Tô Trường An dường như rất nôn nóng.
Vì vậy Mục Quy Vân cũng bất chấp thương thế trên người, vội trở về phủ Thái Úy tìm cha mình giúp đỡ.
Về phần vì sao Chương Tử Vụ lại bắt vị giáo tập học viện kia đi, Tô Trường An cũng không hiểu rõ lắm mục đích của y.
Hắn chỉ là nghĩ Chương Tử Vụ bảo hộ người đàn ông kia như thế, dù cho liều mạng để mình bị thương cũng muốn đưa gã ta đi. Dựa vào điểm này thôi hắn mơ hồ đoán được người đàn ông này có lẽ còn liên quan đến một chút kế hoạch nào đó của người phía sau Chương Tử Vụ.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, tương kế tựu kế.
Với sự hiểu biết mơ hồ của Tô Trường An về vị Thừa Tướng Đại Ngụy kia, những việc này hẳn là thủ đoạn lão thường dùng.
Chỉ có biết rõ động cơ ám sát mình của người đàn ông kia, như vậy bước tiếp theo trên bàn cờ hắn mới có cơ hội thấy rõ tiên cơ.
Nghĩ thuông suốt những việc này.
Tô Trường An cũng truy đến cùng xem Mục Quy Vân có thể giúp hắn làm tốt chuyện này hay không.
Có câu toàn bộ việc của con người đều được an bài theo số trời.
Việc gì có thể làm thì đều làm tốt, còn nhiều chuyện không phải sức người có thể đạt được. Huống chi kế tiếp, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn Thanh Loan bên cạnh.
Sự kiên quyết trong ánh mắt hắn làm cho cô gái áo xanh đã sống hơn ba trăm năm kia lộ vẻ xúc động. Mặc kệ trong lòng nàng nghĩ gì, nhưng cuối cùng chỉ nhíu hai hàng lông mày, gật nhẹ đầu.
Đối với nàng mà nói đây tự nhiên là một quyết định khó khăn.
Một quyết định khó khăn khác cũng xảy ra dưới bầu trời thành Trường An.
Đêm đã khuya, trước một tòa phủ đệ u ám trong thành Trường An .
Một người đàn ông trên lưng đeo đôi thương đập cửa lớn phủ Thừa Tướng Đại Ngụy.
Tiếng mở cửa của tòa phủ u ám kia vang lên, chậm chạp lại nặng nề.
Sau đó một lão già nhìn như quỷ mị hư vô đứng ở sau cửa dần xuất hiện trước mắt người đàn ông kia.
Dường như đã dự được điều này từ sớm, biểu cảm của người đàn ông không chút thay đổi, vẫn lạnh băng như trước.
- Ngươi đến rồi?
Lão giả híp mắt, nhìn y một cái, nói.
Lão và y rõ ràng đứng rất gần, hai người cách nhau chỉ chừng bốn năm thước. Nhưng hết lần này đến lần khác, giọng nói của lão giả kia lại giống như truyền đến từ một nơi rất xa.
Nó phảng phất như xuyên qua thời gian, vượt qua cả sinh tử vậy.
Rốt cuộc lại vang lên bên tai người đàn ông kia.
- Ừ. - Y gật đầu.
- Vậy ngươi nghĩ kỹ? - Lão giả lại hỏi.
- Ừ. - Y lại gật đầu, trong con ngươi ngươi lạnh lẽo lúc này lại có một ngọn lửa thiêu cháy.
- Tốt!
Lão giả híp mắt bên trong chợt phát lên tia sáng rực rỡ.
Một luồng linh lực còn đen kịt hơn cả màn đêm từ trong cơ thể lão tuôn ra. Giống như rắn độc thoát khỏi vây khốn tùy ý xoay quanh thân thể lão.
Sau mấy hơi thở, luồng linh lực màu đen kia chấn động mạnh một cái, giống như nhận được sắc lệnh dũng mãnh lao đến người đàn ông lưng đeo đôi thương kia.
Y đau đớn hô lên một tiếng, thân thể không tự chủ bị luồng linh lực màu đen kia kéo đi, trôi nổi trong không trung.
Linh lực màu đen không ngừng dũng mãnh tràn vào. Người đàn ông tựa như phải nhận lấy sự đau đớn rất lớn. Lớp băng quanh năm bao phủ trên mặt y lúc này bắt đầu buông lỏng. Sự thống khổ và giãy giụa rốt cuộc cũng bò lên đuôi lông mày y. Y muốn ép bản thân chịu đựng, thế nhưng lại theo bản năng phát ra từng đợt rên rỉ thật nhỏ.
Lão giả ngẩng đầu nhìn một màn trước mắt này, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười như có như không.
Theo thời gian dần trôi, khí thế của người đàn ông kia cũng không kéo lên nữa.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau.
Y vì quá thống khổ mà bất chợt mở ra đôi mắt đang nhắm nghiền, trong đồng tử đen kịt của y không biết từ lúc nào đã bị một vòng màu máu bao bọc.
Mà cũng lúc đó, trong bầu trời đêm một ngôi sao màu hồng chợt sáng lên.
Nó lập lòe giữa đêm tối đen như mực.
Đẹp đẽ như vậy, giống như chu sa giữa lông mày của thiếu nữ, lại giống như hoa tường vi nhuộm máu giữa sa mạc.
Sau đó một sợi tơi nhỏ không thể nhìn thấy từ bên trong ngôi sao vươn ra, không ngừng kéo dài, mãi đến khi chạm vào thân thể người đàn ông kia.
Một ánh sáng màu đỏ sậm từ đó hiện lên, sợi tơi kia lập tức biến mất.
Nhưng luồng khí thế dồi dào bắt đầu bốc lên trong thân thể y.
Y đứng đó, sau lưng y lại giống như một phương thế giới.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Tham Lang.
Tiếng nói của lão giả lại vang lên lần nữa.
- Vâng, Thiên Cơ sư thúc.
Người đàn ông quỳ một chân trên mặt đất, nói.
- Ừ.
Lão giả gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Nhìn những ngôi sao mà người bình thường căn bản không thể nhìn đến.
Giống như tự nhủ lại như chất vấn nói ra.
"Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy. Bất kể là Khai Dương hay Ngọc Hành, đạo của các ngươi đều sai."
Đúc Tinh Hồn tự nhiên là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Đối với Tô Trường An mà nói càng nguy hiểm hơn.
Dẫn ngoại lực nhập vào cơ thể, linh lực đối chiến trong cơ thể giống như đều tản đi. Sức mạnh của người khác đều có thể tùy ý đánh vào trong cơ thể. Mà xem như chủ nhân của chuỗi sức mạnh kia không có ác ý nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút vẫn khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.
Nhẹ thì tu vi bị hao tổn, mắc phải nội thương. Nặng thì mất mạng, thần hồn câu diệt.
Vậy nên bất kể mọi người muốn trao đổi việc gì đó với Tô Trường Ai thì cũng phải chờ hắn ra rồi mới nói, không được quấy rầy.
Sau đó hắn kéo Thanh Loan đến Ngọc Hành Các.
Thoáng một cái đã năm ngày trôi qua.
Tô Trường An không hề có dấu hiệu muốn đi ra.
Mục Quy Vân cũng chậm chạp còn chưa trở lại.
Nhưng ba ngày nay trong thành Trường An lại phát sinh rất nhiều chuyện lớn.
Ừ nói là thiên đại sự cũng không khoa trương chút nào.
Nhưng Tô Trường An lúc trước đã nói rõ, nên Phàn Như Nguyệt và Cổ Tiễn Quân dù có do dự nhưng cũng không đủ dũng khí đi gõ cửa Ngọc Hành Các.
- Mở cửa! Mở cửa!
Lúc này cửa lớn Thiên Lam Viện đột nhiên bị đập vang.
Người gõ cửa hiển nhiên không kiên nhẫn, giọng điệu cũng tương đối ác liệt.
Lúc Ngọc Hành còn sống, dù cho Thiên Lam Viện đổ nát như thế nào thì chuyện như vậy cũng không thể tưởng tượng được.
Dù cho Thánh Hoàng bệ hạ có tự mình đến cũng phải cho người cung kính gõ cửa, khi nhận được sự cho phép của Ngọc Hành rồi mới có thể một mình bước vào.
Nhưng bây giờ, người ngoài cửa đã không để Thiên Lam Viện vào mắt nữa rồi.
Dường như nếu Cổ Tiễn Quân và Phàn Như Nguyệt còn chậm trễ hơn một chút thì bọn họ sẽ phá cửa vọt vào.
Hai người Cổ Tiễn Quân hiển nhiên cũng biết đối phương tuyệt đối không phô trương thanh thế. Bởi vì hai ngày qua, mỗi ngày bọn chúng đều đến tận cửa Thiên Lam Viện gây phiền toái. Vì thế Cổ Tiễn Quân cũng không thể không tạm thời cho mấy công tượng đang xây dựng đại điện kia dời đi.
Hai người liếc nhìn nhau có chút bất đắc dĩ ra mở cửa.
Trước cửa có một đám người đông nghịt đang đứng.
Thấy cửa mở ra, cả đám người trong nháy mắt xôn xao.
- Tô Trường An đâu? Giao Tô Trường An ra đây!
- Bảo hắn giao Thập Phương và Cửu Nạn ra đây!
- Hắn là một kẻ lừa đảo! Không khác gì sư phó của hắn!
Lông mày Cổ Tiễn Quân nhíu chặt, người đến càng ngày càng nhiều hơn, điều này làm cho nàng không biết nên ứng đối như thế nào.
Nhưng nàng vẫn cố trấn định, lạnh lùng nói:
- Gần đây Trường An không ở Thiên Lam Viện! Có chuyện gì đợi hắn về tự nhiên sẽ cho mọi người một cái công đạo.
Nói như vậy hiển nhiên không thể làm những học viên đang kích động kia thỏa mãn được.
- Ngày nào cũng không có! Làm sao có chuyện như vậy! Ta thấy hắn rõ ràng là trốn ở trong Thiên Lam Viện không dám ra đấy!
- Đúng vậy! Yêu nghiệt giả trang Đỗ Hồng Trường kia cũng nói, hắn tới giết Tô Trường An là vì hắn và yêu nữ Huỳnh Hoặc kia chia lợi không đều. Muốn độc chiếm thần kiếm Thập Phương và bảo đao Cửu Nạn. Vậy nên mới xảy ra trò chó cắn chó này!
- Ừ! Tuyến báo trên Bắc Địa cũng nói, do thám của bọn hắn ở Yêu Quốc phát hiện chứng cứ yêu nữ kia còn sống.
Mọi người ngươi một câu ta một câu làm cho tâm tình đám người thêm kích động.
Cổ Tiễn Quân nghe vậy đôi mắt trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Yêu nghiệt kia vốn giá họa cho Tô công tử, sao có thể tin lời nói của gã được? Còn nữa, ta chính là Cổ Hầu Gia Bắc địa, chuyện tuyến báo trên Địa Bắc này sao ta chưa từng nghe nói? Các ngươi chớ để bị người mê hoặc!
Nàng vừa nói được một nửa thì một giọng nói âm lãnh đã cắt ngang.
- Ai không biết Cổ Tiểu Hầu gia coi trọng Tô Trường An kia? Bắc Địa phát hiện chuyện Thánh Nữ Yêu Tộc đều là thật, là tin tức từ nội cung truyền ra đấy. Ngược lại là Cổ Tiểu Hầu gia chớ bị yêu nghiệt kia mê hoặc, làm ra chuyện tổn hại đến sự uy nghi của Cổ Gia ngươi.
Sau đó một lão giả đã bị cụt một tay từ trong đám người bước ra, lão lạnh lùng cười nói.
Lão giả này đúng là do Bát Hoang Viện phái đến, là cao thủ Hồn Cảnh Thủ năm lần bảy lượt luôn đối nghịch với Tô Trường An - Âm Sơn Trọc.
Đã có vị lão giả có chút địa vị trong thành Trường An chứng minh là đúng, bọn chúng càng tăng thêm sức lực. Trong phút nhất thời đám người xô đẩy ồn ào, muốn xông vào nội viện Thiên Lam.
Xoảng... keng!
Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang.
Thiếu nữ rút bảo kiếm ra, hàn quang chói lọi. Đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, hỏi.
- Như thế nào? Còn muốn cưỡng ép xông vào Thiên Lam Viện hay sao?
Khí thế bỗng nhiên tuôn ra trên thân vị Tiểu Hầu gia Bắc địa này làm cho nội tâm đám người đều chấn kinh, nhiệt huyết vừa nhóm lên cũng dụi tắt bớt vài phần.
Huống chi, mặc dù hùng sư đã chết nhưng uy thế vẫn còn.
Cái thanh danh to lớn của Thiên Lam Viện vẫn còn đó, điều này làm cho mọi người thoáng tỉnh táo lại, không khỏi có chút do dự.
- Đây cũng không phải là cưỡng ép xông vào. Chúng ta là đang giúp Thiên Lam Viện thanh lý yêu tà! Ngọc Hành đại nhân trên trời có linh thiêng cũng sẽ bảo hộ chúng ta đấy!
Lại một người đàn ông trung niên nữa bước ra. Tay lão xách trường kiếm, gương mặt cương nghị đúng là vị Chấp Kiếm trưởng lão của Côn Ngô Viện đã gặp ở Bách Yến Viện - Mã An Yến.
So với Âm Sơn Trọc tu vi của lão cao hơn một bậc, thanh danh cũng tốt hơn vài phần.
Có lão dẫn đầu, trong lòng mọi người đều chấn động, ý niệm vừa dập tắt trong đầu lần nữa dấy lên.
Trong nội viện Thiên Lam có rất nhiều thứ tốt, Thập Phương và Cửu Nạn không có duyên với bọn họ, thậm chí trong đại đa số người bọn họ cũng chưa từng nghe đến Thiên Đạo Các.
Thế nhưng Tàng Thư Phủ nơi cất giữ đến bảy tám phần điển tịch trong thiên hạ lại là một miếng bánh thơm ngào ngạt cũng đủ lớn để chia nhỏ ra.
Vì thế mọi người đều rất kích động, trong con ngươi lộ ra rõ sự tham lam.
- Đúng! Vì Ngọc Hành đại nhân trên trời có linh thiêng, là thay Thiên Lam Viện trừ hại!
Từng lời nói rắp tâm công khai hại người lần nữa vang lên. Đám người cứ thế dũng mãnh xông vào Thiên Lam Viện.
Ý lạnh trong mắt Cổ Tiễn Quân càng lớn. Mũi kiếm của nàng lay động, trường kiếm trong tay vung lên. Một đạo hàn quang xuất ra, mặt đất trước cổng bị một kiếm này của nàng kéo lê tạo thành một khe rãnh sâu chừng một tấc.
- Trên có anh linh Thất Tinh Thiên Lam, ai dám vào Thiên Lam ta một bước!
Nàng khẽ rít một tiếng. Giọng điệu tuy không cao lại vô cùng lạnh lẽo. Linh quang trong cơ thể nổi lên bốn phía, một luồng khí thế mạnh mẽ phá thể xuất ra.
Sắc mặt Âm Sơn Trọc và Mã An Yến đều thay đổi. Vị Cổ gia Tiểu Hầu gia này cùng lắm mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Thái Nhất Cảnh. Hơn nữa nhìn khí thế này của nàng có lẽ mơ hồ sắp bước vào Địa Linh Cảnh rồi.
Nhưng lúc này không giống như xưa.
Vì có một số chuyện mà Ngũ hoàng tử bị nhốt trong nội cung. Chỗ dựa cuối cùng của Thiên Lam Viện cũng lung lay sắp đổ. Cổ Gia Bắc địa lại ở phương xa, bọn họ thì sợ gì một tên tiểu bối.
Vì thế, sắc mặt Âm Sơn Trọc trở nên âm lãnh, một luồng linh lực màu đen hóa thành móng vuốt sắc bén chộp đến Cổ Tiễn Quân.
- Cổ Tiểu Hầu gia đã hồ đồ ngu xuẩn như vậy, tại hạ đành đắc tội!
--