"Tống Táng giả, đương nhiên là vì đưa người mà đến."
Tô Trường An đương nhiên cũng hiểu được ý của câu nói kia, cũng hiểu được lời nói của nàng chỉ điều gì.
Nhưng hắn vẫn không muốn hiểu.
Ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người Bắc Thông Huyền, nói : "không phải quân Man đã lui sao?"
Mặc dù hắn không biết Tây Lương làm cách nào để phòng thủ được, nhưng quân Man đã thực sự lui, bọn hắn chắc là đã thành công.
Hắn nghĩ đến như vậy, thanh âm lại chẳng biết vì sao có chút đắng chát.
"Bọn ngươi đi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói riêng với Trường An." Bắc Thông Huyền nhìn cậu trai trước mặt này, sau một lúc im lặng thật lâu, rốt cuộc mở miệng nói, nhưng cho dù gã đã cố hết sức làm cho thanh âm của mình nghe có vẻ đầy đủ vững vàng, tuy nhiên không thể che hết thật sâu mỏi mệt.
Mọi người nghe vậy, thần sắc trên mặt đều có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc đứng lên, quay người rời đi.
Rốt cuộc, trong lều vải to lớn chỉ còn lại hai người Bắc Thông Huyền và Tô Trường An.
"Ta đã sắp xếp xong xuôi." Bắc Thông Huyền đứng lên, biết rõ Tô Trường An lúc này mới phát hiện, eo của gã có một đường vết máu cực lớn, giống như bị vũ khí sắc bén gây thương tích, dường như cái vũ khí kia mang theo ma lực nào đó, thế cho nên đến lúc này máu tươi vẫn chảy xuống như cũ.
"Đợi lát nữa ngươi và bọn họ cùng nhau lên đường, trở về Trung Nguyên đi." Bắc Thông Huyền nói như vậy, trên mặt vẫn yên tĩnh giống như ao tù nước đọng.
"Trở về Trung Nguyên?" Tô Trường An sững sờ, "vì sao?"
"Tây Lương, không thể giữ được rồi." Bắc Thông Huyền đưa ra đáp án của gã.
"Không phải quân Man đã lui sao? Vì cái gì lại không giữ được?" Không biết là do thực sự khó hiểu, hay vẫn là không muốn rời đi, Tô Trường An nói như vậy, thanh âm cũng chẳng biết vì sao lớn thêm vài phần.
"Làm sao thủ được?" Bắc Thông Huyền hỏi ngược lại.
Quân Man trăm vạn đội quân tinh nhuệ, như lang như hổ, binh tàn lính bại Tây Lương, cuộc chiến của hai bên, từ lúc mới bắt đầu chính là lấy trứng chọi đá.
Cho dù mời được đao khách Giang Đông, lấy được thần kiếm Thập Phương vào tay, đốt rụi lương thảo của quân Man, nhưng chiến lực giữa hai bên đã hoàn toàn khác biệt đến mức sức người khó có thể khỏa lấp. Điều này Tô Trường An rất rõ ràng, nhưng lại không muốn thừa nhận.
". . ." Tô Trường An nghe vậy trầm mặc, sau đó một lúc lâu mới sững sờ nói : "quân Man, rõ ràng đã lui."
Hắn tựa như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, biết rõ liều chết không làm nên chuyện gì, trong lòng lại ân thầm dùng một tia hy vọng làm lý do, phủ nhận lại sự thật.
"Thác Bạt Nguyên lui binh cũng không phải là bởi vì quân Man không thể công được quan Vĩnh Ninh, trái lại, nếu như lão kiên trì thêm thời gian một khắc nữa, Tây Lương chắc chắn vỡ." Bắc Thông Huyền dường như hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng Tô Trường An, nhưng gã cũng không muốn Tô Trường An đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình.
"Lui binh, là bởi vì lão đã tính đến chúng ta sẽ chạy trốn, đuổi giết mãi mãi sẽ không tạo thành thương vong quá lớn so với chống lại."
"Vậy lão ở chỗ này nhìn chúng ta trốn về Trung Nguyên sao?" Tô Trường An vẫn khó hiểu như trước, hắn cảm thấy không thể hiểu được chút đạo lý bên trong.
"Đương nhiên lão sẽ không như vậy, nhưng lão biết chắc chúng ta không dám mặc kệ trăm vạn dân chúng Tây Lương, đại quân mang theo dân chạy nạn, tốc độ hiển nhiên sẽ chậm rất nhiều, trên tay lão còn có một vạn chim cắt, những thứ súc sinh này có tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, lão có đầy đủ tự tin chặn giết tất cả trước khi chúng ta tiến vào Tây Lĩnh." Bắc Thông Huyền chậm rãi nói, cởi bỏ từng cái nghi hoặc trong lòng Tô Trường An.
"Vậy người thì sao, một mình người chắc chắn không thể ngăn được trăm vạn đại quân, cùng chúng ta đi đi, tiếp tục tồn tại, mới có hi vọng." Một tia mong chờ cuối cùng trong lòng Tô Trường An bỗng nhiên tan vỡ, hắn phiền muộn trong lòng nhìn Bắc Thông Huyền nói.
"Không, ta phải lưu lại." Bắc Thông Huyền lắc đầu nói.
"Ngươi không thể ngăn được!" Trong lòng Tô Trường An hoảng hốt, hắn gần giống như gào rú dồn lời của mình từ yết hầu ra.
"Không thử một lần, sao biết không thể cản được?" Gương mặt lạnh như băng của Bắc Thông Huyền vào lúc đó nổi lên một ý cười.
"Người sẽ chết!" Tô Trường An chán ghét nụ cười của gã, một người không biết cười lúc cười lên sẽ có vẻ cực kỳ kỳ quặc, cực kỳ khó coi.
"Là người đều chết, huống chi ta đáng phải chết sớm rồi." Bắc Thông Huyền lắc đầu nói, ý cười trên miệng lại càng nồng đậm.
Tô Trường An cảm thấy Bắc Thông Huyền lúc này có chút không thể dùng lý lẽ để khuyên, hắn còn muốn nói chút gì đó, nhưng lúc này trên tường thành vang lên tiếng kèn cảnh báo.
Quân Man lại bắt đầu tấn công, cho dù Tô Trường An cách xa nhau vài dặm cũng có thể lờ mờ nghe được âm thanh cực lớn của gót sắt quân Man đạp phá bụi bặm.
Mọi người ngoài lều đi vào, nhưng đã không thấy hình bóng Thanh Loan.
"Đi thôi. . . Nếu như có lòng, nhớ kỹ hàng năm thay ta đi quét mộ nàng một lần, đốt chút tiền giấy, coi như là ta nhận lỗi với nàng đi." Bắc Thông Huyền nói như vậy, thanh tuyến lạnh như băng lại nhiều thêm vài phần run rẩy.
Mọi người cũng trầm mặc lại, dường như trong thời điểm Tô Trường An hôn mê, bọn họ hiển nhiên đã đạt thành chung nhận thức.. . .
Phản ứng của mọi người khiến lòng Tô Trường An chìm đến đáy cốc, hắn không khỏi có chút phẫn nộ, lại không biết sự phẫn nộ này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Hắn nói: "ta không đi, ta ở lại cùng người!"
"Trường An. . . Không được phụ nỗi khổ trong lòng của Bắc. . . Bắc Thông Huyền." Mục Quy Vân toàn thân là máu, bộ dáng cực kỳ chật vật đi ra. Hiếm thấy đấy, lúc này đây y đứng ở một bên với Bắc Thông Huyền.
Bằng hữu mà mình tín nhiệm nhất đưa ra quan điểm trái ngược với hắn, điều này không thể nghi ngờ khiến bất mãn trong lòng Tô Trường An càng lớn.
"Ta nói, ta không. . ." Hai mắt hắn gần như ứ máu, bắt đầu có chút ửng đỏ.
Nhưng còn chưa nói xong, liền cảm giác sau cổ mình tê rần, trước mặt tối sầm, thân thể đã thẳng tắp ngã xuống.
Bắc Thông Huyền vào lúc này thu hồi chưởng đao của mình, gã nhìn Tô Trường An đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, yên lặng từ trong lòng móc ra một vật, đó là một quyển sách mà trang sách đã ố vàng.
Gã đặt vào trong lòng Tô Trường An, có chút tiếc nuối nói: "đây thực sự mà một câu chuyện xưa tốt đẹp, đáng tiếc, ta rốt cuộc lại không thể trở thành Nam Uyển."
Nói xong, gã nhìn ánh mắt phức tạp của mọi người chung quanh, nói: "mang hắn đi đi, không có thời gian."
"Bảo trọng!" Mọi người sau một lúc trầm mặc thật lâu, ào ào ôm quyền về phía Bắc Thông Huyền nói, Bắc Thông Huyền cũng đáp lễ từng người.
Làm xong những thứ này, đám người Bắc Thông Huyền cùng nhau đi ra ngoài lều vải.
Chỗ đó có vẻn vẹn hơn hai vạn tàn binh đã quỳ ở ngoài lều từ lâu.
Một thân ảnh đang mặc áo giáp màu hồng vào lúc đó nhanh chóng chạy lên, nhào vào trong ngực Bắc Thông Huyền.
Nàng tựa vào bên tai gã nhẹ nhàng nói, "nếu như hôm nay ngươi chết ở chỗ này, Hồng Ngọc ta rốt cuộc sẽ có một ngày mang đại quân đánh tới Vương Đình Man tộc, giết cả nhà Thác Bạt Nguyên lão ta."
Lời nói kia không giống như lời tâm tình, mang theo sát ý quả quyết chui vào trong tai Bắc Thông Huyền, vị nam tử này sắc mặt quanh năm lạnh lùng này, khóe miệng hơi hơi run rẩy, một lúc lâu sau cũng không thể nghĩ ra câu nào đáp lại.
Thật lâu sau đó, Hồng Ngọc rốt cuộc rời khỏi thân thể Bắc Thông Huyền, con mắt nàng khẽ chuyển động lên chút vầng sáng, thẳng tắp nhìn Bắc Thông Huyền, dường như đang muốn dùng hết toàn lực ghi tạc gã ở trong lòng.
"Đi thôi." Bắc Thông Huyền vỗ nhè nhẹ bả vai nàng, nói.
Nói xong, gã rốt cuộc không hề nhìn bất kỳ người nào, quay đầu một thân một mình đi đến tòa quan Vĩnh Ninh nguy nga lại lạnh như băng kia.
Nhìn một bộ áo trắng dần dần biến mất trong bóng đêm, Hồng Ngọc cố nén nước mắt muốn tràn ra, thần sắc nghiêm nghị quỳ xuống, hai vạn đại quân sau lưng vào lúc đó cũng đồng loạt cùng nhau quỳ xuống.
"Hồng Ngọc cung tiễn Long Thần tướng!" Nàng nói như vậy, thanh âm vang dội.
"Cung tiễn Long Thần tướng." Mấy vạn đại quân sau lưng vào lúc này cũng hô vang câu này.
Lời này hầu như hao hết khí lực toàn thân bọn họ, thanh âm tụ tập cùng một chỗ, vang vọng trong không gian thiên địa, thật lâu không tan biến.
--