Chương 56: Bao vây

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hoành Tảo Thiên Nhai 12-01-2024 12:18:17

- Hóa ra thực lực của ngươi cũng không yếu, thảo nào kiểu ngạo như vậy! – Thấy "lão Tứ" bị một tát quất bay, Mặc Dương đại sư sau khi sững sờ liền trở nên càng dữ tợn. Hắn vung tay lên mang theo khí thế toàn thân: - Tuy nhiên, vận may của ngươi đến đây là kết thúc! Nói xong, hắn quay về phía chủ quán: - Tốc chiến tốc thắng! Mau đem hắn giải quyết, chúng ta còn có chuyện cần làm! Chủ quán gật gật đầu, tiến về phía trước một bước. Ầm...ầm... Còn chưa xuất thủ, lão ta đã phóng xuất khí thế như núi cao biển sâu. Nếu nhắm mắt cảm ngộ sẽ thấy mười mấy huyệt đạo trên người đối phương phun ra nuốt vào linh khí sáng mù mắt. - Ích Huyệt cảnh cường giả? – Trương Huyền sững sờ. Võ giả tầng sáu Ích Huyệt cảnh, khai thông huyệt đạo thân thể, chủ động hấp thu linh khí thiên địa, rèn luyện để bản thân sử dụng. Kẻ đạt đến tu vi này, bất luận lực lượng hay phản ứng đều tăng nhiều. Tại Hồng Thiên học viện, họ đều thuộc tầng lớp trưởng lão! Một kẻ lừa đảo mà đạt đến cấp bậc này, thật nằm ngoài dự liệu của hắn. - Ngươi đã nếm mùi sợ hãi chưa? Sợ rồi liền lập tức quỳ xuống xin lỗi, bồi thường hao tổn cho huynh đệ ta! Nếu không, chỉ có con đường chết! Thấy hắn kinh ngạc, lão chủ quán còn tưởng là do thực lực của mình làm đối phương kinh sợ, bèn hú lên một tiếng, dậm chân tiến đến như thần chết quản lý sinh tử. - Quỳ xuống xin lỗi? Bồi thường tổn thất? – Trương Huyền lắc đầu: - Ta không rảnh đi xin lỗi một đám lừa đảo! Lại còn bồi thường? Ngược lại nếu các ngươi có hứng thú này, có thể quỳ xuống, đền bù tổn thất vì đã đánh lén ta. Như vậy, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho các ngươi! - Ngươi nói gì? - Tiểu tử này bị điên à? Mặc Dương đại sư và đám người chủ quán đều cảm thấy tiểu tử này phát điên rồi. Chúng ta nhiều người như vậy, lại có Ích Huyệt cảnh cường giả. Ngươi chỉ là một nhóc con lại muốn chúng ta quỳ? Ra vẻ trâu bò cái gì? Còn nữa, bồi thường tổn thất do bị đánh lén là cái quỷ gì? Ngươi tổn thất cái cọng lông ấy! Lão Tứ giờ vẫn đang cắm đầu trên đất không rút ra được. Nói đến tổn thất cũng là chúng ta bị thiệt được không? - Đừng nghe hắn nói nhảm. Trực tiếp xông lên giết hắn! – Mặc Dương đại sư vẫy tay. - Ừm! – Chủ quán gật đầu, không tiếp tục nói nhảm, dậm mạnh chân, mở ra năm ngón tay đánh tới Trương Huyền. Vù...vù... Người chưa tới gần, cuồng phong đã gào thét như hùng ưng vồ thỏ, khiến người ta cảm giác áp bức như thái sơn áp đỉnh. - Là võ kỹ Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị! - Bộ võ kỹ này được đánh giá lợi hại trong số Phàm cấp trung phẩm. Lão Nhị đối phó tiểu tử này như vậy có phải đang dùng dao mổ trâu giết gà rồi không? - Hắc hắc! Tiểu tử này có thể một tát quất bay lão Tứ, chứng tỏ cũng có chút thực lực, không nên coi thường! Nhưng mà, hắn gặp phải Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị thì tàn đời rồi!... Nhìn thấy gã chủ quán trực tiếp dùng chiêu lợi hại, cả đám đều âm thầm gật đầu. Hùng Ưng Vạn Lý đứng top đầu trong Phàm cấp trung phẩm. Một khi sử dụng sẽ uy phong tám phương, tựa như chim ưng vồ thỏ, khí thôn sơn hà, làm đối thủ có cảm giác không thể phản kích. Coi như gã thủ lĩnh "Mặc Dương đại sư" gặp phải cũng phải tạm tránh mũi nhọn, không dám nghênh chiến chính diện. - Hùng Ưng Vạn Lý? Đối phương vừa thi triển võ kỹ, một quyền đột ngột xuất hiện trong đầu Trương Huyền, phía trên lít nha lít nhít chữ, ghi lại cuộc đời và khuyết điểm của gã chủ sạp. Dùng tinh thần nhìn một lượt, khắc vào tâm trí, Trương Huyền tỏ ra cổ quái. Hây! Thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, gã chủ quán đã tấn công đến trước mặt. Võ kỹ giúp người ta phát huy lực lượng thân thể tốt hơn, đạt đến trình độ cao hơn. Chủ quán là Ích Huyệt cảnh cường giả, đã mở ra mười mấy huyệt đạo nên bản thân hắn sẽ không yếu. Thêm vào đó, hắn lại thi triển Phàm cấp trung phẩm vũ kỹ, uy thế kinh người, áp bức. - Chết cho ta...! Trên mặt gã lộ ra nụ cười dữ tợn, rạng rỡ như hoa nở. Tuy nhiên, trước khi hoa hoàn toàn nở rộ, con ngươi gã co lại, kêu lên một tiếng thảm thiết: - A... Tiếng kêu thê lương phá vỡ bầu trời đêm, phảng phất như lỗ tai chó bị cối xay đá nghiền ép. - Chuyện gì? Lúc đầu, đám người Mặc Dương đại sư nghĩ rằng Trương Huyền sẽ bị lão Nhị một chiêm đánh chết tại chỗ, không nghĩ tới người sau lại kêu thảm như vậy, vội vàng nhìn sang. Tất cả đều trở nên run rẩy, suýt nữa hôn mê. Chỉ thấy thiếu niên hoàn toàn phớt lờ sự uy mãnh của gã chủ quán, nhấc chân đá vào nơi tôn nghiêm của nam nhân. Răng rắc! Một tiếng trứng vỡ vang lên, khiến người nghe không nhịn được mà run rẩy. Vèo! Ngay sau đó, gã chủ quán liền như bóng da xì hơi, bay thẳng ra ngoài. Cả người gã bị dán lên tường cách đó không xa, biến thành chữ "大 ". Vốn hắn có thể tạo thành chữ "太 ", nhưng hiện tại xem ra sẽ không bao giờ có cơ hội nữa! - Lợi hại! – Thấy một cước liền có thể đá bay chủ quán Ích Huyệt cảnh thi triển võ kỹ, Trương Huyền không nhịn được gật đầu. Hắn dựa vào thân thể mặc dù mạnh mẽ hơn đối phương không ít, nhưng gã đó lại tinh thông võ kỹ, tốc độ nhanh. Nếu muốn đánh tàn phế, hắn cần vận dụng thủ đoạn ít nhất hơn mười chiêu. Tuy nhiên, hiện tại có Thiên Đạo thư viện, có thể nhìn rõ khuyết điểm và sơ hở của đối phương, lợi dụng điểm đó đơn giản vô cùng. Chỉ cần một cước... gà bay trứng vỡ. Đường đường Ích Huyệt cảnh cường giả, không chết cũng tàn phế. - Tiểu tử này có điều quái lạ. Tất cả cùng lên! Thấy Trương Huyền một tát bay lão Tứ, một đá phế tiểu đệ đệ của lão Nhị, "Mặc Dương đại sư" dù có ngốc cũng biết hắn không đơn giản, từ thái độ khinh thường chuyển thành ngưng trọng. Rầm...rầm... Mấy kẻ còn lại mặc dù cả người mồ hôi, dưới hông rã rời nhưng nghe thấy phân phó của hắn đều không dám vi phạm. Tất cả xông lên bao vây Trương Huyền. - Xuất thủ! Rít lên một tiếng, các loại công kích cường đại được phóng ra. Chân khí tràn ngập kinh mạch, khí kình bắn ra bốn phía. Mấy kẻ này vậy mà giống như lão Tứ, đều là cường giả tầng năm Đỉnh Lực cảnh. Mặc dù bọn hắn người đông thế mạnh nhưng đối với một người có thể tùy thời nhìn thấu khuyết điểm của người khác, lại có sức chiến đấu của cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong như Trương Huyền, thật không đáng nhắc đến. - Không đúng! Tại sao chỉ có mấy người này công kích? – Ngăn trở mọi người công kích, Trương Huyền đột nhiên sững sờ. Trong đám người, gã chủ quán chỉ là lão Nhị đạt Ích Huyệt cảnh. Kẻ giả mạo làm "Mặc Dương đại sư" này khẳng định phải mạnh hơn mới đúng, tại sao không công kích hắn cùng đám người? Nếu hắn cũng ra tay, bản thân có lẽ không dễ dàng tiếp được... Đang thấy kỳ quái, hắn liền thấy một bóng lưng cách đó hơn mười mấy mét, đi chạy vừa hô: - Các ngươi giết hắn, ta ra đây có việc một lát sẽ trở lại ngay... - A...? Nghe thấy vậy, tất cả đám người đều vắt chân lên cổ. Không cần đoán cũng biết, lão đại... nhìn tình huống không ổn đã bỏ lại bọn hắn chạy trước rồi... - Vô sỉ! –Trương Huyền vô cùng kinh ngạc. Một khắc trước gã còn chính khí lẫm liệt, một khắc sau đã xoay người bỏ chạy, cả thuộc hạ của mình cũng không quan tâm. Chẳng trách dù cho Lưu Chu vương quốc ra lệnh truy nã vẫn không bắt được gã. Quá vô cmn sỉ!