-
Đương nhiên, Trương Huyền cũng biết điều này là không thể nào.
Là một luyện đan sư, hắn cũng biết dù là loại đan dược lợi hại hơn nữa nhưng nếu dùng nhiều cũng sẽ bị kháng thuốc, chớ nói chi là loại đan dược trực tiếp tăng cao tu vi này.
Trương Huyền giải quyết xong tai hoạ ngầm cho mấy người, triệt để hóa giải mâu thuẫn với Lục Tầm, tất cả đều vui vẻ. Ngay khi lão sư phụ trách đang muốn tuyên bố tân sinh thi đấu chính thức bắt đầu, vô số học sinh đổ xô đến vây quanh Trương Huyền, đôi mắt kích động đỏ ngầu. Họ nhìn chằm chằm Trương Huyền như thể sói đói gặp được đồ ăn.
- Trương lão sư, ta hi vọng có thể trở thành học viên của ngươi, ngươi có thể thu nhận ta không?
- Van cầu ngươi nhận lấy ta đi! Ta không những có thiên phú tốt mà còn biết, trải giường xếp chăn, làm việc nhà. . .
- Ta thực sự rất sùng bái ngươi, dù không thể làm học sinh chính thức, thì làm dự thính cũng được. . .
- Lão sư, nhà ta có tiền, chỉ cần cho ta làm học sinh của ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
- Tiền tiền... tiền em gái ngươi a! Cút sang một bên! Trương lão sư là người tham tiền người sao ? Nếu đúng. . . Trong nhà của ta cũng có rất nhiều tiền, ta thu làm học sinh đi. . .
Trương Huyền có biểu hiện kinh diễm trong sư giả bình trắc, lại dễ dàng giải quyết vấn đề đến cả tam sư cũng không giải quyết được khiến cho tất cả học sinh đều điên cuồng, không kiềm chế được muốn bái sư ngay lập tức.
Trong nháy mắt, toàn bộ tỷ thí đài đang lên một làn sóng bái sư.
Tất cả sự nghi ngờ trước đây đều tan thành mây khói, vô số học sinh tranh nhau chen lấn, sợ bỏ qua cơ hội.
Cũng không ít người hối hận muốn nhảy lầu. Họ cảm thấy lúc trước tại sao mắt mình lại đui mù như vậy, tin vào lời đồn đại mà không sớm bái sư.
Nếu như ngay ngày đầu khai giảng bọn họ gia nhập lớp của Trương Huyền thì bây giờ người đứng trên đài vinh quang kia không phải mấy người Trịnh Dương, mà chính là bọn hắn!
Ai cũng biết, khi mới kiểm tra nhập học, đám người Trịnh Dương cũng không được mọi người biết đến, nhất là Viên Đào càng là người đứng cuối cùng.
Nhưng bây giờ, Viên Đào có thể làm Lục lão sư phải lui lại hai bước, cảnh tượng hắn mạnh mẽ ngăn cản Lục lão sư còn hiện rõ mồn một trước mắt, khiến vô số người không ngừng kích động.
Từ một gia hỏa thứ nhất đếm ngược miễn cưỡng đủ điều kiện nhập học, đến một võ giả có thể đối chiến với cường giả Ích Huyệt cảnh. . . chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi. Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, e rằng tất cả đều không thể tin được.
- Chuyện này. . . - Trương Huyền cũng giật nảy mình.
Rõ ràng, hắn cũng không ngừo những người này lại kích động như thế.
- Lão sư. . . Thật mở mày mở mặt!
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám người Triệu Nhã, khiến từng người đều nắm chặt nắm đấm.
Kể từ khi biết Lục Tầm muốn khiêu chiến Trương lão sư, trong ngực bọn họ luôn bị kìm nén, thúc đẩy họ vì Trương sư đòi lại vinh dự, làm vẻ vang lão sư... Bây giờ, rốt cục đã làm được!
Sự tài hoa của Trương lão sư cuối cùng đã được công nhận.
Một niềm tự hào đặc biệt tràn ngập trong họ.
Phảng phất trong nháy mắt đó, họ muốn hét lên cho tất cả mọi người một câu...
Các ngươi nhìn đi, đây chính là sư phụ của ta - Trương Huyền!. . .
- Ta đã có năm học viên, trong khoảng thời gian này cũng không có ý định thu thêm học sinh. Tuy nhiên, nếu các ngươi đã nhiệt tình như vậy... như vậy đi, ta có thể tổ chức một buổi giảng bài về kiến thức cơ bản trong tu luyện, có lẽ sẽ có ích với các ngươi!
Hắn biết nếu bản thân thực sự thu nhiều học sinh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị mệt chết. Trương Huyền chần chờ một chút, chợt nghĩ ra một ý tưởng.
Chỉ năm học sinh này đã khiến hắn gần như phá sản, nếu lại thu nhận thêm nhiều học sinh cùng một lúc như vậy... Ra ngoài ăn xin cũng nuôi không nổi a!
- Không thu?
- Có thể nghe một bài giảng cũng tốt. . .
Nghe hắn nói sẽ không thu học sinh nữa, đám người đều lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng khi hắn nói sẽ tổ chức một buổi giảng bài, tất cả đều tỏ ra kích động.
Có thể làm cho thực lực của Trịnh Dương và những người khác tăng mạnh trong thời gian ngắn, bài giảng của hắn sao có thể đơn giản?
- Bài giảng cơ sở này sẽ diễn ra vào trưa mai, ngay tại địa điểm này. Những ai muốn nghe có thể tới sớm hơn. Còn, hôm nay mọi người hãy an tâm tiến hành tân sinh thi đấu đi!
Sau khi làm yên lòng đám người, Trương Huyền rời khỏi đài tỷ thí.
Nếu còn không rời đi, hắn sợ sẽ thực sự bị những học sinh đang điên cuồng này ăn tươi nuốt sống mất.
Thêm vào đó, màn kịch quan trọng của hôm nay là tân sinh thi đấu, sư giả bình trắc chỉ là món ăn khai vị thôi, cũng không thể giọng khách át giọng chủ, tu hú chiếm tổ chim khách được.
Hắn vừa trở lại phòng học đã thấy tam đại danh sư đi đến.
- Đại sư huynh!
Ba người đồng loạt chắp tay chào.
- Ừm, mời ngồi. Vừa vặn ta có việc làm phiền các ngươi! - Trương Huyền cười cười.
- Ngươi là học sinh thân truyền của Dương sư, chúng ta chỉ là học sinh nghe giảng. Ngươi là sư huynh, có chuyện gì cứ việc nói ra, không có gì là phiền phức cả, chúng ta thực sự không dám nhận. . .
Lưu Lăng lúng túng cười một tiếng.
Cùng là học sinh của một lão sư, thân phận mỗi người lại khác nhau. Thân truyền đệ tử dù tu vi thấp, tuổi còn nhỏ, nhưng học sinh nghe giảng phải gọi người đó là sư huynh.
Sư huynh dặn dò, dĩ nhiên phải dốc sức thực hiện.
- Là thế này! – Thấy bọn họ đồng ý nhanh như vậy, Trương Huyền gật gật đầu, nói:
- Các ngươi cũng biết Dương sư vân du tứ phương, không hỏi thế sự. Mặc dù thu ta làm đệ tử thân truyền, nhưng chỉ dạy bảo ta chứ không cho ta một thân phận thích hợp. . . Cho nên, sắp tới khảo hạch danh sư, có lẽ ta còn cần nhờ mấy vị!
Hắn chịu thu ba người này làm học sinh chính là vì mục đích này."Dương sư" nói không tiện, chỉ có thể để hắn tự nói.
- Ồ, ta còn tưởng chuyện gì, cái này đơn giản. - Lưu Lăng cười một tiếng:
- Muốn khảo hạch danh sư nhất định phải có thân phận danh sư học đồ. Dương sư quy ẩn, không tiện công khai thân phận, ba người chúng ta có thể làm thay.
Vừa nói, hắn vừa lật tay, lấy ra một cái ngọc bài đưa cho Trương Huyền.
- Đây là ngọc phù thân phận bên trong ẩn chứa khí tức của ba người chúng ta. Chỉ cần có nó đồng nghĩa cới việc đã được ba người chúng ta khảo nghiệm và công nhận là danh sư học đồ. Ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu vào để nhận chủ, bát kể đi đến Danh Sư đường ở nơi nào đều sẽ được chấp nhận, có thể báo danh tham gia khảo hạch danh sư.
- Ồ? Đơn giản như vậy?
Đưa tay nhận ngọc phù, Trương Huyền cẩm thấy khó có thể tin được.
Hắn vốn cho rằng chuyện này rất phức tạp, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.
- Trở thành học đồ trợ giáo rất dễ dàng, chỉ cần nhận được danh sư tán thành. Bình thường, minh tinh lão sư, giảng viên cao cấp đều có thể trở thành danh sư học đồ, nhưng muốn khảo hạch danh sư lại vô cùng khó khăn! - Lưu Lăng nói.
- Ồ? Vậy. . . Như thế nào mới có thể khảo hạch danh sư?
Sau khi nhỏ máu nhận chủ, Trương Huyền cất kỹ ngọc bài, nhịn không được hỏi.
Thiên Huyền vương quốc không có danh sư, Tàng thư khố cũng không có sách nói về vấn đề này. Mặc dù hắn đã giả mạo danh sư những ngày qua, nhưng thật ra hắn không hề biết gì về cách khảo hạch hay địa điểm khảo hạch.
- Muốn khảo hạch danh sư cần đáp ứng đủ điều kiện cần và đủ. Điều kiện cần là được Danh sư đề cử, có thân phận là học đồ trợ giáo, có ít nhất một nghề phụ trợ!
Lưu Lăng giải thích.
- Ừm! - Trương Huyền gật đầu.
Cái này lúc trước hắn từng nghe nói đến, vì vậy cũng không thấy kỳ lạ.
- Điều kiện đủ chỉ có hai cái! - Lưu Lăng nói tiếp:
- Lần lượt là đạt tới Minh Lý cảnh tâm như chỉ thủy và tu vi đạt tới Thông Huyền cảnh!
- Minh Lý cảnh? - Trương Huyền quay sang hỏi.
Tâm cảnh tầng thứ hai là tâm như chỉ thủy, hắn đã sớm biết, nhưng Minh Lý cảnh là cái gì?
Lưu Lăng nói:
- Mỗi người tu luyện thậm chí mỗi một loại nghề nghiệp đều cần không ngừng tôi luyện tâm cảnh. Tâm như chỉ thủy chỉ là một khái niệm, biểu thị mức độ một người có thể kiểm soát tâm trí của mình, cho phép họ tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào một sự kiện nào đó, không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh.
Trương Huyền gật đầu.
Hắn nói không sai. Trần Tiêu đan sư, Mạnh Nham đan sư và những người khác bởi vì không đạt tới cảnh giới này nên đã để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến quá trình luyện Tĩnh Tâm đan, khiến nó mất đi công hiệu vốn có.
- Nếu như phân chia kỹ càng, cảnh giới tâm như chỉ thủy có thể chia làm hai phần. Một là liên quan đến danh sư, một liên quan đến võ giả cùng những nghề nghiệp khác.
- Vì sao phải phân chia như vậy? Rất đơn giản! Tâm như chỉ thủy của danh sư khác với tất cả các nghề nghiệp khác. Đây cũng là lý do vì sao danh sư lại đặc biệt và tôn quý như vậy.
- Tâm như chỉ thủy của những nghề nghiệp khác và võ giả chỉ cần đạt đến tâm cảnh như một, không dao động là được. Đối với tâm như chỉ thủy của danh sư lại cần phải phân biệt rõ ràng đồ vật, phân biệt thật giả!
- Phân biệt rõ ràng đồ vật, thật giả? - Trương Huyền bối rối.
- Không sai, nếu chưa hiểu được, ta sẽ chia thành hai cảnh giới đơn giản thế này. Tâm như chỉ thủy mà người bình thường đạt được là cảnh giới thứ nhất, chỉ cần họ đủ chú tâm vào một vấn đề mà không bị ngoại vật làm ảnh hưởng là được. Ở cảnh giới thứ hai chỉ dành cho danh sư, tâm như chỉ thủy được gọi là Minh Lý cảnh. Ngươi được coi là đạt tới cảnh giới này khi có thể phân biệt sự vật, thẩm tra chuyện trật tự, tìm tới hạch tâm cảu vấn đề.
Lưu Lăng nói:
- Nói cách khác, cùng là đạt tới tâm như chỉ thủy, nhưng danh sư và người bình thường lại không giống nhau. Chỉ người nào có tâm như chỉ thủy Minh Lý cảnh mới có tư cách khảo hạch danh sư. Đây cũng là lý do vì sao một vài học viện cao cấp có luyện đan lão sư, trà đạo lão sư, trận pháp lão sư, luyện khí lão sư. . . nhưng những người này lại không phải danh sư.
Trương Huyền vẫn thắc mắc, vì sao điều kiện để khảo hạch danh sư là có một nghề hỗ trợ, giống như Điền lão là trà đạo đại sư, lại là lão sư của Bắc Vũ học viện, nhưng hắn lại không khảo hạch danh sư. Hóa ra nguyên nhân là như vậy.
Không có Minh Lý cảnh tâm như chỉ thủy sẽ không có tư cách khảo hạch.
- Chuyện này. . . Tu luyện như thế nào mới có thể đạt được Minh Lý cảnh tâm như chỉ thủy?
Hiểu được lý do, Trương Huyền vội vàng hỏi.
- Làm thế nào để đạt được? - Lưu Lăng, Trang Hiền và Trịnh Phi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười:
- Đây là thiên phú, không có cách nào tu luyện! Người có tiềm lực trở thành danh sư chỉ cần đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy, tự nhiên sẽ sáng tỏ mọi việc, phân biệt đồ vật, phân biệt thật giả!
- Cái này cũng giống như việc luyện đan sư nhất định phải có thuộc tính Mộc vậy. Không có thiên phú bẩm sinh, dù cho chăm chỉ tu luyện nhường nào cũng vô dụng! Nói đơn giản hơn là một nam nhân có tài giỏi đến mấy, dù hắn có hiểu biết tất cả các nghề nghiệp trên đời nhưng cũng không bao giờ có thể sinh con.
- Đạt tới tâm như chỉ thủy. . . Tự nhiên sẽ thông hiểu, phân biệt được đồ vật? Phân biệt được thật giả? - Trương Huyền trong lòng "Lộp bộp!" một tiếng.
Hắn đã sớm đạt tới tâm như chỉ thủy, tại sao không có cảm giác này?
- Minh Lý cảnh. . . và tâm như chỉ thủy có gì khác biệt?
- Lấy ví dụ đơn giản nhất, người đạt Minh Lý cảnh tâm như chỉ thủy khi xem một người tu luyện võ kỹ sẽ tự động phân tích trật tự các chiêu thức, sau đó lại cân nhắc tu luyện như thế nào mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất. Đây là việc mà người chỉ có tâm như chỉ thủy không làm được.
Lưu Lăng nói:
- Danh sư đều thích tìm minh tinh lão sư làm học đồ, bởi vì có thể dựa vào năng lực chính mình để học sinh cam tâm tình nguyện đi theo, chứng tỏ người đó có thiên phú này.
- Tự động phân tích trật tự võ kỹ? – Cả người Trương Huyền run lên.
Mẹ nó! Cùng là tâm như chỉ thủy, tại sao hắn lại không có cảm giác này?
Chẳng lẽ là vì. . . hắn không thích hợp làm danh sư?
Nếu đúng là vậy, ta thật xong đời a!