Giống như những gì Trương Huyền nói, trong lòng Mạnh Nham đúng thật là mang theo rất nhiều oán niệm và sát khí.
Cũng thật sự bị người mình tín nhiệm phản bội.
Chỉ là, đây đều là những chuyện xảy ra sáng hôm nay, vốn cho rằng lửa giận đã tiêu tan, nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ, bản thân mình vậy mà lại đem loại tâm tình này rút ra trong lúc đang luyện đan!
Hơn nữa. . . sao, sao hắn có thể nhìn ra được ?
Cũng vì mình luyện đan dược một chút, hắn liền có thể thấy được sao?
Chuyện này sao có thể ?
- Thật sao?
- Chuyện này...
Nhìn thấy biểu hiện của Mạnh Nham, đám người có ngốc cũng biết chắc chắn những lời Trương Huyền nói là đúng!
Từng người đưa mắt nhìn nhau, không thể nào mà tin được.
Nhìn một luyện đan sư đang luyện uyển chuyển như vậy, sao hắn có thể nhìn ra sát khí trong đó chứ, còn có thể nhìn ra được chuyện Mạnh Nham bị người mà hắn tín nhiệm phản bội, ngươi. . . là học đồ đi thi luận đan hay là học đồ đi thi coi bói đây chứ?
- Nếu như mọi người cảm thấy lời nói của ta có vấn đề, rất đơn giản, công hội không phải có Thí Đan Thú sao, hoàn toàn có thể đem Tĩnh Tâm đan này đến cho nó uống thử, xem xem nó sẽ trở nên yên tĩnh, hay là táo bạo! - Nhìn thấy Mạnh Nham cũng không trả lời, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Công hội luyện đan sư được thành lập nhằm đảm bảo nguồn gốc và chất lượng của dược liệu, bình thường đều sẽ chuẩn bị một Thí Đan Thú.
Loại Man Thú này, đối với đan dược mẫn cảm mười phần, sau khi cho nó sử dụng, có thể căn cứ vào phản ứng của nó, mà biết được công hiệu của dược vật.
So với thế giới hiện đại của Trương Huyền lúc trước, Thí Đan Thú cũng giống như chuột bạch dùng để làm thí nghiệm vậy, chỉ có thông qua thí nghiệm trên chúng, mới có thể khiến mọi người tin dùng loại thuốc mới được bào chế ra, cũng là vì đảm bảo an toàn cho tín mạng của người dùng.
- Ừ! - Âu Dương Thành gật gật đầu, một học đồ luyện đan sư đi ra ngoài, không bao lâu sau, đã đem một Man Thú giống như chuột bạch tới, mở miệng của nó ra, cho ăn một viên Tĩnh Tâm đan.
Một lát sau, Thí Đan Thú bắt đầu nóng nảy, trong lồng chạy tán loạn khắp nơi, nắm, bắt loạn, hoàn toàn không ngoan ngoãn như lúc ban đầu.
- Tĩnh Tâm đan bình thường, sau khi Thí Đan Thú uống vào hẳn là sẽ ngoan ngoãn nằm trong lồng, còn loại Tĩnh Tâm đan này, sau khi uống xong, rõ ràng còn nôn nóng hơn lúc nãy. . . - Trương Huyền đang nói chuyện, liền thấy Thí Đan Thú bên trong lồng vừa mới uống Tĩnh Tâm đan đột nhiên chạy đến trước mặt một con Thí Đan Thú khác, trực tiếp nằm sấp lên người con người ta, cưỡng ép lên xuống pít-tông mà vận động.
- Khụ khụ, không chỉ có như thế, còn rất mãnh liệt * nói rõ chẳng những không cách nào làm cho người ta 'tĩnh tâm', mà còn mang theo lửa giận và dục vọng mãnh liệt! Bởi vậy, nếu ta đoán không lầm, người mà Mạnh Nham Đan sư giết hôm nay, hẳn là một nữ nhân, hơn nữa còn là người phụ nữ từng cùng chung chăn gối với hắn, cuối cùng phản bội hắn! Cho nên mới khiến hắn nổi giận như thế, đến mức luyện chế trong dược vật còn mang theo tính chiếm hữu mãnh liệt điên cuồng!
- Chuyện này... - Nhìn thấy Thí Đan Thú trong lồng, cưỡng chế đè ép một con khác, hoàn toàn không cho con người ta cơ hội phản kháng, Bá Vương ngạnh thượng cung, chư vị luyện đan sư đưa mắt nhìn nhau.
Cái này mẹ nó thực sự là Tĩnh Tâm đan sao?
Đây không phải là xuân dược à!
May là không cho người khác ăn, nếu không, tâm chẳng những không yên tĩnh được, mà còn biến thành. . .
Khụ khụ, nhất định sẽ thành đại họa a!
Tất cả mọi người đều giật mình trước những gì họ nhìn thấy.
- Buổi sáng hôm nay ta phát hiện ta tiểu thiếp sủng ái nhất, vậy mà lại đi vụng trộm với quản gia, dưới cơn nóng giận, ta đã đánh gục hai người này tại chỗ! – Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, Mạnh Nham lắc đầu, nói.
Nếu đối phương đều đã nói đến cặn kẽ đến như vậy, hắn cũng không còn gì có thể giấu giếm thêm được nữa.
Chuyện này khiến hắn phẫn nộ, cảm xúc cả ngày cũng không thể nào dằn xuống được, bởi vậy mới thứ vừa ra mặt, đã để Trương Huyền nhìn thấu từ đầu đến chân.
- Là thật sao?
- Một lần luyện đan liền có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy?. . .
Mạnh Nham vừa thừa nhận xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Huyền như nhìn thấy quái vật, lúc nãy còn muốn nói những lời khinh thị, mà bây giờ tất cả đều ngưng trọng lại.
Luyện đan có thể phản ánh được trái tim của người luyện, thật sự có thể. . . Từ luyện đan có thể nhìn ra luyện đan sư buổi sáng vừa mới giết người, mà người đó lại còn là tiểu thiếp của chính mình. . .
Mẹ nó, ngươi không phải là bộ khoái chứ?!
Không phải. . . Làm sao có thể nhìn ra được ?
- Tốt, khuyết điểm cũng đã nói, Mạnh Nham Đan sư, còn cần ta nói tiếp không? - Không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền cười nói.
Thiên Đạo thư viện có thể nhìn ra tất cả khuyết điểm, nhìn ra đối phương bị tiểu thiếp phản bội, trong đan dược tất nhiên sẽ chứa đựng sát khí và oán khí, dễ như trở bàn tay.
- Không cần, ta nhận thua! - Mạnh Nham mở miệng thừa nhận.
Chỗ có nhiều luyện đan sư như vậy đều không có ai nhìn ra quá trình luyện chế đan dược của hắn có vấn đề, ngay cả chính hắn cũng không cảm giác được, đối phương một chút đã nhìn thấy toàn bộ, còn biết nhiều như vậy. . . Khiến Mạnh Nham không phục không được!
- Liền. . . nhận thua rồi?
Văn Tuyết đứng một bên trừng to mắt.
Thường thường chỉ có học đồ nhận thua đối với một luyện đan sư...
Làm gì có chuyện một luyện đang sư lại đi nhận thua với học đồ?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự là không thể tin được.
Bất quá, ngẫm lại cũng giật mình, những chuyện này cũng có thể nhìn ra, nhãn lực của tên nhóc này thực sự quá lợi hại, Mạnh Nham Đan sư muốn không nhận thua cũng không được a!
- Được, vị kế tiếp!
Người thứ nhất đã nhận thua, coi như là Trương Huyền đã có một khởi đầu tốt đẹp, Trương Huyền cười khanh khách nhìn về phía chín người còn lại.
- Ta tới đây! - Một lão già đứng dậy.
Nếu như nói trước đó tất cả mọi người cảm thấy Trương Huyền là tới quấy rối, nhưng sau khi trải qua tình hình của Mạnh Nham Đan sư, xem như có thể thấy rõ ràng, tên nhóc này thực ra chính là một cao thủ, cao thủ trong cao thủ!
Chẳng trách hắn lại tự tin như vậy, dám luận đan, còn dám gia tăng độ khó của bài thi.
- Là Trần Tiêu Đan sư!
- Trần Đan sư mặc dù không phải luyện đan sư có cấp bậc cao nhất trong số chúng ta, lại là người có tuổi tác lớn nhất!
- Hắn tính tình nhu hòa, không giống như tính khí nóng nảy của Mạnh Nham kia, ta phục!. . .
Thấy lão đứng dậy, tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu.
Vị này Trần Tiêu Đan sư, là người có tuổi tác lớn nhất trong số mười vị đan sư ở đây, cũng là người ổn trọng nhất, hắn xuất thủ, chắc chắn không có vấn đề gì.
Hô hô hô!
Lô hỏa gào thét, không bao lâu sau, mấy đan dược bên trong đều bị lấy ra ngoài.
Trần đan sư cũng điều chế loại đan giống như Mạnh Nham đan sư làm lúc nãy, cũng là Tĩnh Tâm đan , động tác cũng sung mãn mượt mà như vậy, lóe ra hào quang, nhưng rõ ràng Trần đan sư là người có cấp bậc cao hơn, có thể nói là đã đạt đến hoàn mỹ.
- Tốt, đan dược của ta đã luyện chế xong, thủ pháp không cần ngươi nói, ta cũng có thể nói ra, cũng giống như thủ pháp của Mạnh Nham Đan sư, là Tĩnh Thủy Thập Thức, nếu như ngươi có thể nói ra khuyết điểm, để cho ta tin phục ngươi, ta liền nhận thua! - Trần Tiêu Đan sư cầm đan dược trong tay, thản nhiên nói.
- Lợi hại!
- Chiêu này đúng là hung ác a!
- Dùng thủ pháp giống nhau cùng luyện chế một loại đan dược như nhau, vừa rồi vì trong lòng Mạnh Nham Đan sư có sát khí, dẫn đến sai sót khi luyện đan, nhưng Trần Tiêu Đan sư tâm tình bình thản, tính tình ổn định, rốt cuộc Trương Huyền kia có tìm ra được thiếu sót gì không đây?
- Coi lần này hắn còn khoa môi múa mép được nữa hay không!. . .
Nhìn thấy cử động của Trần Tiêu Đan sư, trong lòng mọi người thầm hô, gừng càng già càng cay.
Ngay cả Trương Huyền cũng không nhịn được gật đầu.
Đối phương đúng thật là rất thông minh.
Mặc dù bên ngoài nói cho Trương Huyền biết lão dùng thủ pháp giống vậy, không cần hắn phải suy đi nghĩ lại, nhưng trên thực tế độ khó lớn hơn lúc nãy.
Bất quá, đối với Thiên Đạo thư viện mà nói. . . Không là cái gì cả!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua, mặt không biểu tình:
-Nếu như ta nhìn không lầm, thì Trần Tiêu Đan sư gần đây nhất hẳn là giấc ngủ không tốt lắm, cơm cũng nuốt không trôi có phải như vậy không?
- A? - Trần Tiêu Đan sư sững sờ:
- Đúng thật là gần đây ta ăn không ngon, ngủ cũng không yên, bất quá. . . Chuyện này có liên quan gì đến điều chế đan dược chứ?
Ta coi như không ăn cơm, không ngủ được, cũng không thành một khuyết điểm để ngươi có thể bắt thóp chứ?
Ngươi chỉ cần nói ta luyện đan có gì thiếu sót, nói ta tình trạng sức khỏe của ta ra đây làm gì ?
Hơn nữa. . .
Ta ăn không ngon, ngủ không yên,ngươi. . . Làm sao mà ngươi biết được?
- Không sao? Sai! Không những có sao, hơn nữa còn có liên quan rất lớn!
Trương Huyền lắc đầu.
- Quan hệ rất lớn? Liên quan gì? Nói ta nghe thử một chút? - Trần Tiêu Đan sư nhịn xuống nhìn qua.
- Ha ha, nếu ta đoán không lầm. . . Ngươi sắp phải chết! - Trương Huyền tỉnh bơ nói.