Đó là một vật rất khó tả.
Cái đầu cực lớn, to cả chục trượng, gần như che khuất cả ánh nắng, phủ lên tất cả mọi người.
Uy áp của con quái vật rất mạnh, như núi cao ép xuống, làm người ta không còn ý phản kháng.
Con quái vật dần thò cả cơ thể của mình ra.
Nó đè bẹp tầng tầng cây cối, cái đầu cực lớn không ngừng dấn tới, cuối cùng đã tới trước người Tô Trường An.
Đám người Tô Trường An đến bây giờ mới nhìn ra được, quái vật kia lại chính là một con rắn to không biết tới mức nào.
Nó mới chỉ thò ra có một khúc đã che khuất cả bầu trời.
"Trên người của ngươi có mùi vị một thứ." Con cự mãng há miệng, một giọng nói già nua, trầm nặng vang ra.
Nó quá mức khổng lồ, mới chỉ há miệng ra, âm sóng đã làm cho đám người tu vi thấp sau lưng Lưu Đại Hoành ngã ngồi xuống đất.
Ngay cả Tô Trường An cũng không thể vận khởi linh lực, vốn chỉ có thể dùng bản thân chống lại cỗ khí sóng kia.
Nhưng hắn cảm nhận được đám người sau lưng không ổn, theo bản năng vận hết sức lực, ngăn cản phần lớn linh áp và sóng trùng kích cho họ.
"Ý tiền bối là vật gì? Đám người vãn bối chỉ đi ngang qua đây, không dám có ý quấy rầy, nếu lỡ có, kính xin tiền bối chớ trách." Tô Trường An chắp tay. Dưới uy áp của con rắn, nói chuyện cũng trở thành một việc cực kỳ khó khăn, chỉ ngắn ngủi có mấy chữ thôi mà trán hắn đã đầy mồ hôi.
"Phượng Hoàng." Con mắt của cự mãng chuyển động.
"Nhân, Tinh Quân, và cả... Thần!"
Giọng nói nặng nề của con rắn chợt trở nên cao vút, trong con ngươi to tướng có một làn tinh mang lóe lên, lướt qua cực nhanh.
"Ngươi là Tiên!"
Tô Trường An nghe vậy, sắc mặt phát lạnh.
Tiên đạo, thần bí khó lường, nhưng cũng vô cùng cường hãn.
Tô Trường An tu luyện Tiên đạo, đây chính là bí mật lớn nhất của hắn. Linh áp của con cự mãng này mênh mông như biển, hiển nhiên là một vị đại năng sống đã không biết bao nhiêu năm.
Nó biết được Tiên đạo đương nhiên chẳng có gì lạ.
Nhưng mà, thất phu vô tội hoài bích có tội.
Con cự mãng sau khi ngửi được mùi của Tô Trường An thì từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đi tới cản đường của hắn.
Điều này không khỏi làm Tô Trường An sinh ra cảnh giác, thầm lo lắng con cự mãng ngấp nghé đồ gì đó trong người hắn.
Thế nhưng cự mãng lại như không nghe thấy câu hắn nói.
Nó tiếp tục nói: "năm năm trước, có một đao khách đi qua nơi này, hắn nói hắn muốn đi giết một con Phượng Hoàng."
Tô Trường An sững sờ, hắn đã đoán ra đao khách cự mãng nói chính là Mạc Thính Vũ năm đó.
"Hắn là một Tiên chưa hoàn chỉnh, nói chính xác là có kẻ muốn chỉ dẫn hắn đi lên con đường tu tiên, trên người của ngươi có mùi vị của hắn, cho thấy hắn đã thất bại, nhưng ngươi lại thành công, ít nhất chứng tỏ ngươi có khả năng thành công hơn hắn."
"Ta vốn định chờ sau khi hắn thành tựu Tiên đạo thì nhờ hắn làm giúp ta một chuyện, nhưng khi đó quanh người hắn sát cơ tràn ngập, đã mơ hồ có tử chí. Ta khó sửa đổi thiên mệnh, cho nên thôi. Hôm nay lại thấy ngươi, có lẽ là trời cao chiếu cố. Đao khách năm đó không giúp ta được, hôm nay sẽ do ngươi làm."
Cự mãng mồm thì bảo giúp nó, nhưng trong giọng nói lại chả có chút ý thỉnh cầu nhờ vả nào.
Tô Trường An đương nhiên không vui, nhưng làm sao hắn dám nói nửa chữ không.
Hắn liền chắp tay, cung kính nói: "Tiền bối có chuyện gì, xin cứ nói, Trường An nhất định sẽ làm hết sức."
Ai ngờ, con cự mãng lại lắc đầu.
"Ngươi bây giờ quá yếu, không giúp được ta, chừng nào ngươi thành tựu Tinh Vẫn thì tới đây tìm ta."
Cự mãng nói xong, nét mặt Tô Trường An trở nên cổ quái. Hắn không khỏi hỏi: "Tiền bối không sợ Trường An đi rồi không trở về..."
Hắn vừa nói tới đó, con cự mãng cười vang.
Giống như lời Tô Trường An vừa mới nói là chuyện cười lớn nhất trên đời.
Tiếng cười rất to vang vọng khắp U Vân lĩnh, khiến cây cối rung lên sàn sạt, làm đầu mọi người đau muốn nứt.
Tô Trường An cau mặt.
Hỏi nó: "Tiền bối là ý gì?"
Con cự mãng ngừng cười.
"Ngươi muốn thành Tinh Vẫn, với sức mạnh Tiên đạo của ngươi, chỉ cần có đủ thời gian, đạt tới đó là chuyện đương nhiên, chỉ có từ đó trở lên mới khó càng thêm khó. Ta mặc dù ẩn vào thâm sơn, không hỏi thế sự, nhưng nếu muốn biết chuyện gì, thì chuyện ở trên đời này chẳng có mấy thứ thoát được mắt của ta. Ngươi có nợ máu, nếu muốn báo thù, chỉ là Tinh Vẫn thì không sao đủ được, khi đó nhất định ngươi sẽ tới tìm ta. Ta cần gì phải suy nghĩ chi nhiều!"
Giọng nói của nó vô cùng chắc chắn.
Tô Trường An không hề thích cái cảm giác hoàn toàn nằm trong bàn tay của người ta như thế này, hắn sầm mặt, giọng nói nghiến hẳn đi.
"Vậy hy vọng Trường An được như tiền bối nói đi."
Cự mãng nghe ra được Tô Trường An không vui, nhưng nó không hề tức giận.
"Ngươi đi nghịch thiên, ta cũng là đi nghịch thiên, nếu như ngươi không chết, ắt sẽ có một ngày hiểu được những điều ta nói hôm nay chính là tạo hóa, chứ không phải là bức hiếp." Con cự mãng nhìn Tô Trường An, cái đầu to tướng quay đi, định rời khỏi.
Tô Trường An sững sờ, hắn mơ hồ cảm nhận được cái gì đó từ trong lời của con cự mãng.
Hai chữ nghịch thiên, Tô Trường An chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng các tiền bối của Thiên Lam viện, những chuyện đã xảy ra, lại mơ hồ chứng minh hai chữ ấy.
Thân thể Thần tộc của Quách Tước, mưu đồ Tiên đạo của Mạc Thính Vũ, duyên phận thầy trò của Thanh Loan và Khai Dương.
Thậm chí không chừng vị Tư Mã Hủ kia chính là Thiên Cơ sư thúc tổ.
Có lẽ, trong vô thức, đám tổ tông Thiên Lam viện đã mưu đồ buộc hắn đi lên con đường này.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Trường An trở nên cổ quái.
Hắn không khỏi nhìn theo con cự mãng bỏ đi, lớn tiếng hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo tục danh tiền bối! Ngày sau Trường An tới đây, làm sao tìm được tiền bối?"
"Ta là Yêu Quân Đằng Xà."
Con cự mãng chui trở về rừng, nhưng giọng nói của nó lại vọng tới tai Tô Trường An rất rõ ràng.
"Nếu như ngươi tìm ta, cứ tới đây là đủ, ta tự sẽ cảm ứng được."
--