để nói nữa!
Trương Huyền hoàn toàn không có chút tức giận nào, trái lại cười lắc đầu.
- Nếu không phản đối, vậy thừa nhận thua...
Ánh mắt Quý Mặc công tử nhất thời sáng lên, đang muốn nói tiếp, lại thấy người thanh niên đối diện, khóe miệng cong lên, đầy vẻ thương hại nhìn qua:
- Ngươi dường như đã xác định... Bức tranh này chỉ đạt tới tam cảnh?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Quý Mặc công tử liếc mắt một cái, nhìn giấy Tuyên Thành trên mặt bàn, phía trên nét mực còn chưa có hoàn toàn khô. Mặc dù không tệ, cũng chỉ là tam cảnh mà thôi, không có khả năng vượt qua. Hắn lập tức lạnh lùng cười:
- Bớt ở chỗ này cố làm ra vẻ đi. Nếu chịu thua, cũng nhanh một chút. Nói nhiều hơn nữa, bức tranh này cũng không có khả năng biến thành tứ cảnh...
- Vậy thì không nhất định...
Trương Huyền thản nhiên nhìn qua:
- Ngô phó hội trưởng, làm phiền ngươi một việc!
- Có việc mời nói!
Ngô phó hội trưởng gật đầu.
- Không biết nghiệp đoàn có đuốc hay không, làm phiền mượn dùng một chút?
Trương Huyền nói.
Nghiệp đoàn thi họa sư nơi thế này, chiếu sáng sử dụng chính là dạ minh châu, ánh sáng ôn nhuận, giống như ban ngày, sáng ngời loá mắt.
Loại độ sáng rất lớn này, lại không có nhiệt lượng. Hiện tại trời thu, trong phòng vốn có chút lạnh lẽo. Cũng vì tất cả mọi người là người tu luyện, mới không thèm quan tâm.
- Có!
Ngô phó hội trưởng nghi ngờ liếc mắt thoáng nhìn, sau đó khoát tay. Một học đồ lui ra ngoài. Thời gian không lâu, hắn giơ cây đuốc đi tới.
- Cầm lấy bức tranh tới sấy khô một chút!
Không cầm cây đuốc, Trương Huyền phân phó.
- Vâng!
Liếc mắt nhìn Ngô phó hội trưởng, thấy hắn đồng ý, học đồ đi tới trước bắc tranh hàn mai.
Cây đuốc cực nóng, vừa đưa đến phía trước, nhất thời những chỗ mực nước còn chưa khô, chậm rãi ngưng đọng.
Ầm ầm!
Nét mực được hơ cho khô, khiến người ta cảm giác lại có phần không giống, trong nháy mắt xuất hiện biến hóa.
Trước đó bốn phía xung quanh thoáng hiện ra nụ hoa màu đen, lúc này không ngờ thoáng cái trở nên trắng, giống như nở rộ, xung quanh nhẹ nhàng tỏa hương.
Vù vù!
Mấy con bướm không biết từ chỗ nào bay tới, dường như bị mùi hoa thu hút, đậu ở phía trên, thật lâu không đi.
- Đây là... Kinh Hồng cảnh?
- Làm sao có thể?...
Mọi người chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, sắp muốn phát điên rồi.
Thời điểm mực nước tối tăm, chỉ là ý tồn cảnh. Hơ cho khô, tự nhiên biến thành kinh hồng cảnh. Làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?
Mà nếu quả không phải là Kinh Hồng cảnh, làm thế nào có thể đưa tới bướm đứng ngoài xem? Thậm chí mơ hồ tản ra mùi thơm của hoa mai?
Bịch bịch bịch bịch!
Quý Mặc công tử lại liên tục lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Vừa nói xong chỉ cần đối phương là bức tranh tứ cảnh, hắn chịu thua. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sử dụng cây đuốc hơ cho khô chính là...
Thật hay giả vậy?
Bức tranh vừa rồi, hắn nhìn nhiều lần, tuyệt đối chỉ là ý tồn. Vì sao cây đuốc vừa hơ qua, cảnh giới lại tăng lên?
- Đây là giả... Ngươi nhất định sử dụng thủ đoạn dối trá gì đó!
Ra sức lắc đầu, bất kể thế nào đều không thể tin được, giọng điệu của Quý Mặc công tử dữ tợn, điên cuồng quát lớn.
- Dối trá?
Trương Huyền lắc đầu, nhìn quanh một vòng, mắt rơi vào trên người Trình Phong phó hội trưởng:
- Phó hội trưởng có nhìn ra được nguyên nhân hay không?
- Nhìn ra một chút, không biết có chính xác hay không!
Sắc mặt Trình Phong phó hội trưởng nghiêm trọng:
- Man thú vừa vẽ tranh, gọi là Thanh Tật thú, thích làm ổ ở nơi đất ẩm ướt. Mực nước của chúng ta do Hắc Mặc Thạch nghiền nát tạo thành. Hai thứ này thoạt nhìn không tồn tại quan hệ. Trên thực tế, trong đất ẩm ướt có chứa thành phần trung hoà Hắc Mặc Thạch. Một khi gặp phải cây đuốc hơ nóng, sẽ khiến cho màu sắc trở nên nhẹ hơn.
- Thanh Thật thú được ôm tới, không rửa, trên người tất nhiên dính một ít đất ẩm ướt, dung hợp cùng với Hắc Mặc Thạch được nghiền ra chế tạo mực nước, lại trải qua hơ nóng, hiệu quả nhất thời thể hiện ra, cũng khiến cho đóa hoa trong bức tranh này, giống như nở rộ, do đó... ý cảnh tăng lên rất nhiều!
- Điều này cần có hiểu rõ sâu sắc đối với thuần thú, các loại thuộc tính vật chất, mới có thể làm được. Ngươi...
Nói đến đây, Trình Phong phó hội trưởng vẫn không thể tin được.
Tình cảnh mới vừa rồi thoạt nhìn thần kỳ. Cây đuốc hơ nóng, khiến cho bức tranh vốn chỉ có tam cảnh, trình độ đột nhiên tăng lên, trên thực tế lại tập hợp vô số tri thức, kết luận sớm sáng tạo ra tất nhiên xuất hiện.
Trên thực tế cho dù không cần cây đuốc hơ nóng, theo thời gian trôi qua, sau một, hai ngày, bức tranh này cũng sẽ tự động thăng cấp đến kinh hồng cảnh.
Có thể làm được điểm ấy, đối với thuần thú, thuộc tính vật chất... và rất nhiều chuyện, cần hiểu rõ như lòng bàn tay mới làm được. Một người thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi lại làm được...
Trời ạ!
Là thế giới này điên rồi, hay là ta điên rồi?