-
Câu dẫn nữ hài, bức tranh hoa tất nhiên là thích hợp nhất. Mẫu đơn là vương giả trong các loại hoa. Hắn đã bỏ công sức rất lớn để luyện tập. Vẽ các bức tranh khác, hắn không dám cam đoan có thể tiến vào tam cảnh. Nhưng bức tranh này, hắn luyện tập không dưới nghìn lần, vạn lần. Chỉ cần vừa ra tay, tám chín phần mười.
Rất hiển nhiên, lần này cũng may mắn không làm nhục sứ mệnh, đạt tới hiệu quả như dự định.
Có thể khiến cho thi họa đạt được tam cảnh Ý Tồn. Cho dù một ít thi họa sư nhất tinh chìm đắm hơn mười năm, cũng rất khó làm được. Hắn một thi họa sư vừa thăng cấp nhất tinh, dễ dàng làm được, chẳng khác nào đã đứng ở cục diện bất bại.
- Lớn lối như vậy, xem ngươi có thể vẽ ra cái gì?
Trong lòng hừ lạnh, buông tác phẩm của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.
Chỉ thấy con man thú kia cuối cùng từ trên trang giấy nhảy xuống.
Bởi vì vừa dính mực quá nhiều, trên giấy bất kể vết chân man thú giẫm lên hiện ra hoa mai hay vừa dấu vết ngã sấp xuống lưu lại, đều dính đầy mực nước. Hiện tại cũng chưa khô, thoạt nhìn ngập nước.
Nhất là dấu vết ngã sấp xuống lưu lại, bởi vì bộ lông man thú tương đối cứng rắn, lung tung, cái gì cũng không phải.
- Đây là bức tranh ngươi nói man thú vẽ? Ha ha! Cười chết ta!
Quý Mặc công tử thiếu chút nữa cười tới rơi cằm.
Vốn tưởng rằng đối phương lớn lối như vậy, thật sự có thể khiến cho man thú làm ra bức tranh gì lợi hại. Không nghĩ tới lại là thứ này...
Cái này cũng gọi là bức tranh?
Tùy tiện vẩy chút mực nước ở phía trên, cũng mạnh hơn so với như vậy nhiều?
- Vẽ thứ gì vậy? Còn đòi so tài với Quý công tử, thực sự buồn cười!
- Cái này cũng gọi là bức tranh sao? Vậy ta chẳng phải cũng là thi họa sư đi?
- Đồ vô tri. Một lát nữa xem ngươi xuống đài thế nào!
Nghe được tiếng cười của hắn, những người khác cũng đưa mắt nhìn qua. Mỗi một người đều đầy vẻ xem thường.
Tùy tiện vẩy chút mực nước, đã gọi là thi họa?
Đùa cái gì vậy.
- Ngươi... vẽ xong?
Ngô phó hội trưởng khoát tay chặn lại, cắt ngang tiếng bàn luận của mọi người, nhìn về phía Trương Huyền.
- Ừ, không khác biệt lắm...
Nghe được lời của đối phương, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có người chú ý, sẽ phát hiện, thân thể hắn có chút run rẩy, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Trải qua học tập ở Độc Điện, hắn có thể một ý niệm khiến chân khí thiên đạo hình thành độc dược, vừa niệm liền hình thành thuốc bổ.
Vừa rồi một đạo chân khí ở lại trong cơ thể man thú, lặng lẽ khống chế, lúc này mới khiến cho man thú dựa theo suy nghĩ của hắn hành động trên giấy. Tuy chỉ là gần mười phút ngắn ngủi, lại gần như khiến cho hắn tiêu hao hết tinh thần, toàn thân suy yếu một hồi.
- Xem ra vẫn là tu vi quá yếu...
Hắn cảm thán một tiếng, hít sâu một hơi, âm thầm khôi phục thể lực.
Phương pháp đưa chân khí ở lại trong cơ thể man thú, dựa vào khống chế biến thành độc dược hoặc thuốc bổ, kích thích đối với huyệt đạo, do đó khiến cho man thú làm ra động tác hắn muốn. Nghe thì đơn giản, trên thực tế đối với tâm cảnh có yêu cầu rất cao.
Nếu không phải mức độ tâm cảnh đạt tới ngoài 5. 0, khẳng định làm không được.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, đẳng cấp của con man thú này rất thấp, dễ dàng điều khiển. Nếu như đổi lại thành cấp bậc cao, lấy thực lực của hắn bây giờ cùng đừng có mơ tưởng.
- Không khác biệt lắm?
Ngô phó hội trưởng lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Còn tưởng rằng người này có thể làm ra thứ gì lợi hại. Không nghĩ tới lại là thứ này...
- Được, nếu Quý Mặc công tử đã hoàn thành, bên này hắn cũng không khác biệt lắm, ta thấy chúng ta vẫn trực tiếp tuyên bố kết quả!
Trình Phong phó hội trưởng nói.
- Được!
Ngô phó hội trưởng gật đầu, chỉ vào tác phẩm do Quý Mặc công tử lưu lại:
- Bức hoa mẫu đơn của Quý thi họa sư, linh khí điên cuồng phun ra, ý cảnh cao xa, dĩ nhiên đạt được trình độ thi họa tam cảnh, Ý Tồn.
Nói xong, hắn nhìn về phía tác phẩm trước mặt Trương Huyền:
- Bức tranh này, ta nhìn không hiểu, có thể nói... cái gì cũng không phải...
Có chút do dự, ngô phó hội trưởng nói tiếp:
- Cho nên, ta phán xét kết quả, là... Quý thi họa sư thắng lợi!
- Quan điểm của ta cũng giống như Ngô phó hội trưởng!
Trình Phong phó hội trưởng gật đầu.
- Ta thắng...
Nghe được trọng tài tuyên bố kết quả, Quý Mặc công tử cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Trương Huyền:
- Nếu đã có kết quả, ngươi là tự mình quỳ xuống lăn ra ngoài, hãy để cho ta đánh ngươi quỳ xuống, sau đó ném ra khỏi nghiệp đoàn thi họa sư?
Vừa rồi, trước khi so tài hai người đã có đánh cược, bên thua quỳ xuống xin lỗi, lăn ra khỏi nghiệp đoàn thi họa sư, vĩnh viễn không trở lại.
Hiện tại Trương Huyền thua, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội.
- Chuyện này...
Nhìn thấy được Quý Mặc công tử lộ ra mặt mũi dữ tợn, được lý không buông tha người, hai vị phó hội trưởng liếc mắt nhìn nhau, muốn khuyên can, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tiểu tử này từ bên ngoài đến, không tôn trọng thi họa, không ngờ sử dụng man thú vẽ tranh, cũng thực sự nên dạy dỗ một trận. Nếu không, nghiệp đoàn thi họa sư còn không phải là chỗ người nào cũng có thể sỉ nhục sao?
- Ách? Cái này là đưa ra giám định sao?
Điều tức một hồi, Trương Huyền này mới khôi phục một ít thể lực. Nghe được Quý Mặc công tử đắc ý, hắn ngẩng đầu lên.
- Thế nào? Hai vị phó hội trưởng cân nhắc đưa ra quyết định, ngươi không muốn thừa nhận?
Quý Mặc công tử hừ lạnh.
- Hai vị phó hội trưởng đều là thi họa sư nhị tinh, nhãn giới tất nhiên không giả. Chỉ có điều... Ta vừa rồi chỉ nói bức tranh của ta không khác biệt lắm, vẫn chưa nói là đã hoàn thành...
Trương Huyền lắc đầu.
- Còn chưa hoàn thành? Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, không thừa nhận thua, còn muốn cầm bút lên, tiếp tục vẽ tranh?
Quý Mặc công tử sửng sốt.
- Nếu nói là man thú vẽ tranh, ta đương nhiên sẽ không vẽ. Chỉ là bức tranh này, còn thiếu một bước cuối cùng...
Trương Huyền mỉm cười.
- Một bước cuối cùng?
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ngươi để cho man thú vẽ cái này, thứ gì cũng không phải. Cho dù có một bước cuối cùng lại có tác dụng gì?
Ở dưới tình huống không sử dụng bút, chẳng lẽ còn có thể thay đổi kết quả?
- Ta thấy hắn chính là không muốn chịu thua!
- Thua không thừa nhận, còn thích thể hiện, làm sao có thể có người như vậy!
- Vô sỉ!
Mọi người bàn luận ầm ĩ. Khi nhìn về phía Trương Huyền, mỗi một người lộ ra sự xem thường nồng đậm.
Vừa rồi, ngươi không phải rất kiêu ngạo sao?
Lúc này tại sao lại giả vờ giả vịt?
Ngay cả hai vị Trình, Ngô phó hội trưởng cũng không hiểu ra sao.
Đây là trên giấy làm ra một đống mực nước, không dùng tới bút lông, lại có biện pháp nào có khả năng biến thành một bức tranh?
- Một bước cuối cùng, tốt lắm, ngươi lại hoàn thành đi! Ta thật ra muốn xem thử, bước này hoàn thành, ngươi còn có cái gì để nói!
Quý Mặc công tử cười lạnh.
- Tốt lắm, ta lại không khách khí!
Không để ý tới tiếng bàn luận của mọi người, Trương Huyền đi tới trước bức tranh, cầm một góc giấy Tuyên Thành lên, nhẹ nhàng rung lên.
Xôn xao!
Ban đầu, phía trên lại có không ít giọt mực, bị hắn rung lên, lập tức chảy xuôi xuống tới, dính đầy cả bức tranh.
- Được, một bước cuối cùng của ta đã hoàn thành!
Tiện tay để trang giấy Tuyên Thành lên bàn, Trương Huyền mỉm cười.
- Vậy là xong rồi?
Mọi người sửng sốt. Vốn cho rằng cái hắn gọi là một bước cuối cùng là cái gì. Không nghĩ tới chính là rũ trang giấy một cái. Tất cả đều không hiểu ra sao.
- Không đúng... Các ngươi nhìn kia!
Đang kỳ quái không hiểu người này giở trò quỷ gì, đột nhiên, trong đám người không biết có ai kêu lên.
Nghe được âm thanh này, Trình Phong phó hội trưởng và Ngô phó hội trưởng đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía giấy Tuyên Thành, đồng thời toàn thân chấn động, sắc mặt thoáng chút trở nên trắng bệch, mắt trợn tròn.
Một lát sau, âm thanh khó có thể tin nổi từ trong miệng vang lên.
- Cái này... cái này... làm sao có thể?