-
- Sư thúc của lão sư ngươi?
- Sư thúc tổ của đặc sứ?
Đại dược vương và Lộ quản gia nhìn nhau, sắp bứt hết râu mép.
Ngươi không phải Bạch y sư sao?
Ngươi không phải là không biết đặc sứ sẽ tới hay không, hơn nữa không biết khi nào tới sao?
Ngươi không phải là giả mạo sao?
Khi nào... lại điến thành sư thúc lão sư của đặc sứ?
Trời ạ!
Mấu chốt là... vẻ mặt đặc sứ ngỡ ngàng, dường như cũng không biết mình còn có một sư thúc tổ!
Giả vờ làm một sư huynh, sư đệ, đồng môn, bằng hữu cũng được... trực tiếp cấp bậc cao như vậy...
Đại ca, ngươi thật sự dám mở miệng!
Đổi lại thành bọn họ, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hai người chỉ cảm thấy một búng máu ngực vọt tới, bất cứ lúc nào cũng sẽ điên cuồng phun ra.
Liêu Huân, hai vị điện chủ khác và tất cả trưởng lão ở bên cạnh, vẻ mặt cũng choáng váng, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ban đầu cho rằng người giả mạo này sẽ bị đặc sứ một cái tát đánh chết, hoặc đánh cho tìm không rõ phương hướng. Dù thế nào, bọn họ cũng không nghĩ tới, hai người quen biết, còn... hình như có quan hệ bối phận.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
- Lão sư gọi ngươi là sư thúc?
Cổ Mục cũng sửng sốt, toàn thân cứng đờ.
Người trước mắt này đối với hắn rõ như lòng bàn tay. Vốn tưởng rằng là bạn đồng hành trong phân bộ chưa từng gặp qua. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, sẽ là... loại thân phận này!
Hắn theo lão sư nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói còn có một vị sư thúc?
Mà nếu quả còn không phải, đối phương lại làm thế nào biết được mọi chuyện liên quan tới hắn, nói không sai chút nào?
Không nói gì khác, chỉ riêng loại năng lực quan sát này, người bình thường lại không thể nào đạt được. Thậm chí lão sư hắn cũng chưa chắc có.
- Chỉ là luận bối phận xưng hô như vậy. Ta luôn luôn nhàn vân dã hạc, ở lâu bên ngoài. Lão sư ngươi có khả năng cũng không biết tới sự tồn tại của ta!
Trương Huyền bộ dạng cao nhân khoát tay.
Muốn đối phương không dám động thủ, lại muốn có một thân phận hoàn toàn có thể trấn áp đối phương tin theo.
Dù sao cùng nhau nghe giảng bài, có thể xưng hô sư huynh đệ. Giả mạo một người không thấy được, thân phận không ngờ tới, muốn vạch trần, cũng không đủ lý do.
Hiện tại hắn cũng không thể chạy về hỏi lão sư, đến cùng phải hắn còn có một sư thúc!
Lại nói, mình trước đó đã nói ra lời nói chết, có khả năng lão sư ngươi cũng không biết. Cho dù muốn điều tra cũng không cách nào tra xét.
Chỉ có điều, nói suông là không được. Nếu đã nói ra vấn đề của đối phương, chỉ có giúp hắn giải quyết, mới có thể làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng và nghe theo.
Lúc này Trương Huyền cũng không nói thừa, khẽ cười, nhìn lại:
- Được rồi, không thảo luận vấn đề này nữa. Nếu đã gặp ở chỗ này, cũng coi như có duyên. Ta muốn hỏi ngươi một câu, có muốn giải quyết vấn đề trên người hay không?
- Ta... vấn đề này... còn có thể giải quyết sao?
Đối với thân phận của người trước mắt này, trong lòng Cổ Mục vẫn còn có chút nghi ngờ. Lúc này, nghe được hắn không đang dây dưa, ngược lại hỏi ra lời này, sắc mặt liền đỏ lên, đầy kích động.
Có thể sống, ai nguyện ý chết?
Huống gì, trên vai hắn còn huyết hải thâm cừu.
Thê tử bị một vị y sư tứ tinh độc chết. Cho tới nay, hắn vẫn cố nén thống khổ và phẫn nộ trong lòng, cố gắng tu luyện, kỳ vọng một ngày nào đó có thể báo thù rửa hận.
Ban đầu khoảng cách cảnh giới cao hơn, chỉ kém một đường, có hi vọng báo thù. Nhưng gần đây hắn rõ ràng phát hiện, mấy năm nay mạnh mẽ nâng cao thực lực, thân thể từ lâu thiếu hụt. So với đối phương, dĩ nhiên mạng không lâu dài như vậy.
Hắn chết không có gì đáng tiếc!
Nhưng cho dù chết, hắn ũng muốn băm thây vạn đoạn kẻ thù kia mới được.
- Mạnh mẽ lợi dụng độc dược nâng cao tu vi, khiến cho thân thể thiếu hụt. Đổi lại thành người khác quả thực bó tay không làm gì được. Nhưng với ta mà nói, không tính là gì cả. Có thể tiện tay giải quyết!
Thần sắc Trương Huyền thản nhiên.
Ngay cả thân thể bị khế ước cổ tàn phá, chân khí thiên đạo cũng có thể tu bổ. Loại còn có thể vui vẻ như hắn, tự nhiên càng không thành vấn đề.
- Vẫn mong sư thúc tổ ra tay!
Có chút do dự, Cổ Mục quỳ rạp xuống đất, ánh mắt lộ ra sự kiên nghị:
- Chỉ cần có thể chữa trị tốt chứng bệnh trên người ta, chém giết kẻ thù, cho dù để cho ta làm trâu làm ngựa, ta cũng không chối từ!
Sau khi thê tử chết, hắn đã sớm muốn đi theo. Hắn kéo dài hơi tàn chỉ vì muốn báo thù cho nàng.
Vị trước mắt này, tuy rằng không rõ lai lịch, lại có thể liếc mắt nhìn ra vấn đề của hắn, nói ra chuyện ngay cả lão sư cũng không cảm thấy được, có lẽ có thể thật sự giúp hắn giải quyết tai hoạ ngầm!
Chỉ cần tai hoạ ngầm biến mất, hắn tự tin tích lũy mấy năm nay, tất nhiên có thể phá tan một cửa ải cuối cùng, đạt được cảnh giới hắn tha thiết ước mơ kia.
Có thể nói, đây là một lần cơ hội. Một khi thành công, hắn có hi vọng báo thù.
Đương nhiên, nếu như đối phương chỉ là trêu đùa, cùng lắm thì ngọc đá đều nát. Dù sao hiện tại mạng không còn lâu dài, cũng không có cái gì đáng sợ hãi.
- A...
Hắn quỳ rạp xuống đất, tròng mắt tất cả mọi người đều rơi đầy đất.
Đặc sứ của tổng bộ, cao cao tại thượng, còn là độc sư tam tinh đỉnh phong, thực lực Chí Tôn đỉnh phong, quỳ xuống trước một người giả mạo...
Thật hay giả vậy?
Nhất là đại dược vương.
Hắn biết thân phận thật sự của vị Bạch y sư này, căn bản không phải là sư thúc tổ gì cả. Thậm chí ngay cả tám gậy tre cũng đánh không tới.
Tùy tiện nói vài câu, lại làm cho đối phương cam tâm tình nguyện quỳ xuống...
Bạch y sư, ngươi thật sự trâu bò!
Đổi lại thành bọn họ, bị người trực tiếp vạch trần sự giả mạo, khẳng định đã sớm khiếp sợ đến mức quỳ xuống, không dám nhiều lời.
Kết quả, quỳ thì có người quỳ, chỉ có điều quỳ xuống chính là đối tượng hắn giả mạo...
Cho dù hắn tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.
Biến hóa thật sự quá nhanh, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Thắt lưng già cũng sắp gãy.
Chỉ có điều, sau khi hết khiếp sợ, hắn cũng có thể suy nghĩ cẩn thận.
Đổi lại thành dáng vẻ của hắn mấy ngày hôm trước, nếu có người ta nói có thể chữa trị tốt khế ước cổ, đừng nói là sư thúc tổ, cho dù gọi là gia gia, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Sắp chết, mới hiểu rõ sinh mạng trân quý. Tôn nghiêm, mặt mũi ở trước mặt điều này, thật sự cái gì cũng không tính.
- Ta có thể ra tay. Chỉ có điều, có chút quy định cần phải sớm nói rõ ràng!
Trương Huyền khoát tay chặn lại, hô một tiếng:
- Đại dược vương, ngươi nói với Cổ Mục một chút về quy củ của ta!
Thực lực của hắn bây giờ, chỉ có nửa bước Tông Sư. Nếu như trị liệu lúc đối phương tỉnh táo, nhất định sẽ lộ ra dấu vết. Hình tượng cao thâm cũng sẽ không còn tồn tại.
Vẫn chờ sau khi hôn mê trị liệu là hay nhất.
Cũng không lộ rõ tu vi thật sự, có thể che giấu sự đặc biệt của chân khí thiên đạo.
Chỉ có điều, lời này hắn nói ra, tất nhiên sẽ khiến mọi người nghi kỵ. Để cho đại dược vương nói, sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đại dược vương cũng là hạng người thông suốt, thoáng một cái lại hiểu ý tứ của hắn, tiến lên mở miệng:
- Bạch tiền bối ra tay trị liệu, cần bệnh nhân hoàn toàn hôn mê mới được!
- Hoàn toàn hôn mê?
Cổ Mục nhíu lông mày lại một cái.
Địa phương xa lạ. Một khi rơi vào hôn mê, lại biểu thị sinh mạng rơi vào trong tay người khác, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của mình.
Đối phương nói chuyện tuy rằng chính xác, vẫn không đến mức khiến cho hắn hoàn toàn yên tâm.
- Yên tâm đi. Đây là quy định của Bạch tiền bối. Trước đó, thời điểm tiền bối giúp ta giải quyết khế ước cổ, cũng khiến cho ta mê man!
Thấy hắn do dự, đại dược vương khuyên can nói.
- Giải quyết khế ước cổ? Ngươi nói... hắn giúp ngươi giải quyết khế ước cổ?
Cổ Mục sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được.
Khế ước cổ, đám người Liêu Huân lĩnh hội không sâu. Dù sao bọn họ chỉ là độc sư nhị tinh, biết không nhiều lắm. Nhưng hắn là tam tinh đỉnh phong, gặp qua không ít độc sư lợi hại, biết loại chất độc này đáng sợ!
Truyền thuyết, thứ này một khi trúng phải, ngay cả độc sư ngũ tinh cũng không có cách nào giải quyết.
Chuyện độc sư ngũ tinh còn không giải quyết được, vị sư thúc tổ này có thể giải quyết. Lẽ nào... Cấp bậc của hắn đã vượt qua?
- Không sai, mấy ngày trước đây, ta suýt chết. Là Bạch tiền bối nhìn thấy được, ra tay giải quyết!
Đại dược vương nói.
- Cái này chúng ta có thể chứng thực. Trước đó hắn quả thực trúng khế ước cổ của lão điện chủ!
Đám người Liêu Huân gật đầu.
- Có thể giải quyết khế ước cổ?
Xiết chặt nắm đấm, Cổ Mục cẩn thận nhìn lại về phía đại dược vương. Quả nhiên khiến cho hắn nhìn ra được điểm không thích hợp.
Là độc sư tam tinh đỉnh phong, trúng từng khế ước cổ, hơn nữa từng phát tác, là có thể nhìn ra được.
Xác nhận phán đoán của mình, sắc mặt hắn thoáng chút đỏ ửng. Đối với trình độ của vị "sư thúc tổ" trước mắt này, hắn lại xác nhận một phần.
Chỉ có điều, để cho hắn hôn mê mới trị liệu, hắn vẫn còn có chút không yên lòng.
- Ta biết ngươi lo lắng cái gì. Sau khi hôn mê, sinh mạng bị người khống chế, chết cũng không biết chết như thế nào. Đổi lại thành ai, cũng không muốn làm như vậy!
Trương Huyền nhìn ra được hắn đang nghi ngờ:
- Đổi lại thành người khác, nghi vấn như vậy, ta khẳng định sẽ mặc kệ, xoay người rời đi. Chỉ có điều, ngươi đã là đồ tôn của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết một câu... Ta thật sự muốn giết ngươi, không cần phiền toái như vậy!
Khẽ nói một tiếng, bàn chân Trương Huyền bước một bước.
Vèo!
Mọi người còn không có kịp phản ứng, đã thấy hắn xuất hiện ở cách đó sáu mươi thước. Lại sau một khắc, bóng người ở phía xa chậm rãi tiêu tan. Bản thân hắn vẫn đứng tại chỗ, hình như chưa từng di chuyển vậy.
- Tốc độ thật nhanh!
- Cho dù cường giả Chí Tôn đỉnh phong cũng làm không được điểm ấy!
- Chẳng lẽ... hắn đã vượt qua Chí Tôn?...
Mọi người xung quanh đều giật nảy mình, đồng tử co lại.
Bọn họ đều là tu vi Tông Sư hoặc dưới, làm sao có thể từng nhìn thấy loại tốc độ này.
Người có thể thi triển ra tốc độ nhanh như vậy, tu vi lại làm sao có thể kém được? Thật may trước đó không có động thủ. Nếu không, chỉ sợ hắn vừa ra tay, thật sự có thể tiêu diệt toàn bộ Độc Điện phân bộ!
Sắc mặt đại dược vương cũng trở nên trắng bệch.
Cho tới nay, hắn vẫn cho rằng thực lực của vị Bạch y sư này cùng hắn không phân cao thấp. Dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, chênh lệch lớn như vậy.
Tốc độ nhanh như vậy, nếu muốn giết hắn, sợ rằng hắn chưa kịp phản ứng, đầu đã rơi.
Trong nháy mắt Cổ Mục cũng xiết chặt nắm đấm.
Đối phương vừa thi triển tốc độ, cho dù là hắn hiện tại, cũng còn xa mới bằng được.
Hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương, căn bản không phát huy toàn lực, dáng vẻ thành thạo.
Nói cách khác...
Thực lực của vị "sư thúc tổ" này tuyệt đối vượt qua Chí Tôn, đạt tới một trình độ khác.
- Xem ra hiệu quả không tệ!
Thấy bộ dạng tất cả mọi người đều chấn động kinh ngạc, Trương Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tu vi đạt được nửa bước Tông Sư, tốc độ thân pháp thiên đạo nhanh hơn, khoảng cách cũng biến thành xa hơn.
Lúc này mới thi triển ra như vừa rồi.
Chiêu này thoạt nhìn rất khoe khoang, tốc độ cũng rất nhanh. Trên thực tế, dựa vào cường độ thân thể hiện tại của hắn, thi triển hai lần đã đạt đến cực hạn. Hơn nữa, dưới tốc độ nhanh như vậy, cho dù chính hắn cũng không phản ứng kịp, càng chưa nói tới đả thương người, giết người.
Nói trắng ra là, chiêu này tuy rằng rất nhanh, dùng để chạy thoát thân còn có thể. Dùng để giết địch, không có bất kỳ tác dụng gì.
Đương nhiên, hiện tại có thêm một tác dụng... khoe mẽ.
Cố nén cảm giác bị xé rách kịch liệt ở trên người, lặng lẽ vận chuyển chân khí, bản thân hắn lại yên tĩnh đứng tại chỗ, chắp hai tay ở sau lưng, giống như cao nhân thế ngoại không dính bụi trần. Thần sắc hắn bình tĩnh nhìn về phía Cổ Mục, giọng điệu không hề bận tâm, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
- Không biết ta thực lực như vậy, muốn giết chết ngươi...
- Có thể dễ dàng giống như giết chết con gà hay không?