Tô Trường An còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để hóa giải sự lúng túng này.
Hạ Hầu Túc Ngọc lại có suy nghĩ muốn nhân cơ hội này gỡ bỏ ân oán giữa Ngũ Ca với Tô Trường An.
Nhưng quá đột nhiên, một màn mưa máu nổ tung từ thân thể Hạ Hầu Hiên. Không hề chuẩn bị, mà Tô Trường An và Hạ Hầu Túc Ngọc đứng gần nhất tự nhiên cũng bị dính đầy máu tươi.
Biến cố như vậy không hề có sự báo trước.
Thế nên mọi người đều sững sờ cũng bắt đầu hoài nghi không biết một màn này có thật hay không.
Sau mấy giây yên tĩnh.
Một tiếng thét tê tâm liệt phế phát ra từ miệng Hạ Hầu Túc Ngọc.
Ngay lúc này mọi người xung quanh mới khôi phục tinh thần, nhưng cũng không ai có ý định quan tâm đến Hạ Hầu Túc Ngọc nữa, dù cho là Tô Trường An ngay lúc này cũng không có tâm tư đó.
Chỉ là hắn mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào dáng người bất ngờ xuất hiện kia.
Ngôi sao trên đỉnh đầu, tóc bay tán loạn ôm trọn thanh quỷ đầu đao.
Đặc thù như vậy rất dễ dàng để Tô Trường An ý thức được thân phận của người trước mắt kia.
Anh Vương Đại Ngụy, kẻ thù truyền kiếp của Sở Gia Giang Đông - Hạ Hầu Uyên!
Theo bản năng, hắn nắm chặt chuôi đao sau lưng mình, cảnh giác nhìn người đàn ông kia.
- Thế nào? Muốn động thủ với ta?
Hạ Hầu Uyên quay người liếc mắt nhìn Tô Trường An. Một giây này giọng nói của gã vang lên, không mặn không nhạt cũng không đau buồn không kích động.
Thân thể Trường An cứng đờ. Hạ Hầu Uyên không phát ra khí thế gì, cũng không phóng thích nửa phần linh áp thế nhưng một ánh mắt thoáng qua kia lại làm cho nội tâm hắn lay động, linh lực vốn đang vận chuyển trong cơ thể ngay lúc này cũng bị trì trệ.
Lòng hắn hoảng hốt, cho đến lúc này hắn mới hiểu được đến tột cùng thì Tinh Vẫn cường đại như thế nào.
Mọi người tại đương trường cũng đều hoảng sợ.
Tinh Vẫn!
Cảnh giới trong truyền thuyết!
Bọn họ có thể truy tinh cản nguyệt, dời núi lấp biển.
Tuy Vấn Đạo Cảnh chỉ kém một cấp bậc nhưng lại cách nhau một cái rãnh trời.
Trên đời này, người ở dưới Tinh Vẫn lại có thể đánh bại Tinh Vẫn ngoại trừ vị đao khách ba năm trước ra thì chưa hề có người thứ hai.
Dường như để chứng minh cho sự tuyệt vọng của bọn hắn, lông mày Hạ Hầu Uyên chợt dựng lên, gã quay đầu nhìn về phía mấy vị Vấn Đạo Cảnh áo đen hỏi:
- Cái ngươi chính là đám tử sĩ Hạ Hầu Hạo Ngọc nuôi sao?
Hạ Hầu Hạo Ngọc là một cái tên đã sớm bị thế gian quên đi.
Nhưng không phải vì người đó đã chết cũng không phải vì người đó đã dần dần lặng yên.
Mà là... Thế gian đã quen với cách gọi - Thánh Hoàng Đại Ngụy!
Người áo đen cầm đầu nhanh chóng vọt lên phía trước, trầm giọng nói:
- Hạ Hầu Uyên, ngươi dám gia hại Ngũ Hoàng tử! Không sợ bệ hạ trách tội, tính mạng của ngươi khó mà giữ sao!
Đây tự nhiên là một chuyện rất nghiêm trọng, xem như Tư Mã Hủ đã dần dần lấy mất quyền lực của Thánh Hoàng, coi như Tam Công Cửu Khanh, trong hai mươi bốn Thần Tướng đã có hơn phân nửa đứng về phía Tư Mã Hủ.
Nhưng dù sao Thánh Hoàng vẫn là Thánh Hoàng, người đó chỉ còn tại thế một ngày thì không ai có thể làm trái ý của người đó.
Sơn Lực Hành không dám vậy nên y chọn chạy trốn.
Phù Tam Thiên không dám nên hắn một mực co đầu rút cổ ở Tây Lương.
Hạ Hầu Uyên cũng không dám vì vậy gã mới nhìn đám đao khách Giang Đông mạnh lên từng ngày, nhìn ngôi sao đã dập tắt kia sáng lên lần nữa. Bản thân gã như chó nhà có tang vậy, trốn trong phủ Tư Mã Hủ giúp lão canh cổng hộ viện.
Nhưng hiện tại, chuyện lại có chút không giống với trước.
Bởi vì không có người nào lại để ý đến cảm giác của người chết, mặc dù người đó là Thánh Hoàng.
- Sợ. Hiển nhiên ta sợ! - Một giây này giọng nói của Hạ Hầu Uyên lại vang lên, mang theo sự trêu tức và đùa cợt:
- Nhưng ta chỉ sợ lúc hắn còn sống.
Giọng nói của gã đột nhiên âm trầm, giống như dã thú ẩn nấp trong rừng rậm, một ngày nào đó quyết định lộ ra nanh vuốt của mình, lạnh lẽo như vậy, đáng sợ như vậy.
Lời vừa nói ra, nội tâm mọi người đều chấn động, hầu như theo bản năng tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Ngôi sao luôn chiếu sáng từ ngày Đại Ngụy lập quốc kia chẳng biết từ lúc nào đã trở nên ảm đạm.
Giống như ngọn nến sắp lụi tàn, vẫn còn leo lắt, lập lòe vậy. Nhưng dù thế nào thì mọi người cũng biết, đến cuối cùng nó không thể thoát khỏi vận mệnh dập tắt.
Tử Vi sắp diệt rồi!
Một thiếu nữ mặc áo xanh nhảy lên trên không trung thành Trường An.
Nàng có một mái tóc đen dài xinh đẹp, gương mặt cũng xinh đẹp, và một đôi mắt không gì trên đời này sánh bằng.
Đôi mắt kia như gương sáng.
Sạch sẽ sáng ngời, vô trần vô cấu.
Nhưng sắc mặt nàng lại không tốt, thậm chí có chút tái nhợt. Cây ngọc tiêu bên hông nàng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một khe hở. Nó hiện ra trên thân tiêu trơn bóng nhìn thật chướng mắt.
Nàng phá hư quy củ.
Cho dù là Tinh Vẫn, cho dù là Tống Táng Giả cũng không thể phá bỏ quy củ.
Cho nên nàng cũng trả một cái giá lớn tương xứng.
May mắn chính là, nàng đủ cường đại, cường đại đến mức có thể áp xuống thương thế trong cơ thể.
Nhưng điều này cần phải có thời gian.
Mà không may nàng lại không có thời gian.
Một chút biến cố xuất hiện.
Bên Tinh Thần Các đã truyền đến tin tức, hôm nay có rất nhiều ngôi sao dập tắt.
Ví dụ như Tử Vi.
Ví dụ như Trành Quỷ.
Ví dụ như Thiên Thương.
Hay là Phá Quân nữa.
Ừ, là Phá Quân. Một ngôi sao rất kỳ quái.
Nó là một hung tinh trong truyền thuyết, cái danh hung thần kia so với Tham Lang chỉ có hơn không kém.
Nhưng nó vẫn chưa từng xuất hiện, làm sao vẫn lạc đây?
Trong lòng Thanh Loan tuy nghi hoặc nhưng cũng không có tâm tư quan tâm đến chuyện này. Nàng cần làm là nhanh chóng đến chỗ Tử Vi, ngôi sao kia đã sắp tắt rồi.
Nếu thời điểm đó anh linh dám chạy trốn, nàng phải mang nó đến Tinh Hải.
Đúng vậy, là chạy trốn.
Với tư cách là Tống Táng Giả, nàng hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào.
Phiến Tinh Hải kia là nơi quy tụ anh linh của bọn họ, chẳng bằng nói là một cái lồng giam mà Tinh Thần Các tạo ra cho đám đại năng từng hô mưa gọi gió kia.
Nhưng dù có thế nào nàng cũng phải đưa y về Tinh Hải.
Nếu không thì hậu quả của việc này không thể tưởng tượng nổi.
Nàng nghĩ như vậy, thân thể khẽ động rốt cuộc cũng bay lên trên không của cung điện.
Mà người đàn ông ngồi ngay ngắn trong cung kia như có chút hiểu được nên đứng dậy. Y nhìn về phía lão thái giám luôn một mực theo sau mình, suy nghĩ một chút lại trầm giọng nói:
- Thời gian không sai biệt lắm!
Lão thái giám kia nghe vậy hơi cúi người, gương mặt đầy nếp nhăn cũng chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
- Bệ hạ yên tâm, vi thần đã sắp xếp thỏa đáng cho Thất hoàng tử.
- Ừ... - Người kia dường như đã nhận được đáp án hài lòng nên gật đầu, lại nói:
- Từ nay về sau có lẽ làm phiền ngươi rồi.
- Có thể chia sẻ ưu lo với bệ hạ là phúc của vi thần.
- Hiện tại trẫm phải đi gặp Thủ Vọng Giả đời thứ nhất của Thiên Lam Viện.
Tử khí trên thân người đàn ông kia một khắc này chợt tiêu tán, khí tức trên thân thể y bắt đầu bốc lên, giống như uy áp của núi cao lúc này chợt tràn ra vậy.
Thái giám cúi đầu nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, chưa phát giác ra lại có chút hoảng hốt.
Lão giống như nhìn thấy vị Quân Vương bễ nghễ thiên hạ, cường tráng phóng khoáng năm xưa.
Trong lòng lão chấn động, thân thể vội quỳ xuống, phục đầu sát đất, dùng giọng nói như tiếng vịt đực thật chói tai nói ra:
- Cung tiễn bệ hạ!
--