-
Lục Tầm và Vương Siêu không biết rằng ấn tượng của mình trong mắt Thẩm Truy bệ hạ cùng tam sư đã giảm mạnh, mặt mũi hai người đầy hưng phấn đi đến phủ đệ của Dương sư.
Lần trước là bởi vì không giao tiền nên bị cười nhạo nhục nhã, hiện tại trong tay đã có đủ ba trăm vạn, xem ai còn dám cản trở!
- Lát nữa gặp được Dương sư đừng nói vòng vo, cứ trực tiếp nói vào vấn đề chính. Chúng ta chỉ cần nói bản thân sẵn sàng trở thành học đồ của hắn và cam tâm cung phụng là được.
Lục Tầm vừa đi vừa tưởng tượng cảnh sẽ gặp Dương sư, cuối cùng đưa ra kết luận:
- Dương sư có thể làm cho Lưu sư và những người khác bội phục không thôi, khẳng định cấp bậc đã đạt đến nhị tinh thậm chí còn cao hơn nữa. Vì vậy nói quanh co lòng vòng sẽ chỉ làm đối phương thêm chán ghét, còn không bằng ăn ngay nói thật!
Danh sư có ánh mắt kinh người, tốt nhất đừng trêu đùa trước mặt họ, nếu không, xui xẻo nhất định là bản thân.
Một khi bị Dương sư chán ghét, bọn họ muốn trở thành học đồ của hắn là chuyện khó khăn.
- Đúng vậy a! - Vương Siêu gật đầu.
- Đúng rồi, Vương Siêu! Ngươi nói Vương Sùng tiền bối học tập một bộ thương pháp mới, còn tốn không ít tiền, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Lục Tầm quay sang hỏi.
- Là chuyện mấy ngày trước, phụ thân đột nhiên bế quan ai cũng không gặp. Ta về nhà chết sống tìm không ra, đành đi hỏi quản gia mới biết được. Nghe nói trong nhà có một cao thủ mới tới. Đối phương chỉ truyền một chiêu thương pháp mà lão cha trả mấy triệu học phí, thật không biết thương pháp gì mà có giá trị từng đó tiền.
Vương Siêu lắc đầu, trong lòng không vui.
Bọn họ là thương pháp thế gia, mặc dù có chút tài sản, nhưng một lần lấy ra mấy trăm vạn vẫn là thương cân động cốt. Thật không biết lão cha lên cơn điên gì, cho người ta nhiều như vậy.
- Trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc này, không ai có thể so về kiến thức của Vương Sùng tiền bối ở trên lĩnh vực thương pháp. Một chiêu thương pháp mà để tiền bối bỏ ra nhiều tiền như vậy chứng tỏ chiêu này hết sức lợi hại. Ngươi nhất định phải học tập thật giỏi. - Cách nhìn của Lục Tầm khác với hắn.
Không ai là đồ đần. Vương Sùng có thể ở Thiên Huyền vương quốc đạt được danh tiếng lớn như vậy, được Thẩm Truy bệ hạ khen ngợi, dĩ nhiên lý giải đối với thương đạo tuyệt đối đạt đến cấp độ làm người ta giật mình. Vậy mà hắn lại tình nguyện dùng nhiều tiền để học tập, một chiêu đó sao có thể đơn giản?
- Ta cũng muốn học, nhưng mà cha ta không dạy. Ta nghe quản gia nói, lão cha đã lập ra quy củ, chỉ khi được người sáng tạo thương pháp đồng ý, tộc nhân chúng ta mới có thể tu hành, nếu không, dù là học trộm cũng là tội lớn!
Vương Siêu lẩm bẩm trong miệng.
Hắn cảm thấy vô cùng bất mãn khi đề cập đến vấn đề này.
Lão cha điên cuồng tu luyện thương pháp không biết tên, hắn lại biết mà không thể học. Điều này khiến hắn vô cùng buồn phiền nhưng lại chỉ có thể giải tỏa thông qua phàn nàn.
- Vương gia thương có một không hai trong Vương quốc, là võ kỹ đứng đầu nhất. Ta cảm thấy thương pháp mà tiền bối học chưa chắc đã thực sự mạnh, có lẽ chỉ là muốn dung hợp, tìm cách đột phá thôi!
Lục Tầm an ủi một câu. Hắn đang định nói tiếp, đột nhiên thấy Vương Siêu im lặng lẽ bèn nghi ngờ nhìn sang:
- Sao vậy?
- Mau nhìn, kia chẳng phải là gia hỏa kiêu ngạo trong Vương cung lúc nãy sao!
Vương Siêu chỉ về một hướng.
Thuận theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy một người trung niên đội mũ gấm mặc áo lông chồn đang đi tới nơi này.
Không phải cái tên lắm mồm đó thì còn là ai?
- Có thể cùng bệ hạ và tam sư ngồi ngang hàng, chứng tỏ mặc dù miệng không tốt nhưng thân phận khẳng định không đơn giản. Chúng ta đừng động vào hắn, làm chính sự quan trọng!
Cảm thấy rằng bạn thân đang chuẩn bị tìm người gây phiền toái, Lục Tầm lập tức nhắc nhở hắn.
Mặc dù hắn chưa bao giờ thấy người này trước đây, nhưng dám nói chen vào trong lúc mình và Thẩm Truy bệ hạ nói chuyện với nhau, khẳng định địa vị của hắn không đơn giản.
Nhưng. . . vậy thì sao?
Hai người bọn họ là minh tinh giáo sư, phía sau đều có đại gia tộc chống lưng. Dù hắn là nhân vật nổi tiếng có ảnh hưởng trong Thiên Huyền Vương thành, thì ở trước mặt họ cũng không tính là gì.
- Ừ, ta biết, nhưng mà. . . Tại sao ta có cảm giác hắn đang theo dõi chúng ta?
Vương Siêu cảm thấy kỳ lạ, liếc về phía sau.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi qua mấy con phố, vậy mà gia hỏa này vẫn theo ở phía sau, không phải theo dõi thì là cái gì?
- Có lẽ hắn cũng muốn bái phỏng Dương sư. Đừng nói chuyện, đúng lúc Tôn quản đang đứng ở cửa, chúng ta đến nộp tiền đi...
Lục Tầm lắc đầu. Hắn không muốn trước khi bái sư lại gây chuyện với người khác. Sau hai lần rẽ, phủ đệ Dương sư một lần nữa xuất hiện ở trước mắt. Trước cửa vẫn có không ít người xếp hàng như cũ, quản gia Tôn Cường vừa vặn cũng đang ở đó.
Vương Siêu không nói thêm lời nào, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu căng chen qua đám người đi đến trước cửa phủ đệ. Hắn đưa tay lấy ra ba trăm vạn kim tệ đưa cho Tôn cường.
- Tôn quản gia, đây là lệ phí bái phỏng Dương sư của chúng ta. Lần này có thể cho chúng ta vào rồi chứ?
Không phải mới vừa chế giễu chúng ta là quỷ nghèo không có tiền sao?
Chỉ trong vòng nửa canh giờ hai chúng ta đã đem tiền đến, cái này gọi là... Tát mặt trước công chúng!
Trong lòng hắn đang tưởng tượng sắc mặt Tôn Cường trở nên tái đi và thay đổi thái độ, trở nên cung kính với họ... Nhưng không ngờ mập mạp cách đó không xa lại nhăn mày lại, thậm chí không thèm quay lại nhìn họ. Hai tay hắn hất lên:
- Tên kia sao nói nhảm nhiều vậy? Không phải ta đã nói rồi sao? Từ giờ trở đi, Dương sư không nhận kim tệ nữa. Dù có đem đến nhiều hơn nữa cũng không được! Không có tên trong danh sách thì mau cút đi, đừng ở chỗ này quấy rối!
- Ngươi. . .
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt làm Vương Siêu suýt chút nữa phun máu.
Là một trong những thành viên đứng đầu của Thiên Huyền vương quốc, hắn đi đến nơi nào cũng được người tôn kính. Đến cả Thẩm Truy bệ hạ cũng pahri khách sáo với bọn hắn. Tên mập này chỉ là một quản gia nho nhỏ lại dám đuổi bọn hắn đến hai lần. lửa giận mãnh liệt để hắn sắp nổ tung, tươi sống tức chết.
- Tôn Cường, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai sao?
Sắc mặt hắn tái xanh, răng cắn rôm rốp, đi mấy bước lên phía trước mặt.
- Ồ? Thì ra là Vương Siêu lão sư. . .
Lúc này mới thấy rõ hình dạng của đối phương, Tôn Cường nhấc mí mắt:
- Thế nào, lần này có tiền rồi?
Lúc trước hắn cảm thấy đối phương là minh tinh giáo sư nên còn có chút cố kỵ. Nhưng khi nhìn thấy lão gia vẻ mặt không thèm quan tâm, hắn liền biết minh tinh lão sư hay quan lớn gì đều không quan trọng.
Nếu ngoan ngoãn nghe lời hắn còn nói giúp vài câu. Nếu không, thân phận gì cũng vô dụng!
Hắn không trả lời còn tốt, vừa mở miệng, Vương Siêu càng nổi cơn thịnh nộ.
Mẹ nó!
Ánh mắt ngươi khinh miệt là cái quỷ gì?
Cái gì gọi là lần này có tiền?
Người nào không biết, nghe hắn nói lại tưởng rằng ta đã tới nhiều lần đều không tiền...
- Vương Siêu, bình tĩnh một chút!
Thấy Vương Siêu bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, Lục Tầm lắc đầu, tiến về phía phía trước một bước.
Mặc dù người bạn thân này của hắn không những thiên phú tốt mà dạy học cũng rất được, nhưng lại là người quá nóng tính, bởi vậy thường gặp phải không ít phiền phức.
Giờ phút này hắn còn không đứng ra khuyên giải, e rằng hắn thật có khả năng động thủ.
Một khi đánh gia hỏa này rồi, chẳng khác nào đánh mặt mũi của Dương sư. Đừng nói bái sư, không cẩn thận bọn họ còn bị đuổi đi ngay lập tức.
Lục Tầm ngăn cản bạn tốt, mỉm cười, ôm quyền nói:
- Tôn quản gia, thân phận của hai người chúng ta, chắc hẳn cũng không cần giới thiệu lần nữa. Lần trước không đem tiền tới là chúng ta không hiểu quy củ. Lần này tiền đã mang tới, bái thiếp cũng viết xong, làm phiền ngươi thông báo cho Dương sư lần nữa. Nếu như Dương sư thật không gặp, chúng ta cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy.
Tên Tôn Cường này chính là một kẻ chợ búa, tiểu nhân vật, cùng hắn tranh luận càng lâu càng phiền phức. Tốt hơn hết là ít nói những chuyện không cần thiết.
- Lão gia đã thông báo, từ giờ không thu bái thiếp. Ngoại trừ những người đã nộp tiền từ trước, ai cũng không cho vào. Tuy nhiên, các ngươi là minh tinh giáo sư, ta sẽ làm người tốt một lần vậy. . .
Hài lòng với lời nói của Lục Tầm, Tôn Cường gật đầu. Lời nói mới được một nữa, hắn bỗng thấy lão gia đã đi tới trước mặt, mở cửa lớn đi vào tiểu viện.
Vừa rồi hung hăng càn quấy, thực ra là để che giấu việc lão gia không ở phủ đệ. Hiện tại lão gia đã trở về, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Vốn định bước vào theo lão gia, hắn bỗng nghe thấy một âm thanh tức giận vang lên.
- Tôn quản gia, đây là ý gì? Chúng ta vừa giao tiền, lại đưa bái thiếp còn không thể vào được. Tên kia dựa vào cái gì có thể trực tiếp đi vào? Ngay cả chào hỏi một câu cũng không có?
Vương Siêu thật sự nổi giận rồi.
Chúng ta không giao tiền bị ngươi nói này nói nọ, thậm chí ở trước mặt mọi người châm chọc. Chúng ta lấy tiền ra còn không cho vào. Nếu như đối xử bình đẳng như nahu thì ta nhịn, nhưng gia hỏa mũ gấm áo lông chồn này là chuyện gì xảy ra?
Một không có bái thiếp, hai không giao tiền, cứ thế đẩy cửa đi vào. Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì địa vị của hắn không thấp, được Thẩm Truy bệ hạ coi trọng?
Sao vừa rồi ngươi nói bất kể ai cũng không thể vào?
Những lời lẽ chính đáng vừa rồi của ngươi đi đâu hết rồi?
Lửa giận của Vương Siêu xông lên tận trời.
Tuy nhiên, ngay sau khi hắn vừa nói ra những lời đó, đám đông xung quanh quay lại nhìn hắn như thể họ đang nhìn chằm chằm vào một thằng ngốc, đôi mắt của họ đầy vẻ thương hại.
Nhìn thấy những ánh mắt này, Lục Tầm nghĩ tới điều gì, thân thể không nhịn được run lên, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn lập tức hỏi:
- Tôn quản gia, người vừa bước vào là ...
- Là lão gia nhà chúng ta! - Tôn Cường hừ lạnh.
- Dương sư?
Thân thể Lục Tầm lung lay như bị sét đánh.
Vương Siêu ở một bên đang tức giận giống là bị người vả một cái lật mặt, lời muốn nói bị chặn tại họng, sắc mặt trở nên trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Hắn chính là Dương sư?
Vừa rồi ở Vương cung hắn còn mắng đối phương nhiều chuyện?
Đối phương có ý tốt khuyên can, hai người lại không thèm để ý, lại còn tỏ ra tức giận, muốn giáo huấn đối phương. . .
Cái này. . . Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lục Tầm và Vương Siêu chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, toàn bộ thế giới sắp sụp đổ...
Lục Tầm và Vương Siêu là nhân vật có uy tín trong con mắt của nhiều người, là minh tinh lão sư của Hồng Thiên học viện. Nhưng mấy ngày nay, Trương Huyền đã tiếp xúc với nhiều nhân vật hàng đầu khắp nơi, vì vậy loại thân phận này của bọn họ đã không đáng để hắn đặt vào trong mắt.
Với ánh mắt của hắn bây giờ, hai người đó chỉ là mấy gia hảo tự cho là đúng thôi.
Hai người bị đả kích chết đi sống lại, hay là sắp nổi điên đều không liên quan đến hắn, cứ giao cho Tôn Cường xử lý là được.
Giờ phút này hắn đang khoanh chân ngồi ở trên giường, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi học xong kiến thức về độc trong Thiên Đạo bí tịch, hắn đã có hiểu biết tương đối về độc vật, đồng thời cũng phát hiện một luồng hắc khí cổ quái trong cơ thể.
Ở Vương cung hắn bận giúp Thẩm Hồng đột phá nên không có thời gian nghiên cứu cẩn thận. Bây giờ trở lại phủ đệ, hắn đã có thể nghiên cứu kỹ càng đến cùng xảy ra chuyện gì!
Hắn vẫn luôn thấy khỏe mạnh, tại sao có thể có khí độc lưu lại bên trong cơ thể?
Khi nào nó lẻn vào cơ thể mình?
Nghi ngờ trong lòng, hắn tập trung sự chú ý của mình vào luồng hắc khí.
Luồng hắc khí này giấu ở giữa nội tạng cùng kinh mạch làm cho người ta khó mà cảm nhận được. Nếu không phải hắn học tập Thiên Đạo độc công, có sự hiểu biết sâu sắc đối với độc, khẳng định khó mà phát hiện.
- Đây là độc gì? Tạ sao. . . Cta chưa từng thấy qua?
Nhìn kỹ một hồi, Trương Huyền nhăn mày lại.
Có hơn một ngàn cuốn sách về chất độc trong thư viện của Vương quốc, ghi lại không ít bản chất cùng mùi hương của độc vật. Vậy mà luồng hắc khí trong cơ thể hắn lại không phù hợp với bất kỳ loại nào ghi trong sách.