Chương 313: Lại nhìn thấy sư huynh
Phụt!
Thân thể Mạc Hoằng Nhất thoáng lảo đảo một cái.
Bảo mình chờ một chút, sau đó... sau đó đã đột phá!
Trời ạ.
Còn có chuyện gì vô nghĩa hơn so với chuyện này hay không?
Lĩnh hội võ học bốn biển, tập trung lại học thức tám phương, là vì Tông Sư.
Người khác nhắm mắt lại mở ra, nhiều lắm chợp mắt. Ngươi nhắm mắt lại mở ra, nói cho ta biết ngươi đột phá đến Tông Sư...
Ta đánh em gái ngươi!
Có cần đùa cợt như vậy hay không?
Có cần lớn lối như vậy hay không?
Trong nháy mắt, hắn giống như bị mấy luồng sét từ trên trời đánh trúng, từ trong tới ngoài, đều bị giật cho cháy khét. Hắn kích động muốn chết.
- Đột phá?
- Là thật. Khí tức trên người hắn, là Tông Sư cảnh!
- Vậy là đã đột phá? Cũng quá đơn giản đi!...
Mọi người xung quanh, trong miệng tất cả đều giống như bị người nhét bông, tròng mắt mỗi một trợn trừng sắp rơi xuống mặt đất.
Đã từng thấy người tức giận phấn đấu, một buổi sáng mai lĩnh ngộ đột phá Tông Sư.
Từng nghe nói khắc khổ tu hành, bế quan không để ý tới sống chết, cuối cùng thành công.
Nhưng... nhắm mắt lại, bảo người ta chờ một chút đã đột phá, vẫn lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, lần đầu tiên nghe thấy.
Quả thực giống như trò đùa.
Đây chính là Tông Sư, một cửa ải khó khăn nhất của võ giả tu luyện. Vô số người đến cuối cuộc đời cũng không tìm được cánh cửa...
Lại cứ như vậy đột phá, là muốn phát điên sao?
- Hắn đã đột phá, chúng ta lại trước sau không tìm được phương pháp...
Vô số danh sư bị dừng lại ở nửa bước Tông Sư, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, hận không thể tìm một chỗ chui vào.
Cho dù người với người có chênh lệch lớn... Cũng không cần rõ ràng như vậy có được hay không?
Chênh lệch cũng quá lớn!
Lưu Lăng ở một bên, thân thể cũng thoáng lảo đảo một cái.
Đêm qua hắn nói lời chân thành, cho đối phương biết, phải cố gắng tích lũy, nếu không không có cách nào đột phá. Cái này thì hay rồi, ngày hôm nay người ta lại ở trước mặt mọi người đột phá, hơn nữa còn nhẹ nhàng như vậy.
Sư huynh, có phải ngày hôm qua sư huynh đã có thể đột phá, vì cho ta mặt mũi, lúc này mới cố ý áp chế. Ngày hôm nay thật sự không nhịn được, mới đột phá hay không?
Nếu quả thật là như vậy, còn không bằng không để cho ta mặt mũi này, khiến cho ta bị đả kích ngoan độc như vậy có được hay không...
Mọi người mỗi người đều có ý nghĩ riêng. Chỉ có điều, tất cả đều lộ ra biểu tình giống như nhìn thấy quỷ.
Hành động của người thanh niên này, đã phá tan nhận thức của bọn họ đối với tu luyện, vượt qua phạm vi bọn họ có thể hiểu được.
- Bây giờ là Tông Sư, chắc hẳn có thể sát hạch danh sư nhị tinh!
Trước đó ở đường không sai, thiếu chút nữa đột phá, chỉ có điều hắn ngăn chặn lại. Lúc này hắn dụng tâm dẫn dắt, tu vi lập tức tăng mạnh, thành công đạt được Tông Sư cảnh.
Tiến vào Tông Sư cảnh, khí chất toàn thân đều phát sinh sự thay đổi. Chân khí cũng càng thêm hùng hậu. Tuy rằng còn không có kiểm tra đo lường, đối với thực lực tăng bao nhiêu hắn không rõ lắm. Nhưng kình lực toàn thân phun ra, xét về lực lượng đơn thuần, chí ít tăng lên gần gấp đôi!
Trước đó có lực lượng 1500 đỉnh, hiện tại sợ rằng dĩ nhiên có 3000 đỉnh!
Loại lực lượng này, dĩ nhiên có thể so với Tông Sư hậu kỳ bình thường!
Nếu như để cho hắn lại gặp gỡ khôi lỗi kia. Sợ rằng sẽ giống như khôi lỗi đầu tiên, ngay cả khuyết điểm cũng không cần tìm, là có thể một quyền đánh nổ.
- Là Tông Sư cảnh... phù hợp điều kiện!
Nghe được câu hỏi, Chúc trưởng lão vẻ mặt thật thà gật đầu.
Sát hạch danh sư nhị tinh, yêu cầu đạt được Tông Sư cảnh. Hiện tại người thanh niên trước mắt này thành công đột phá, cũng sẽ không thể trở thành lý do gây khó dễ.
- Cho dù đạt được Tông Sư, có thể như thế nào? Mức độ tâm cảnh của ngươi chỉ có 5. 1, không được 6.0, cũng không có tư cách!
Mạc Hoằng Nhất xiết chặt nắm đấm.
Dù sao cũng đắc tội, vậy đắc tội tới cùng!
- Cái này... sát hạch danh sư nhị tinh, mức độ tâm cảnh quả thật cũng có yêu cầu, phải đạt được ngoài 6.0 mới được!
Rất sợ người thanh niên đối diện không biết, Chúc trưởng lão lần này nói sớm.
- Điều này, thật ra Lưu Lăng đã từng nói với ta!
Trương Huyền gật đầu.
Ban đầu ở Thiên Huyền vương quốc, thời điểm đám người Lưu Lăng giảng giải về mức độ tâm cảnh, lại từng nói qua, sát hạch danh sư nhất tinh, cần phải đạt được mức độ tâm cảnh ngoài 3.0, nhị tinh là 6.0, tam tinh là 9.0. Lấy loại này đẩy lên tiếp.
Mức độ tâm cảnh của mình chỉ có 5.1, quả thật không có tư cách sát hạch.
- Tại hạ bất tài, vừa lúc đạt tới 6.0, tâm cảnh thỏa mãn tiêu chuẩn sát hạch nhị tinh!
Thấy đối phương cuối cùng ăn ngậm bồ hòn, hòa nhau một phần, Mạc Hoằng Nhất thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt. Một Văn Lý Thạch xuất hiện ở trước mặt mọi người, phía trên viết mấy con số 6.0!
- Quả nhiên là mức độ tâm cảnh 6.0!
- Đáng sợ. Tâm cảnh mới là căn bản của danh sư. Tâm cảnh không đạt được, tu vi cao tới đâu cũng vô dụng!
- Đúng vậy, xem ra, Trương sư lại không sáng tạo kỳ tích!
- Đã coi như là kỳ tích, hắn mới bao nhiêu? Chưa đủ hai mươi tuổi... Từng tuổi này lại có mức độ tâm cảnh 5.1. Đạt được 6.0 chỉ là sắp tới!...
Nhìn thấy được tâm cảnh của Mạc Hoằng Nhất, quả nhiên đạt được 6.0, mọi người ồ lên, đồng thời đáng tiếc thay cho Trương Huyền.
Chức nghiệp có thể sớm thi, tu vi có thể lập tức đột phá, mức độ tâm cảnh lại không có cách nào nâng cao trong khoảng thời gian ngắn!
Đây là chuyện không có cách nào khác.
- Được, nếu ngươi không có đủ tư cách, xin mời qua một bên chờ. Ta hiện tại phải tham gia sát hạch!
Biểu diễn xong mức độ tâm cảnh, Mạc Hoằng Nhất đưa hai tay ra sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ, thản nhiên nói.
- Tâm cảnh không được 6.0 quả thật rất phiền phức. Chỉ có điều... ngươi đừng có gấp. Lại chờ ta một hồi...
Có chút do dự, Trương Huyền nói.
- Lại chờ ngươi một hồi?
Nghe nói như thế, Mạc Hoằng Nhất lại thoáng lảo đảo một cái.
Hắn cũng sắp điên rồi.
Có nhầm hay không?
Mức độ tâm cảnh không phải là tu vi, chỉ có thể làm tăng trưởng từng bước. Ta không tin, để cho ta chờ một lát, ngươi còn có thể đột phá đến 6.0?
Ánh mắt hắn không tốt nhìn qua, đã thấy thanh niên trước mắt, lần này không phải nhắm mắt lại, mà là ngắm nhìn bốn phía, hình như đang tìm người nào đó.
Mức độ tâm cảnh muốn tăng trưởng, phiền phức vô cùng. Cần phải ngày qua ngày, năm lại năm không ngừng rèn luyện. Đối với Trương Huyền mà nói, căn bản không có khả năng chờ lâu như vậy.
Nếu lập tức phải bắt đầu sát hạch, tất nhiên cùng Mạc Hoằng Nhất này thi là hay nhất. Nếu không tới một chuyến nữa, đủ phiền phức.
Cho nên...
Hắn nghĩ đến một biện pháp, khiến cho học sinh cảm kích, phát sinh sách màu vàng!
Chỉ cần có sách thiên đạo này, có thể dễ dàng khiến cho mức độ tâm cảnh tăng mạnh, miễn đi phiền phức tu luyện.
Trước đó, hắn còn muốn đi tới Thiên Vũ học viện thu học sinh, khiến cho người đó cảm kích. Hiện tại đám người Triệu Nhã lại đang ở đây, hoàn toàn có thể gọi bọn họ đến, nghĩ biện pháp hình thành sách.
Đang tìm đám người Triệu Nhã, hắn đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy được một bóng người quen thuộc.
Chính là danh sư đêm qua gặp ở trong núi, Khương Thư!
- Hắn cũng là đệ tử của ta. Ta giúp hắn thuần phục con hổ thân đỏ, hắn đã rất cảm kích. Nếu như lại có thể hỗ trợ giải quyết bệnh kín trên người, khẳng định sẽ mang ơn, có lẽ là có thể hình thành trang sách màu vàng!
Ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong lòng, hắn mỉm cười, lập tức đánh tiếng:
- Khương Thư, ngươi tới đây một chút!
Đám người Chúc trưởng lão, Mạc Hoằng Nhất vốn tưởng rằng vị Trương Huyền trước mắt này bảo bọn họ chờ một chút, sẽ làm cái gì. Hiện tại nghe hắn nói như thế, tất cả đều lảo đảo, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Khương Thư...
Đó là đường chủ Danh Sư Đường chúng ta có được hay không?
Danh sư nhị tinh đỉnh phong, bất kỳ kẻ nào cũng tôn trọng gọi là Khương sư, ngươi lại gọi thẳng tên họ!
Có nhầm hay không?
Không chỉ mọi người ở đó, Khương đường chủ cũng không nhịn được sửng sốt, không biết đối phương gọi hắn làm cái gì.
Vẻ mặt hắn kỳ quái, đang muốn đi tới, lại thấy Khương Thần đầy tức giận ngăn cản trước mặt.
- Trương Huyền, ngươi muốn làm gì? Phụ thân ta thân là danh sư nhị tinh đỉnh phong, đường chủ Danh Sư Đường, sao có thể để cho ngươi tùy tiện hô tới quát lui?
Vị Khương Thần này chính là con trai của Khương đường chủ.
- Hắn là phụ thân ngươi?
Trương Huyền sửng sốt, có chút dự không ngờ được.
Chỉ có điều, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn lại bừng tỉnh.
Khương đường chủ, danh sư nhị tinh đỉnh phong, Tông Sư đỉnh phong, ngay cả quốc vương bệ hạ Thiên Vũ vương quốc, sợ rằng cũng phải lấy lễ đối đãi, không dám vượt quá. Thảo nào Mạc Vũ tuy rằng đáng ghét đối với vị Khương Thần này, cũng không dám quá đáng. Hóa ra phía sau có thân thế lợi hại như vậy.
- Không sai!
Khương Thần ngẩng đầu lên.
Hắn là danh sư nhất tinh, ở địa phương Thiên Vũ vương quốc thế này, tuy rằng nổi danh, cũng không tính quá mức thu hút. Nhưng cũng bởi vì có thân thế tốt, phụ thân tốt, toàn bộ vương quốc cũng không ai dám khinh thường.
Cho dù vương thất, cũng hoàn toàn không dám thất lễ.
Có phụ thân như vậy, hắn đặc biệt tự hào.
Hiện tại người khiến cho người ta chán ghét này, tự nhiên gọi thẳng, bảo phụ thân hắn qua, tất nhiên hắn vô cùng không vui.
- Ngươi tránh qua một bên trước, ta có việc muốn nói với phụ thân ngươi!
Biết phụ thân của Khương Thần chính là Khương Thư, hơn nữa người sau còn là đường chủ Danh Sư Đường, Trương Huyền cũng có chút bất ngờ. Chỉ có điều, rất nhanh hắn lại bình tĩnh lại.
Trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán, giới thiệu liên quan tới Khương Thư, chỉ nói là danh sư nhị tinh, vẫn chưa giới thiệu là đường chủ Danh Sư Đường. Nhưng toàn bộ vương quốc lại chỉ có ba vị danh sư nhị tinh. Hai vị Chúc trưởng lão, Quan phó đường chủ, hắn đã gặp. Người còn lại kia dĩ nhiên chính là đường chủ.
Tùy tiện nhận học sinh, chính là đường chủ Danh Sư Đường, vận khí cũng thật là tốt.
- Ngươi...
Thấy hắn không nhìn mình, còn muốn nói chuyện cùng phụ thân, Khương Thần tức giận, sắc mặt trắng bệch, đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, đã bị người này đẩy sang một bên.
- Được, ngươi đi xuống trước đi!
Khương Thư đi tới trước mặt Trương Huyền, nhìn về phía thanh niên trước mắt.
Hắn có thể xác nhận, chưa từng gặp qua người trước mắt này.
Nhưng đối phương lại mở miệng gọi tên của hắn, bảo hắn qua. Trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút cảm giác kỳ quái.
- Không biết Trương sư bảo ta qua, vì chuyện gì?
Tuy rằng trong lòng hắn thoáng không vui, nhưng vẫn làm đủ lễ nghi.
- A, ngươi ngày hôm qua không phải bái một vị danh sư tên là Dương Huyền làm lão sư?
Trương Huyền nói.
- Làm sao ngươi biết?
Toàn thân Khương Thư chấn động.
Chuyện này phát sinh tối hôm qua, hắn cũng không nói cho ai biết. Người trước mắt này lại mở miệng nói toạc ra, khiến cho hắn bị dọa giật mình.
- Khương đường chủ bái lão sư?
- Có thể khiến cho hắn bái làm lão sư, chẳng phải cho thấy, thực lực người kia còn trên nhị tinh đỉnh phong sao?
- Chỉ sợ là vị danh sư tam tinh...
- Thiên Vũ vương quốc từ lúc nào có nhân vật lợi hại như vậy?...
Nghe được đường chủ thừa nhận, đoàn người ồ lên một hồi.
Khương đường chủ là danh sư lợi hại nhất trong cả Thiên Vũ vương quốc. Hắn tự nhiên bái người khác làm lão sư, như vậy Dương Huyền phải rất lợi hại?
- Là lão sư!
- Là sư tổ!
Nghe được Trương Huyền nói, mắt đám người Lưu Lăng, Triệu Nhã lại nhất thời sáng lên.
- Ngươi là...
Sau khi hết khiếp sợ, Khương Thư không nhịn được hỏi.
Chuyện hắn bái sư, vẫn chưa truyền ra ngoài. Như vậy... Lại có thể là lão sư bên kia tiết lộ tin tức.
Chẳng lẽ... người trước mắt này có quan hệ với lão sư?
- Ta là học sinh thân truyền của Dương Huyền Dương sư. Dựa theo quy định, ngươi phải gọi ta một tiếng...
- Sư huynh!