Những thanh kiếm bén do Tư Mã Trường Tuyết kêu gọi ra bắn xuống dưới.
Tựa như mưa lửa, sao băng rơi xuống bên trong chiến trường, vào một khắc này, vô số binh lính dưới tay Tư Mã Hủ đều bị nghiền thành bọt máu dưới mưa kiếm kia.
Bức tường người ngăn giữa Mục Quy Vân và Hoành Cốc Chương vào lúc đó rốt cuộc tản đi.
Đây là một cái cơ hội vô cùng tốt.
Một cái cơ hội ngàn năm có một, bỏ qua sẽ không bao giờ có lại.
Mục Quy Vân ý thức rất rõ ràng được điểm này.
"Ba thức Du Long - Thương Long Khiếu!"
Thanh âm kia giống như từ chỗ sâu trong yết hầu bị nặn đi ra quanh quẩn ở trên chiến trường này, thân hình đã bao bọc máu đen của gã, bây giờ lại chảy ra máu tươi.
Gã mặc dù đã tới Vấn Đạo, nhưng dùng một thức cuối cùng trong ba thức Du Long đối với gã mà nói vẫn có chút cố hết sức.
Nhưng gã cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Đúng như lời nói lúc trước, gã không thể bỏ qua cơ hội này.
Từng luồng gió mạnh bốc lên từ trong cơ thể gã, kèm theo từng đợt linh lực màu trắng bao bọc lấy thân thể.
Trường thương trong tay gã cùng thân người hòa thành một thể, lúc đó, một con Thương Long cực lớn tung bay.
Nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét chấn động thiên địa, thân thể ngừng lại một cái, liền mãnh liệt xông thẳng về phía Hoành Cốc Chương.
Biến hóa như thế vượt xa khỏi dự liệu của Hoành Cốc Chương, y theo bản năng giơ trường thương trong tay lên muốn ngăn cản, thế nhưng tốc độ của Thương Long lại nhanh đến mức người khác khó có thể nhìn thấy, chỉ trong tích tắc, Thương Long vẫn như cũ gào thét đi tới trước người y. Trường thương của y chỉ hơi chạm đến Thương Long kia, liền bị bẻ gãy từ bên trong.
"Không!"
Sợ hãi bò lên trên khuôn mặt xấu xí của y, y phát ra một tiếng không biết là cầu xin tha thứ hay là kêu cứu rên rỉ, thân thể liền bị Thương Long kia mãnh liệt xuyên thủng.
Thần sắc trên mặt y rốt cuộc vào một khắc này đọng lại, rồi sau đó, thân hình tựa như tượng đá tan hoang, ầm ầm ngã xuống đất.
Hư ảnh Thương Long vào một khắc này tản đi, lộ ra thân ảnh Mục Quy Vân toàn thân là máu.
Trên bầu trời Tư Mã Trường Tuyết cũng vào lúc đó thu hồi kiếm ý trên lưng mình, chín cái Kiếm Linh bị nàng gọi ra cũng lập tức lóe lên linh quang, trốn vào bên trong thần kiếm Thập Phương. Thân thể Tư Mã Trường Tuyết chậm rãi hạ xuống trước người Mục Quy Vân, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, dùng tu vi của nàng cưỡng ép gọi ra chín cái Kiếm Linh, thi triển bí pháp mà Bắc Thông Huyền lưu lại đối với nàng tiêu hao cực lớn.
"Quy Vân, ngươi không sao chứ?" Nàng lại mặc kệ tổn thương của mình, mà tiến lên đỡ Mục Quy Vân nửa quỳ trên mặt đất dậy, ân cần hỏi han.
Mục Quy Vân lộ vẻ sầu thảm cười cười với nàng, "không sao." Gã nói như vậy, ánh mắt lại nhìn phía đại doanh Tư Mã Hủ, chỗ đó, theo Hoành Cốc Chương chết trận, binh lính ùn ùn tuôn ra. Hiển nhiên, Tư Mã Hủ cũng không định mặc kệ bọn họ rời đi.
"Xem ra, chúng ta đều phải chết ở chỗ này rồi." Mục Quy Vân cực kỳ đắng chát nói, quay đầu nhìn vị nữ tử trước mặt này, thần sắc cực kỳ phức tạp.
"Chỉ là chết một lần mà thôi." Cô gái nhu nhược này vào lúc đó lại bộc phát ra một loại khí phách mà nam tử cũng khó có thể sánh bằng, nàng cười cười, ôn nhu vươn tay, vuốt lại sợi tóc tán loạn trên trán Mục Quy Vân.
Dường như cảm nhận được điều gì, Mục Quy Vân đưa tay ra, nhanh chóng nắm chặt tay Tư Mã Trường Tuyết.
"Vì sao?" Gã khó hiểu hỏi.
Tư Mã Trường Tuyết sững sờ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng vấn đề của Mục Quy Vân rốt cuộc là chuyện gì.
Từ sau khi Bắc Thông Huyền chết, nàng trên đường theo đại quân đi tới Giang Đông, Mục Quy Vân không chỉ một lần biểu hiện tâm ý trong lòng gã đối với nàng, nhưng từng lần đều bị nàng lảng tránh.
Mục Quy Vân cho rằng Tư Mã Trường Tuyết đã yêu nam nhân từ Kiếm Linh hóa thành kia, nhưng bây giờ, Tư Mã Trường Tuyết lại liều lĩnh cùng gã chết đi, gã rốt cuộc không thể đoán ra trong lòng cô gái này cuối cùng đang suy nghĩ cái gì, hôm nay đại nạn buông xuống, gã không muốn chết đi mà không minh bạch, bởi vậy hỏi lên vấn đề rút cuộc quanh quẩn trong lòng gã hồi lâu.
"Ta đã gả cho kẻ khác, làm vợ kẻ khác. Bất kể người ngoài nhìn hắn như thế nào, nhưng ta biết hắn chết ở đại nghĩa muôn dân trăm họ, việc anh hùng này, ta mặc dù không có tình cảm nam nữ với hắn, lại ngưỡng mộ hắn nghĩa bạc vân thiên, không muốn làm chuyện hổ thẹn với hắn."
Dường như ý thức được những chuyện sắp đến, Tư Mã Trường Tuyết rốt cuộc thả lỏng, êm tai nói tới suy nghĩ trong lòng mình.
"Hôm nay ta nếu như là người sắp chết, rốt cuộc cũng có thể vì chính mình một lần. Cuộc đời này ta không thể báo đáp tình nghĩa của ngươi, nguyện sau khi chết nếu có kiếp sau, nhất định cùng ngươi nâng khay ngang mày, đầu bạc không thôi." (nâng khay ngang mày: vợ chồng tôn trọng nhau, do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Nghe nói lời ấy, khúc mắc trong lòng Mục Quy Vân rốt cuộc tan thành mây khói, trên mặt gã cũng trồi lên một nụ cười chân thành, gã nắm thật chặt tay của cô gái, không muốn buông ra dù chỉ một giây.
Gã đứng lên, trường thương sau lưng bị gã giương ngang trước ngực. Gã lạnh lùng nhìn quân địch gào thét mà đến, hai con ngươi trầm xuống.
"Tốt! Vậy để cho ta khiến đám người này chôn cùng chúng ta, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có thêm người có thể cho ngươi sai khiến!". . .
Đầu tường quận Gia Hán chẳng biết lúc nào đã đứng đầy bóng người, bọn họ nhìn bóng lưng Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết, chóp mũi vọt lên một cỗ chua xót.
Bọn họ đã bị Tư Mã Hủ vây khốn rất lâu.
Không nhìn thấy hy vọng, cũng không tìm được đường ra.
Chỉ có ngày qua ngày nặng nề cùng bi thương.
Cùng chết đi như vậy, chẳng bằng oanh oanh liệt liệt chết trận sa trường như Mục Quy Vân.
Ý nghĩ như vậy không thể phủ nhận nổi lên trong lòng mọi người.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nhìn Mục Quy Vân cùng Trường Tuyết muội muội chết đi ư?" La Ngọc Nhi quay đầu nhìn về phía Hoa Phi Tạc ở bên người, cau mày nói. Những ngày này cô luôn luôn chăm sóc Lục Ly Phàm hôn mê bất tỉnh, lúc nghe thấy chuyện này mới vội vội vàng vàng chạy đến, nhưng thấy tình hình như vậy, trong lòng rốt cuộc không nỡ.
Hoa Phi Tạc trầm mặc nhìn hai cái bóng người dưới thành.
Gã không trả lời vấn đề của La Ngọc Nhi.
Không phải là không muốn, mà không biết là đáp lại thế nào.
Tô Trường An tung tích không rõ, khi nào có thể về, ai cũng không nói chính xác. Nhưng Tư Mã Hủ vây mà không công như vậy, ý đồ trong suy nghĩ của Hoa Phi Tạc xem ra là cực kỳ rõ ràng, chính là muốn cứng rắn hao tổn bọn họ. Mặc dù gã nghĩ mãi mà không rõ, dùng lực lượng trong tay Tư Mã Hủ lúc này, hoàn toàn không cần phiền toái như thế, nhưng gã vẫn cảm thấy ngột ngạt, nhất là vào lúc này.
Gã không hiểu có chút hâm mộ Mục Quy Vân, oanh oanh liệt liệt chết đi như vậy, luôn vẫn hơn là dày vò ngày qua ngày như bây giờ.
"Mẫu thân!" Tô Chiếu vào lúc đó cũng phát ra một thanh âm nỉ non, nhào vào trong ngực Cổ Tiễn Quân. Cô bé nhắm hai mắt lại, dường như không đành lòng trông thấy một màn sắp sửa phát sinh.
Từ thời khắc nhìn thấy Cổ Tiễn Quân, cô bé 'ông cụ non' này tựa như biến trở về bộ dáng mà mình nên có, luôn luôn dính ở bên người Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân lúc trước đã cùng Tô Trường An nói chuyện biết được thân thế của cô bé này, nhưng từ khi nhìn thấy cô bé, nàng rất hoài nghi, hoài nghi ở trong lòng mình.
Bởi vì cô bé tên là Tô Chiếu này thực sự quá giống Thanh Loan đi.
Nhất là đôi tròng mắt kia, hoàn toàn giống với Thanh Loan không nhiễm bụi trần, thực sự giống như khắc ra từ một cái khuôn mẫu.
Nhưng cô bé lại cực kỳ nhiệt tình với nàng, sau trận đại chiến bên ngoài quận Gia Hán, khoảnh khắc đầu tiên cô bé trông thấy nàng, liền nhào vào trong ngực nàng, giống như con cái rời nhà nhiều năm rốt cuộc tìm được đường về nhà, gọi nàng là mẹ, ở trong ngực của nàng gào thét khóc lớn.
Đáy lòng mềm mại của nàng vào lúc đó bị xúc động, rốt cục không có cách nào hỏi ra vấn đề ai mới là mẹ.
Có lẽ, trong tương lai, cô bé thực sự là con của nàng, bằng không thì không cách nào giải thích được vì sao cô bé lại thân cận nàng như vậy.
Rồi tất cả mọi chuyện phát sinh sau đó để cho Cổ Tiễn Quân không còn tâm tư đi quan tâm chuyện này, nàng cũng đã từng hỏi qua Tô Chiếu tương lai cuối cùng xảy ra chuyện gì? Tô Trường An rốt cuộc hiện ở nơi nào? Kết cục của bọn họ lại như thế nào?
Nhưng Tô Chiếu lại nói cho nàng biết, tương lai và hiện tại sớm đã xuất hiện độ lệch, mà theo độ lệch như thế, ký ức của cô bé đối với tương lai cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Đặc biệt là bởi vì cứu Thanh Loan, sau khi cô bé đưa Thần tính Chân Thần trong cơ thể ra, thân thể Tiên của cô bé đã vỡ, tu vi rớt xuống nghìn trượng, lại càng không có cách nào như lúc trước thoát khỏi ảnh hưởng của hiện tại và tương lai đối với cô, cô đã dần dần đã mất đi ký ức đối với tương lai.
Thậm chí. . .
Cô chưa bao giờ đề cập với bất cứ người nào, biến hóa như thế cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả mà cô khó có thể dự liệu, bất cứ lúc nào cô cũng có thể vì biến hóa lúc này mà ảnh hưởng đến sự tồn tại của mình.
Nói một cách khác, hiện tại cùng tương lai của cô đã xuất hiện độ lệch, mà độ lệch như thế, sẽ rất có khả năng dẫn đến sự tồn tại của cô bị phủ nhận. Mà khi đó, cô sẽ biến mất hoàn toàn!
Cổ Tiễn Quân nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu nữ trong ngực, cũng cau mày nhìn bóng người trên chiến trường.
Các tướng lĩnh trẻ tuổi như Sở Giang Nam vào lúc đó hai con ngươi trở nên đỏ tươi, người nhà của bọn họ sớm đã chết ở trong thành Kiến Nghiệp, thế sự lúc này vẫn phủ kín đường đi thành Kiến Nghiệp như cũ, không người an táng, bọn họ quên cả sống chết, chiến đấu hăng hái đẫm máu, nguyên nhân chính là rửa sạch huyết hải thâm cừu này.
Nhưng trước một lực lượng tuyệt đối, bất cứ thứ gọi là quyết tâm hay là phẫn nộ cũng có vẻ như không có ý nghĩa.
Bọn họ thất bại.
Đến bước đường cùng co đầu rút cổ ở trong quận Gia Hán này, vẫn như trước không thể nhìn thấy bất cứ hy vọng gì.
Nhưng thấy hai người Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết hung hãn không sợ chết như vậy, không nhịn được máu nóng dâng lên.
Chết, nói chung cũng không đáng sợ.
Đáng sợ chính là, im hơi lặng tiếng như thế, không có một chút tư cách nào chết đi.
Giống như một con ve mùa thu, chịu đựng qua ngày mùa hè khá dài, lại rơi xuống ở trong gió lạnh ngày thu, không người để ý, cũng không người biết được.
Bọn họ không muốn chết đi như vậy.
Với hắn làm một con ve mùa thu sống tạm, còn không bằng làm con bươm bướm trong đêm, coi như là tạm thời, nhưng ít ra đã từng được ôm ánh sáng rực rỡ nhất.
Vì vậy, thanh âm muốn đánh bắt đầu vang lên bên trong quận Gia Hán.
Bọn họ kêu gào muốn quyết một trận tử chiến với Tư Mã Hủ, cho dù là chết cũng phải vì những người chết ở Tây Lương, chết ở Giang Đông, những người nhà, chiến hữu, bằng hữu chết ở chỗ nổi danh hoặc không biết tên kéo xuống một khối máu và thịt của kẻ địch.
Trăm năm trước đao khách Giang Đông đã từng trải qua chuyện như vậy.
Bọn họ ném đi tính mạng, nhưng để lại truyền thuyết.
Mà truyền thuyết này, cho tới bây giờ vẫn còn kích động trong lồng ngực những đời sau trẻ tuổi.
Đương nhiên, không chỉ có quân Giang Đông, quân Tây Lương cùng quân Thục cũng bay lên ý nghĩ như vậy, người trong cơn tuyệt vọng có thể sẽ mất đi tất cả ý chí chiến đấu, nhưng cũng có thể dấy lên vô tận lửa giận - chỉ cần có người có thể đốt lên, lửa giận kia liền cháy lan ra đồng cỏ.
Mà Mục Quy Vân chính là người châm lửa kia.
Thanh âm muốn đánh bắt đầu liên tiếp.
Hoa Phi Tạc nhìn đám người tình cảm quần chúng sục sôi, nhăn mày lại.
Gã sao không muốn như Mục Quy Vân oanh oanh liệt liệt chết trận sa trường.
Nhưng gã dù sao cũng là truyền nhân Thiên Lam viện, gã gánh vác đại nghĩa muôn dân trăm họ, đi ra ngoài như vậy, thực ra nói cho cùng không thể nghi ngờ là tìm đường chết, nhưng tiếp tục phòng thủ, có lẽ còn có hy vọng.
Chỉ là hy vọng kia rốt cuộc là cái gì, chính gã cũng không nói đúng được.
Gã há miệng ra, rồi lại khép lại, lời ra đến khóe miệng bị gã cứng rắn nuốt xuống, gã ý thức được chính mình cũng không có lập trường gì để có thể ngăn cản bọn họ. Bởi vì ngay chính gã cũng chưa từng thực sự tin tưởng thứ gọi là hy vọng trong lòng gã.
"Bệ hạ đến!"
Mà đúng lúc này, một tiếng nói vừa cao vừa the thé vang lên.
Lập tức, đám người mới vừa rồi còn lớn tiếng, vào lúc đó trầm mặc lại.
Đối với đại đa số người bình thường mà nói, vương quyền vẫn như cũ là quyền lực chí cao vô thượng nhất trên đời này.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc long bào màu đen trầm thấp con mắt, dưới vòng vây thưa thớt của binh lính chậm rãi leo lên thành lâu.
Y đi tới đầu tường đứng lại, đưa mắt nhìn hai cái bóng người lại một lần cùng quân địch đứng chung một chỗ, rồi sau đó thu hồi ánh mắt, lông mày rủ xuống ra hiệu với đám người Cổ Tiễn Quân, kế tiếp quay đầu nhìn về một đám tướng lĩnh kể cả Sở Giang Nam trong đó.
Ánh mắt của y đảo qua từng người trong bọn họ.
Âm trầm, thương xót lại uy nghiêm.
"Cuộc chiến Kiến Nghiệp, cô không nghe khuyên can của Mãng Thiên Vương, khiến cuộc chiến Kiến Nghiệp đại bại, hai mươi lăm vạn tướng sĩ chôn thân bên ngoài thành Kiến Nghiệp. Mãng Thiên Vương vì bảo vệ quân ta rút lui, chết trận sa trường, thi thể chia lìa, bị treo ở bên ngoài lều lớn Tư Mã Hủ bảy ngày."
Y chậm rãi nói, bên trong thanh tuyến bao vây lấy một loại trầm trọng không nên thuộc về cái tuổi của y.
"Hôm nay, chúng ta bị nhốt trong quận Gia Hán, như con chuột, con kiến co đầu rút cổ. Mục ái khanh vì tìm thi thể Mãng Thiên Vương mà thân rơi vào trận địa địch, còn trẫm chỉ có thể sống chết mặc bay."
Nói đến đây, y hơi hơi trầm mặc, hai con ngươi chợt bắt đầu ửng đỏ.
"Lúc ta kế vị, ở Trường An, Tư Mã Hủ cầm giữ triều chính, ta chẳng qua chỉ là một con rối."
"Ở Giang Đông, Sở vương Tô Trường An cũng là như vậy, ta rốt cuộc chỉ là một khán giả, nhìn giang sơn xã tắc mình ở trong tay người tranh giành đến cướp lấy."
"Về sau, ta rốt cuộc đã có lực lượng của mình, lại chỉ vì cái trước mắt của chính mình, phá hủy đi thế cục tốt đẹp."
"Ta mới biết, Tư Mã Hủ cầm giữ triều chính là bởi vì trong lòng lão còn có ý nghĩ độc ác, muốn phun ra nuốt vào thiên hạ."
"Mà Sở vương. . ."
Hạ Hầu Minh lại dừng một chút, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng y vẫn phải thừa nhận. "Hắn rốt cuộc có muốn mưu quyền soán vị như Tư Mã Hủ hay không, ta không thể biết được, nhưng ít ra, tất cả hành động của hắn đều là vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ. Điểm này, ta thua kém hắn."
"Tất cả chuyện ngày hôm nay, đều bởi vì ta dựng lên. Hôm nay Mục ái khanh thân rơi vào hiểm cảnh, nếu như ta thờ ơ lạnh nhạt, ta có khác gì Tư Mã lão tặc đâu?"
Lúc này, thanh âm của Hạ Hầu Minh bỗng nhiên lớn lên.
"Ta không muốn như thế."
Y nói như vậy, hai con ngươi bỗng nhiên lóe sáng lên.
"Ba quân nghe lệnh!"
Lời vừa nói ra, những tướng lĩnh sĩ tốt giống như cảm nhận được cái gì, nhao nhao quỳ xuống.
"Có mạt tướng!"
"Ta làm tiên phong, toàn quân theo sau, mở cửa thành, tử chiến một trận với Tư Mã lão tặc!"
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng giòn vang, trường kiếm của y ra khỏi vỏ, long bào trên người bị y mãnh liệt giật xuống, lộ ra một kiện áo giáp đã mặc chỉnh tề từ sớm.
Ánh mắt của y lạnh lùng, lại sắc bén như vậy.
Cực kỳ giống vị thiếu niên kia đã từng lấy một địch trăm ở Tây Lương.
--