Chương 203: Tìm lộn người

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hoành Tảo Thiên Nhai 12-01-2024 12:18:11

- - Bình thường lá trà chỉ cần một năm là có thể dùng, mà loại lá trà này phải chờ chín năm, nói rõ rằng nó rất đặc thù, cần ngâm càng lâu, mới có thể làm cho hương vị càng thuần chính, lại xa xưa. Nhưng mà ngươi, dùng không tới ba cái hô hấp, đã đem tất cả lá trà ngâm xong, thời gian quá nhanh, dẫn đến hương vị của 'Chín năm xuân' chưa được phát huy hoàn toàn, đây là cái thất bại thứ nhất! - 'Chín năm xuân', sinh trưởng tại địa phương ẩm ướt, bên trong lá trà nhiều hơi ẩm, ngâm trước, cần dùng nước muối nhạt thanh tẩy, mới có thể để lá trà toả ra hương vị càng tốt hơn, ngươi không những không rửa, còn trực tiếp đem ngâm, ảnh hưởng vị không nói, càng làm cho 'Chín năm xuân' mạnh mẽ rớt xuống một đẳng cấp, là cái thất bại thứ hai! - Trước khi pha trà, làm nóng trà cụ thì không có vấn đề, đáng tiếc, quá độ khoe khoang kỹ xảo, còn không đợi trà cụ triệt để nóng lên liền thả lá trà vào, hơn nữa còn là lá trà ở trạng thái phổ thông, dẫn đến nhiệt lượng bị tiêu thất, hiệu quả giảm nhiều, đây là cái thất bại thứ ba!... - 'Lá rụng về cội', thời điểm cuối cùng điểm trà, phải chia vào tất cả các chén trong vòng ba cái hô hấp, mới có thể bảo đảm mỗi một chén đều có hương vị tương đồng, ngươi lại kéo dài tới tận bảy cái hô hấp, hương vị của chén trà thứ nhất cùng với chén thứ năm đã chênh lệch nhau gần một đẳng cấp. Ngươi có thể thử một chút, chén thứ nhất đạt đến tứ phẩm, mà một chén cuối cùng, nhiều nhất cũng là tam phẩm. Cùng một bình trà, nhưng lại có hai loại khẩu vị, đây là chỗ thất bại thứ mười bảy! Trương Huyền không có ngừng lại, liên tiếp nói ra mười bảy chỗ thất bại, chỗ không bình thường, rồi nhìn sang Điền Long, vẻ mặt đồng tình nói: - Một bộ thủ pháp 'Lá rụng về cội' hay như thế, lá trà 'Chín năm xuân' tốt như thế, bị ngươi ngâm thành như vậy, không phải 'phế phẩm' thì là cái gì? - Ngươi... Ngươi... Sắc mặt của Điền Long trắng bệch, giống như là trông thấy quỷ vậy. Muốn phản bác, lại một câu đều không nói ra được. Hắn vừa mới học được bộ thủ pháp này, có rất nhiều thiếu hụt là điều bình thường, dựa theo đạo lý, không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng đối phương làm sao thấy được, làm sao hiểu được? Hắn không phải không biết gì về trà đạo sao? Phải biết, những điều mà đối phương vừa nói ra, không hề kém hơn những điều mà ông nội của hắn dùng để giáo huấn hắn, thậm chí còn nhiều hơn không ít! Ông nội cũng chỉ nói ra bốn, năm nơi mà thôi, hắn một hơi nói ra mười bảy chỗ... Lẽ nào hắn nghiên cứu về trà đạo còn lợi hại hơn, sâu sắc hơn cả ông nội sao? Sao có thể có chuyện đó? Không những hắn phát rồ, toàn bộ đại điện cũng im ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Huyền, như là nhìn một đầu quái vật. Đặc biệt là Lục Tầm, con mắt trợn lên, lồi ra như là sắp rơi xuống dưới đất, cảm giác như sắp phát điên rồi. Hắn vừa mới nói ra thủ pháp pha trà mà Điền Long sử dụng cùng đẳng cấp của trà hương, liền cảm thấy rất lợi hại, rất tự hào, kết quả... Đối phương không chỉ nhìn ra những cái này, liền vấn đề trong quá trình chuẩn bị pha trà, sai lầm trong quá trình pha trà, cũng tất cả đều nói ra, rõ ràng... Nhất thời để hắn cảm thấy khuôn mặt giống như bị người mạnh mẽ đánh lên, nóng rát. Đến cùng xảy ra chuyện gì? Một hơi nói ra nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa hiểu rõ về 'Chín năm xuân' như vậy, con mẹ nó ngươi là người bán lá trà này sao? - Điền lão, không biết ta nói có đúng không? Không để ý tới mọi người khiếp sợ, Trương Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn về phía Điền lão. Trà đạo sư pha trà, không ngờ là cũng giống như võ giả đánh quyền, tương tự có thể để thư viện hình thành thư tịch ghi chép thiếu hụt, Điền Long này không khiêu khích thì hắn cũng không thèm để ý, chỉ nói vài chỗ cho có lệ , nhưng từ lúc vừa mới gặp mặt đã liên tục tìm bản thân để gây phiền phức, còn muốn giúp đỡ Lục Tầm, vậy thì thật không tiện. Đương nhiên, cái này cũng là hắn đã hạ thủ lưu tình, chỉ nói một phần thiếu hụt mà thôi, thật muốn nói ra tất cả, e sợ cái tên này sẽ giống như là Bạch Minh đan sư lúc trước, niềm tin kiên định bao nhiêu năm sẽ ầm ầm đổ nát, dẫn đến sau đó tại phương diện trà đạo, không có cách nào tinh tiến. - Ngươi nói... Nói thật, những điều mà đối phương nói, có hơn một nửa là hắn cũng không biết là có chính xác hay không, nhưng những điều còn lại hắn có thể xác định, chính xác trăm phần trăm. Hơn nữa, một nửa hắn không biết kia, bất luận là theo thuộc tính của lá trà hay là thủ pháp pha trà, sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ liếc mắt nhìn Điền Long pha trà, liền có thể nói ra nhiều vấn đề như vậy? Đến cùng thì ta là trà đạo đại sư hay hắn mới là trà đạo đại sư? Vẻ mặt của Điền lão như gặp phải quỷ, chần chờ hồi lâu rồi nói: - Hoàn toàn đúng! - Hoàn toàn đúng? - Trương lão sư nói đúng? Nghe được phán đoán của hắn, mọi người bên trong đại sảnh ồ lên. Đặc biệt là Hoàng Ngữ, Bạch Tốn liếc nhau một cái, từng người từ trong mắt đối phương nhìn ra sự rung động mạnh. Trên đường tới, Trương lão sư vẫn hỏi một ít chuyện liên quan với trà đạo, ngây thơ tới không thể ngây thơ hơn, tuyệt đối không biết trà đạo là món đồ gì... Mới vừa rồi còn lo lắng, so đấu cùng Lục Tầm, phải thua không thể nghi ngờ, nằm mơ đều không nghĩ tới, xuất hiện kết quả như thế này. Đại ca, có thể đừng chơi đùa trái tim của chúng ta như vậy được không? Ngươi tinh thông trà đạo như thế, sao lại còn ra vẻ là không biết gì cả? - Hắn khẳng định là cố ý... Nhớ tới mới vừa rồi còn có lòng tốt, truyền âm giảng giải trà đạo tứ cảnh cho hắn, Hoàng Ngữ liên tục thổ huyết, e rằng trong nội tâm của cái tên này đang cười nhạo bản thân vô tri đi... - Có vẻ như... Trương đại sư, lúc trước khi vẽ tranh cũng là như vậy... Chính ở thời điểm trong lòng đang thầm mắng Trương Huyền, liền nghe đến thanh âm có vẻ mê man của Bạch Tốn. Nghe hắn nói như thế, Hoàng Ngữ nhất thời cũng nghĩ ra. Có vẻ như vị Trương đại sư này, tại thời điểm sát hạch thư họa cho bọn họ, cũng ngớ ngẩn như thế, cái gì đều không biết, kết quả nhìn mấy quyển thư tịch, tùy tiện vẽ vài nét bút, rồi ngay cả tác phẩm hội họa cảnh giới thứ năm đều có thể tiện tay làm ra. Cái tên này, đến cùng là làm như thế nào? Trên thế giới tại sao có thể có quái thai như thế? - Nếu như là hoàn toàn đúng, có phải là cũng thông qua thử thách của Điền lão hay không? Hai tay chắp ở sau lưng, Trương Huyền trở lại chỗ ngồi của mình, vẻ mặt hờ hững nhìn sang. - Chậm đã! Điền lão còn chưa nói, Vương Siêu ở phía đối diện đột nhiên đứng lên: - Vừa nãy Điền lão ra đề mục là, Trương Huyền cùng Lục huynh ai có thể nói ra dùng thủ pháp gì, trà hương đạt đến mấy phẩm, người đó liền thắng lợi! Lục huynh đã nói thủ pháp là 'Lá rụng về cội', cũng nói ra trà hương là tứ phẩm, trả lời không sai lầm, phù hợp vấn đề! Còn Trương lão sư, nói nhiều như vậy, thứ then chốt nhất ngược lại không nói ra, cẩn thận mà nói, là đáp án sai lầm, ta cho rằng Lục huynh chắc là thắng lợi. - Không sai, Lục huynh không nói những vấn đề phía sau, không có nghĩa là không biết, hắn chỉ là trả lời chính xác vấn đề đưa ra thôi. Ánh mắt của Điền Long sáng lên, cũng cắn răng nói. Nếu như cái tên này thật muốn thắng lợi, trở thành học đồ của Lưu sư, chẳng phải mỗi ngày sẽ được ở cùng với Hoàng Ngữ? Vậy bản thân làm sao có cơ hội? Vì lẽ đó, nhất định không thể để cho hắn thực hiện được! Hơn nữa vừa mới bị mắng giống như là cháu trai vậy, loại cơ hội tốt như này sao có thể buông tha. - ... Nghe được luận điệu của đối phương, Trương Huyền sửng sốt. Nguyên bản, hắn nghĩ chính mình đã đủ vô sỉ, không nghĩ tới hai người này cũng đâu có kém gì mình. Hỏi một đằng trả lời một nẻo sao? Cẩn thận nói đến, bản thân xác thực là hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ có điều... - Lục lão sư là người trả lời trước, đã nói ra đáp án, nếu như Trương lão sư không nói như vậy, chẳng lẽ còn muốn lặp lại đáp án của hắn? Hoàng Ngữ cũng không nhịn được nữa, đứng dậy. Đùa gì thế? Ngươi đều đem đáp án nói ra, để người phía sau làm sao trả lời? Nói giống như ngươi, nhất định sẽ bị nói là thuật lại, nói không giống, còn bị bảo là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Đều là minh tinh giáo sư, có thể giữ lại chút mặt mũi không? - Được rồi, không muốn ầm ĩ. Thấy song phương có chút bốc lửa, Điền lão vung tay lên: - Cái đề mục này là ta ra có chút sơ sẩy, liền coi như ngang tay đi. - Coi như là ngang tay? Trương Huyền nhìn sang, biết đối phương rõ ràng là đang giúp đỡ Lục Tầm. Điều này cũng khó trách, bản thân lẻ loi, trước hôm nay, liền vị Điền lão này là ai cũng không biết, đối phương đương nhiên phải giúp người càng quen thuộc hơn là Lục Tầm mới đúng. - Điền lão sư... Nghe hắn nói như thế, Lưu Lăng hơi nhướng mày. Thiên vị như thế này thì cũng quá trắng trợn đi! - Được rồi, ngươi cũng đừng nói, là sơ sẩy của ta, để ta lại ra một đề là được, không phải ở chỗ này băn khoăn. Đánh gãy lời của Lưu sư, Điền lão lạnh nhạt nói. - Vâng! Lão sư đã nói như vậy, Lưu Lăng cũng không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là áy náy nhìn qua Trương Huyền một chút. - Vừa nãy sát hạch trà đạo, là sơ sẩy của ta, bất quá, ta cũng đã nhìn ra, hai vị đều vô cùng tinh thông trà đạo, nếu như thật muốn đánh nhau chết sống, ngược lại tổn thương hòa khí. Như vậy đi, ngoại trừ trà đạo, ta cũng có chút nghiên cứu về phương diện thư hoạ, hơn nữa, vừa vặn đạt được một bộ thư họa, chỉ liếc mắt nhìn, liền kinh động như gặp thiên nhân, hai vị đều là lão sư của Hồng Thiên học viện, tin rằng cũng có chút hiểu rõ với phương diện thư họa, không bằng ta lấy bộ thư họa kia ra để hai vị giám thưởng một lần, ai nói chuẩn xác hơn, người đó liền thắng lợi... Chần chờ chốc lát, Điền lão một vuốt chòm râu nói. - Sát hạch thư họa? Nghe được lời của đối phương, Trương Huyền sững sờ, suýt chút nữa thì bật cười. Nếu như sát hạch cái khác, hắn có lẽ còn muốn tìm kiếm thư tịch ở trong thư viện, học tập một chút, còn thư họa à, hoàn toàn không cần a! Có thể vẽ ra tác phẩm hội họa cảnh giới thứ năm, dĩ nhiên là đã đạt đến cảnh giới thư họa Tông Sư, có thể so với nhị tinh thư họa sư, ngươi xác định Lục Tầm mà đấu với ta, có thể thắng lợi? Bất quá, ngẫm lại cũng là bừng tỉnh, thông qua chuyện vừa rồi, hắn khẳng định cũng nhìn ra bản thân vô cùng tinh thông trà đạo, tiếp tục so đấu mà nói, Lục Tầm khẳng định sẽ thất bại. Hai người nếu đã sớm nhận thức, tự nhiên biết, phụ thân của Lục Tầm là một vị thư họa đại sư, từ nhỏ mưa dầm thấm lâu , về phương diện thư hoạ tất nhiên sẽ càng hiểu rõ hơn trà đạo. Vì lẽ đó, trực tiếp sát hạch thư họa. Như vậy chẳng khác nào lấy sở trường của Lục Tầm để tỷ thí cùng mình. Chỉ tiếc, hắn không nghĩ tới... Liền ngay cả phụ thân của Lục Tầm, Lục Trầm đại sư mà gặp phải bản thân, đều muốn tôn xưng một tiếng đại sư. - Không biết hai vị có dị nghị gì không? Nói xong, Điền lão nhìn lại. - Điền lão sắp xếp, Lục Tầm tự nhiên không dám có dị nghị. Lục Tầm ôm quyền, một bộ dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, kỳ thực đã sớm hồi hộp. Tuy rằng lúc trước Điền Long đã nói Trương Huyền có khả năng là thư họa đại sư, nhưng hắn cho rằng là đang nói láo, căn bản không để ý. Lại thêm lên so sánh với phương diện trà đạo, phương diện thư hoạ, hắn tuyệt đối tinh thông hơn nhiều. Mặc Trần Tử, Nguyên Ngữ, Lục Trầm,... hình ảnh của rất nhiều vị thư họa đại sư hiện lên ở trong đầu, rất nhiều thư tịch đã xem từ hồi tiểu học đến giờ đều có sẵn trong trí não, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tự tin. Đùa giỡn, trà đạo hắn chỉ là hơi học tập một chút, nhưng mà phương diện thư họa, có thể nói là gia truyền. Chỉ cần đối phương không phải thư họa đại sư, muốn thắng qua bản thân, tuyệt đối là chuyện không thể nào. Lục Tầm có loại tuyệt đối tự tin này. - Trương lão sư thì sao? Thấy hắn đồng ý, Điền lão gật gù, nhìn về phía Trương Huyền. - Ta cũng đồng ý! Trương Huyền gật đầu. - So về về giám thưởng thuê họa? Ba vị danh sư, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn, mấy người biết chuyện, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau. Một lát sau, đồng thời nhìn về phía Lục Tầm, tràn đầy thương hại. Vừa nãy tỷ thí trà đạo khả năng còn không có gọi là đả kích, chung quy không phải chuyên ngành, thất bại cũng không nản lòng, còn so thư họa... Đứa trẻ này phỏng chừng một lúc nữa sẽ khóc bằng chết. Hài tử này, thật là đáng thương. Nói thật, Lục Tầm, tỷ thí thư họa, ngươi thật sự là tìm lộn người rồi.