Tô Trường An chém một đao đầy bất ngờ.
Thế nên Thanh Loan một bên cũng không khỏi nhíu mày, nàng biết rõ tâm tính của Tô Trường An, nói là thiện lương gần như ngây thơ cũng không quá đáng.
Nhưng gần đây dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn một lần lại một lần đại khai sát giới, nàng không khỏi có chút bận tâm có phải hay không tâm tính của hắn đã bắt đầu bị Thần huyết ảnh hưởng.
Tô Trường An cầm đao rung một cái, Hạ Hầu Huyết không hổ là bảo đao nổi danh thiên hạ, vết máu trên đao rơi xuống nên toàn bộ thân đao trở nên sáng như tuyết lần nữa. Hắn tra đao vào vỏ, ngoái đầu nhìn lại trông thấy Thanh Loan nhíu mày, liền biết suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn tươi cười trấn an nàng, giọng lạnh nhạt nói: "Việc y có ý đồ xấu xa đối ngươi đã đủ khiến y chết hơn trăm lần."
Thanh Loan nghe vậy sững sờ, tuy trong lời nói của Tô Trường An dạt dào sát khí nhưng nàng cảm thấy ấm áp trong lòng nên cũng không cần phải nhiều lời nữa. Nàng ngược lại hỏi một vấn đề khác: "Bây giờ nên xử lý như thế nào?" Không nói đến những đào binh này có thể dẫn đến một ít phiền toái hay không, chỉ là mùi màu tươi đậm đặc trong đạo quán này cũng chắc chắn không thể ở nữa.
Tô Trường An nghe vậy suy nghĩ một chút, hắn tra trường đao vào vỏ, lại tìm kiếm trên những thi thể này một hồi.
Không thể không nói cuộc sống của những sĩ tốt này không được tốt lắm, hắn tìm kiếm hơn mười cỗ thi thể hồi lâu cũng mới tìm ra tổng cộng hơn mười lượng bạc. Có thể thấy được Đại Ngụy hiện nay hà khắc với lính biên cảnh, cũng khó trách bọn họ không chịu bán mạng vì Đại Ngụy.
Chỉ là lúc này Tô Trường An lại không sinh ra nửa điểm đồng tình với đám người này.
Trong suy nghĩ của hắn đã có rất nhiều người bỏ hắn đi rồi, hắn cũng không bảo vệ được nhiều người như vậy, bây giờ hắn chỉ nghĩ bảo vệ tốt những người còn lại, mà bất kể cái gì có can đảm chạm vào ranh giới này hắn cũng không chút do dự nâng đao kiếm trong tay chém một thành hai.
Hắn ước lượng bạc trắng trong tay mang rồi bỏ vào hầu bao cất trong ngực.
Hắn với Thanh Loan mang theo lộ phí không nhiều chỉ chừng trăm lượng, nếu không có chuyện lớn gì xảy ra trên đường đi đến Tây Lương thì với số tiền này cũng dư xài, thế nhưng thương thế của hắn bây giờ cần trị liệu chỉ không biết tốn bao nhiêu ngân lượng, vì vậy chuẩn bị một ít dù sao vẫn tốt hơn.
"Ăn cơm trước đi. Từ đây đi về phía tây bốn mươi dặm có một thành trấn, ăn xong chúng ta sẽ lên đường đi đến đó, nếu có thể tìm được y sư điều trị thân thể cho ta thì ở đó chút ít thời gian, nếu không được chúng ta liền đi đến thành Tây Giang, ở đó sẽ có y sư."
Tô Trường An nói xong, lại đi ra ngoài phòng đến chỗ ném gà và thỏ rừng mà mình xách về.
Thanh Loan rất là nhu thuận nhẹ gật đầu, đi xung quanh nhặt ít củi nhóm lửa, mà Tô Trường An cũng lấy ra một con dao găm vừa tìm được trên thân đào binh bắt đầu lột da bỏ nội tạng hai con gà thỏ này đi.
Những ngày này hắn luôn dùng Hạ Hầu Huyết mà Sở Tích Phong lưu lại cho hắn làm chuyện như vậy, nói ra thật không tốt, dùng thanh đao mà đám đao khách Giang Đông coi là trân bảo, thanh đao giết qua hai vị Tinh Vẫn làm chuyện như vậy, thủy chung khiến Tô Trường An có chút áy náy trong lòng. Lúc này thanh chủy thủ tìm được trên người đào binh kia lại vừa vặn phát lên tác dụng.
Đến khi hắn mang hai dã thú lột da xong, lại dùng nước giếng lớn trong đạo quán rửa sạch sẽ.
Tô Trường An nhíu mày, cảm thấy những thi thể trong phòng phát ra mùi máu tươi quá nặng, hắn suy nghĩ một chút nói: "Đi ra ngoài phòng đi."
Đương nhiên Thanh Loan cũng không có dị nghị gì, lại ôm những củi lửa này đi ra ngoài.
Nấu ăn luôn luôn là một vấn đề rất khó khăn với Tô Trường An cùng Thanh Loan.
Thanh Loan tất nhiên là không cần phải nói, nàng là Tinh Vẫn nên dù lâu không ăn gì cũng chẳng sao, tự nhiên đối với việc này dốt đặc cán mai.
Tuy trước kia Tô Trường An là con trưởng bởi vì có cha là một tửu quỷ nên thường xuyên tay làm hàm nhai, làm thịt mấy con thú hoang dã với hắn mà nói ngược lại cũng không phải việc khó gì, nhưng bây giờ đang ở trong núi rừng hoang vắng, cũng chỉ có thỏ rừng gà rừng lại không có gia vị, muốn làm ra chút đồ ngon miệng thật đúng là chuyện khó khăn.
Tuy Thanh Loan chưa hề có nửa câu oán giận với việc này, thậm chí mỗi lần lúc Tô Trường An hỏi nàng mùi vị như thế nào thì vị từng là Tống Táng giả này vẫn cười ngọt ngào thanh tú động lòng người nói: "Ăn ngon."
Tô Trường An cảm thấy đó nhất định là lời nói dối, bởi vì chính hắn đã bắt đầu ăn chán ngấy.
Có đôi khi hắn cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao những đại hiệp trong sách kia ở dã ngoại hoang vu tùy tiện bắt gà rừng thỏ rừng lại có thể nướng ra mỹ vị tuyệt thế, thậm chí một ít người còn có thể mượn nó khiến một nữ tử xinh đẹp âm thầm tán dương.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Tô Trường An sẽ cảm thấy có chút ủ rũ, thầm nói mình thật sự không thể thành đại hiệp như trong sách được.
Ăn cơm trưa xong, Tô Trường An cùng Thanh Loan chuẩn bị xuất phát, trước khi đi Tô Trường An suy nghĩ một chút lại tìm một bộ quần áo xem như sạch sẽ trên thi thể bọc kín đao kiếm của mình sau đó vác trên lưng, lại tìm một thanh kiếm để ở bên hông.
Hai thanh đao và hộp kiếm của hắn thật sự quá nổi danh, lại có chút huênh hoang, chưa biết chừng có thể bị một ít người có tâm nhận ra, vì vậy Tô Trường An cảm thấy ổn thỏa nhất là ẩn giấu đi.
Cự ly bốn mươi dặm mà nói cũng không phải khoảng cách quá xa với hai người, dù cho bây giờ tu vi của Thanh Loan rớt xuống Tụ Linh cảnh nhưng bốn mươi dặm hai người chỉ đi mất hơn một canh giờ là đến thị trấn nhỏ mà buổi sáng Tô Trường An phát hiện.
Thôn trấn này tên Lâm Dương trấn, là một thị trấn nhỏ cách Trường An không đến ba trăm dặm.
Nhân khẩu trong thôn trấn thường không nhiều, nhưng thỉnh thoảng có thương nhân tiêu đội đi tới đi lui giữa Tây Lương cùng Trường An lưu lại nghỉ chân, nên khách sạn quán rượu xung quanh đây cũng không ít.
Tô Trường An cùng Thanh Loan nhìn giống như đao kiếm du hiệp cũng không lạ gì, chỉ là dung mạo của Thanh Loan thật sự quá mức xuất chúng khó tránh khỏi bị người đi đường chỉ trỏ một hồi.
Cũng may Thanh Loan rất nhanh ý thức được điểm này, kéo Tô Trường An đến chợ ở đầu đường mua một cái khăn che mặt màu trắng, lúc này mới xem như ổn định trở lại.
Lúc này đã qua qua giờ Thân, hai người cũng không trì hoãn nữa liền tìm một cái khách sạn chọn một phòng ở lại, sau đó ngày mai lại đi tìm một chút y sư nổi danh trong trấn xem có ai có thể trị liệu nội thương của Tô Trường An hay không.
Vì không muốn bị người khác chú ý cũng tiết kiệm lộ phí nên hai người tìm kiếm khách sạn cũng rất bình thường.
Chỉ là không ngờ vẫn có việc ngoài ý muốn.
"Nhị vị khách quan, trên đường khổ cực rồi, đến tiểu điếm là nghỉ trọ hay là ở trọ đây?" Bọn họ vừa vào cửa thì ông chủ khách sạn rất nhiệt tình chạy đến chào hỏi.
Dù sao bây giờ chưa đến mùa xuân, rất nhiều thương nhân cùng tiểu đội đều không có tiến hành buôn bán, cộng với chiến sự Tây Lương báo nguy, vì vậy sinh ý những khách sạn như bọn họ cũng có chút vắng vẻ, thật vất vả mới có khách tới cửa y làm sao không nhiệt tình một chút cho được.
"Ở trọ." Tô Trường An trả lời.
"Vâng, công tử." Lão bản cười tủm tỉm nhẹ gật đầu, đôi mắt lại đánh giá qua lại hai người một phen, lại hỏi: "Không biết hai vị là ở một phòng hay hai phòng đây?"
Y nhìn trang phục Tô Trường An cùng Thanh Loan liền cảm thấy hai người này chắc là đệ tử trong sơn môn ra ngoài rèn luyện, mà lại nhìn lúc hai người đi đường thân mật dù không tận mắt thấy, nhưng mà ở giữa mà quan hệ so với nam nữ bình thường gần gũi hơn rất nhiều.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm nhìn mặt nói chuyện của y liền biết rõ quan hệ hai người không đơn giản chỉ là sư huynh mụi. Thế nên y mới hỏi như vậy.
Tô Trường An nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ cũng hiểu rõ ý tứ trong lời của lão bản, hắn vừa muốn nói cái gì đó, nhưng Thanh Loan một bên luôn ít nói lại đoạt trước hắn đưa ra một đồng tiền, nói: "Một gian phòng."
--