Chương 12: Long Tê huyết mạch

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hoành Tảo Thiên Nhai 12-01-2024 12:18:19

Sau nửa canh giờ, Trương Huyền từ trong phòng Hậu Cần đi ra, trong mắt tinh quang lấp lóe, tràn đầy hưng phấn. Đổi lại với trước đây, hôm nay nhất định sẽ phải ăn một cái thua thiệt, nhưng có Thiên Đạo Thư Viện, nhân sinh liền thay đổi, liền thay đổi theo chiều hướng ngược lại. "Có lẽ xuyên không tới đây là đúng! Ta đây có hy vọng có một tương lai tươi sáng a!" Nắm đấm xiết chăt, Trương Huyền thở ra một hơi. Kiếp trước, hắn chỉ là một nhân viên thư viện, trải qua cuộc sống không có gì đặc sắc, cuộc sống bình thường đơn giản như bao người khác, cũng chỉ có đi làm cuối tháng lấy lương, cuộc sống tầm thường vô vị. Thế nhưng nơi đây thì không đồng dạng như vậy, sau khi xuyên không có gói quà là Thiên Đạo Thư Viện, có lẽ cuộc đời hắn thật sẽ càng chói lọi, càng tiến càng xa. Giờ khắc này, Trương Huyền cuối cùng cũng triệt để hòa làm một thể với thân xác ở thế giới này! Nội tâm hắn không còn giãy giụa khi phải tha hương nơi đất khách quê người. "Đừng kéo ta, để cho ta chết, ta muốn chết..." Đang âm thầm cao hứng, hắn liền nghe được một tiếng khóc tru tréo cách đó không xa, thanh âm vang vọng, nghe mà có cảm giác tê tâm liệt phế. Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên mập đang gào thét muốn hướng tới hồ nhân tạo trong học viện mà nhảy xuống tự sát. Tên mập này sau lưng cũng không có người cản hắn, hắn cũng không có xông lên phía trước mà là không ngừng gào thét. Đột nhiên, hắn quay người lại cầm hai tay của một người học viên phía sau đặt lên vạt áo sau lưng hắn nhìn như đang giữ hắn lại, rồi lại rống lên. 'Đừng kéo ta, để cho ta chết, ta không muốn sống nữa... ' '...' Tất cả mọi người đầu đầy hắc tuyền, không còn gì để nói. 'Quá vô sỉ a!' Trương Huyền lắc đầu. Mập mạo này rõ ràng là không muốn chết, càng là giả vờ làm ra cảnh tượng có người không muốn cho hắn chết, thật là quá vô sỉ. Biết được người này chắc chắn rằng không chết được, Trương Huyền cũng lười nhác chú ý, hướng về lớp học của mình mà đi, còn chưa đi xa liền nghe được tiếng gào thét càng ngày càng gần. Bỗng nhiên mặt đất như bị địa chấn làm cho run rẩy, ngày sau đó một đôi tay thô to ôm lấy bắp đùi mình. 'Lão sư, van cầu người thu ta làm đồ đệ đi, bon hắn đều chê ta quá béo, không thèm quan tâm đến ta...' Mập mạp òa khóc lớn. 'Ngươi buông ra !' Trương Huyền không còn gì để nói. Tên này cũng quá kỳ lạ rồi, nhìn thấy mình là lão sư liên xong tới van xin mình thu hắn làm đồ đệ, loại người này, Trương Huyền hắn cũng là chưa thấy qua bao giờ. 'Lão sư đáp ứng thu ta, ta mới thả' Mập mạp nước mắt nước mũi giàn dụa, thanh âm thê thảm, người gặp người thương, nghe mà rơi lệ : 'Ta hôm nay bái lạy mười người lão sư đều không thành, lão sư xin người thu nhận ta đi, người không thấy ta quá đáng thương sao !' Học sinh ở lúc khảo hạch sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của lão sư, mập mạp như vậy khi chiến đấu độ linh mẫn sẽ gặp vấn đề rất lớn, bình thường các lão sư nổi danh sẽ không nguyện ý thu. 'Muốn ta thu nhận thì ít nhất cũng phải cho ta xem bản lĩnh của người đi chứ, ôm đùi thì làm được cái gì ?' Trương Huyền khẽ nói. 'Lão sư người nhất định sẽ thu ta, ta đây bản lĩnh vẫn là có đủ...' Mập mạp chần chờ rồi ngẩng đầu nhìn chút rồi chậm rãi buông tay. 'Có bản lĩnh hay không, nhìn thì mới biết được, nói nhiều cũng vô dụng !' Nhìn thấy mập mạp này còn có chút 'lưu luyến không rời', Trương Huyền chê một câu rồi thẳng chân đá một cước. Nếu là một nữ học viên chạy tới ôm đùi thì cũng tạm chấp nhận được, ngược lại một nam học viên lại còn mập mạp nữa chứ... Nghĩ lại mà cảm thấy nổi da gà. 'Được ! Xem ta đây !' Mập mạp không để ý đến việc bị chê, đứng dậy nhìn một vòng, rồi chạy tới chỗ kia không xa đem mấy khối gạch cầm lên, thuận tay cầm một cái đập thẳng lên đầu mình. Bành ! Viên gạch vỡ nát vụn. Ngay sau đó, tiếp tục cầm lấy mấy khối gạch phân biệt đập vào cánh tay, đùi. Không ngoại lệ tất cả gạch đều vỡ vụn. Tên này thoạt nhìn rất mập, thế nhưng lại là một thân khổ luyện công phu. Không để ý tới hắn biểu diễn, Trương Huyền đang tự động xem thư tịch mới hình thành trong đầu. Khổ luyện công phu cũng là một loại võ kỹ. Sau khi mập mạp vừa biểu diễn, thư viện lập tức tạo ra nội dung có liên quan tới hắn. 'Viên Đào, tán tu Địa Hoàng thành'... 'Khuyết điểm : Mười tám chỗ, đầu tiên là cơ thể có chứa thượng cổ Long Tê huyết mạch chưa được kích hoạt ! Thứ hai, cơ sở quá kém, tu luyện võ kỹ ...' 'Long Tê huyết mạch ?' Nhìn thấy ghi chép, Trương Huyền sửng sốt. Kết hợp ký ức của thân xác này, hắn biết trong thế giới này, huyết mạch và Thiên Thiên chi thể là rất trọng yếu, có được một trong hai thứ này bất luận là người nào, chỉ cần vận dụng pháp quyết tu luyện về sau đều sẽ tăng mạnh, càng ngày càng mạnh. Tiên Thiên chi thể chia làm nhiều loại : Thuần Âm chi thể, Thuần Dương chi thể, Vô Cấu chi thể, Kim Thân chi thể,... Huyết mạch cũng chia làm nhiều loại : cổ mạch, tân mạch, truyền thừa, biến dị,... Mỗi một cái, một khi được phát hiện, đều sẽ trờ thành đối tượng cho vô số lão sư tranh đoạt. Mập mạp này có huyết mạch Long Tê, là một loại cổ mạch thuộc về thượng cổ huyết mạch. Truyền thuyết nói rằng khi huyết mạch này tu luyện đến đại thành thì đao thương bất nhập, không gì có thể phá, là đứng đầu vô địch về phòng ngự trong các huyết mạch. Cái tên này thoạt nhìn thì không đáng chú ý, lại là một tên béo vô sỉ thế mà thân lại có cổ mạch ! 'Cổ mạch không có kích hoạt, xem ra ngày cả tên này cũng không biết mình có !' Trương Huyền nhãn tình sáng lên. Trong huyết mạch, cổ mạch được xem như cực kỳ cường đại. Mập mạp này bái phỏng hơn mười vị lão sư, đều không được thu nhận, cũng không phải là do đám này không biết nhìn hàng, mà là vì huyết mạch của hắn chưa được kích hoạt, so với thường nhân cũng không khác mấy. Đừng nói những người khác không nhìn ra, ngay cả chính bản thân hắn sợ cũng không biết ! Bất quá, coi như cũng có tiềm năng nên về phương diện phòng ngự so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều. 'Tên này ta nhất định phải thu làm đệ tử' Nhãn tình sáng lên. Có được cổ mạch học viên, coi như là toàn bộ học viện bao năm qua cũng không có bao nhiêu người. Người kế tục tốt như vậy ở trước mặt. làm sao có thể thả hắn rời đi. 'Không sai, ta hiện tại thu nhận ngươi làm học viên, mau bái sư đi !' Nghĩ vậy, Trương Huyền đè nén hưng phấn trong lòng, ngoài mặt thì lạnh nhạt ném ra một cái ngọc bài thân phận. 'Lão sư, người thật sự thu nhận ta ? Quá tốt rồi...' Mập mạp cũng bị đả kích, nghe được lão sư thu nhận mà hưng phấn. Hắn không quá nhiều do dự, trực tiếp rạch ngón tay đem máu tươi nhỏ xuống ngọc bài. 'Bộ dạng lão sư như thế nào liền thu nhận dạng học sinh như thế đó, thật là có đạo lý. Lão sư rác rưỡi, học viên cũng rác rưỡi !' Ngay lúc ấy, một âm thanh hừ lạnh vang lên. Quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một thanh niên lãnh ngạo đi tới. Bên cạnh người thanh niên là một thân ảnh xinh đẹp, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, da thịt trắng noãn, hai con người đen nhánh liếc qua, làm cho người ta có một cảm giác kinh diễm. 'Thượng Bân ? Trầm Bích Nhu ?' Nhìn thấy hai người, trong đầu lập tức hiện ra hai cái tên. Nói đến Trầm Bích Như, toàn bộ học viện không ai là không biết, không ai là không hay ! Cũng không phải vì thân phận của nàng đặc thù, mà là vì nàng là người được công nhận là nữ lão sư xinh đẹp nhất học viện. Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, thế nhưng mấu chốt là nàng dạy học cũng rất tốt, đến học viện chưa đến một năm, nàng đã trở thành một trong những lão sư nổi danh nhất học viện. Một người vừa cao quý, vừa trang nhã mỹ lệ, lại vừa có học vấn, hấp dẫn không ít lão sư điên cuồng theo đuổi. Thân xác này cũng đã từng là một trong những người theo đuổi. Chỉ là Trương Huyền này khuyết điểm quá nhiều, tu vi thấp thì không nói đến, các hạng mục khảo hạch đều là kém cỏi nhất, bởi vậy mà tự ti, mặc dù có lòng nhưng cũng chưa bao giời cùng nữ thần trong lòng nói chuyện qua chứ nói gì đến việc truy cầu. Còn người thanh niên gọi là Thượng Bân này là cháu của Thượng Thần trưởng lão học viện, cũng là một trong những người theo đuổi nàng. Ỷ vào thân phận của mình mà chèn ép những người theo đuổi khác. Không biết hắn từ nơi nào biết được Trương Huyền cũng ưa thích Trầm Bích Như, mỗi lần gặp mặt hắn đều châm chọc khiêu khích, thậm chí hắn còn từng động thủ. Bất quá, Trầm Bích Như tựa hồ không chú ý gì đến hắn, vẫn luôn lạnh như băng, dáng vẻ không nhiễm trần thế, làm cho Thượng Bân vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ. 'Rác rưởi, ngươi nói ai đấy ?' Nghe được Thượng Bân không giữ lại chút thể diện nào mà châm chọc, Trương Huyền cũng lười nhác quay đầu nhìn qua. 'Rác rưởi là nói ngươi !' Thượng Bân mặt hắn cười lạnh 'Há, quả nhiên là 'Rác rưởi' nói chuyện với ta, thối quá, thối quá !' Trương Huyền khoát tay áo, làm ra biểu cảm chán ghét. 'Ngươi...' Thượng Bân lúc này mới phản ứng lại, bị một tên lão sư hạng bét của học viện chửi, mặt hắn tức đến đỏ lên.