Lục Ly Trần chết rồi ư?
Chết rồi.
Lục Ly Phàm rất chắn chắn điểm này.
Kiếm của gã chính xác đâm vào ngực Lục Ly Trần.
Cho dù là Tinh Vẫn, cho dù là Thái Thượng, sau khi bị đâm trúng trái tim cũng không còn lý do có thể sống sót.
Nhưng sinh mệnh của Lục Ly Trần sau một lúc tiêu tan ngắn ngủi, bỗng đột nhiên tràn đầy, hai mắt y hóa thành màu đỏ, khí thế vô cùng mạnh mẽ bắt đầu bốc lên trên người y.
Lục Ly Phàm mơ hồ nghe thấy được tiếng kinh hô của Tô Chiếu truyền đến bên tai, nhưng sau một khắc, thân thể của gã tựa như diều đứt dây ngã xuống.
"Nếu như mệnh tinh của ngươi lại là những ngôi sao khác, có lẽ ta đã bị chết ở trong tay của ngươi, đáng tiếc, ngươi thắp sáng lên Tử Vi." Lục Ly Trần nhìn thân thể ca ca mình từ từ rơi xuống, nỉ non nói như vậy.
Mệnh cách của Lục Ly Phàm là Chân Long, mệnh tinh thắp sáng là Tử Vi.
Đó là ngôi sao Đế Vương, cũng là ngôi sao của Chân Long.
Đáng tiếc chính là, đạo trời không được đầy đủ, trên đời này từ lúc mới bắt đầu, hay dưới sự điều khiển của những người ở ngoài sáng hoặc trong tối, chưa bao giờ có Chân Long ra đời.
Vì vậy, ngôi sao Đế Vương lại không được đạo của Chân Long giúp đỡ.
Do đó, đạo trời không được đầy đủ, ngôi sao Tử Vi cũng không thể coi là một ngôi sao sáng thực sự.
Mặc dù Lục Ly Phàm đã thoát khỏi trói buộc của Thiên Nhân, nhưng ánh sao của gã không phải là một ngôi sao sáng hoàn toàn, gã cũng không được coi là một vị Tinh Vẫn chính thức. Bởi vậy gã không thể giết chết Thái Thượng, cho dù Thái Thượng chỉ là tả đạo, gã cũng không thể giết chết.
Kiếm của Lục Ly Trần lại giơ lên lần nữa, tà lực tràn đầy bắt đầu tụ tập trên thân kiếm của y.
Y biết rõ, chỉ cần y chém ra một kiếm này, cả thân thể và linh hồn của Lục Ly Phàm đều chôn vùi dưới cỗ tà lực kia.
Mà y rất chắc chắn, mình cần phải làm như vậy.
Vì vậy sau một giây, tà lực tràn đầy từ trên thân kiếm của y trào ra.
Mắt thấy sẽ nuốt hết thân thể Lục Ly Phàm.
Nhưng cùng lúc đó, một tiếng nói non nớt khẽ vang lên.
"Thiên Lam!"
Thanh âm kia la lên như vậy.
Giữa không trung đêm tối lờ mờ chợt có bảy khối ngôi sao sáng lên, một cái thân thể nhỏ nhắn xinh xắn chợt xuất hiện ở trước người Lục Ly Phàm.
Nàng cầm theo một thanh trường đao còn lớn hơn so với thân thể của nàng, mặt mày nhíu chặt, sát khí bắt đầu hiện lên trên mặt.
"Từ Nhượng!"
Nàng quát lên như thế, hư ảnh một vị đeo đôi thương trên lưng ở trong Thất Tinh hiện lên, hắn chắn ở giữa cô bé và tà lực kia.
Hư ảnh võ sĩ cùng sói dữ hiện lên, tay gã cầm đôi thương, thương ra như rồng.
Nhưng tà khí cực kỳ mãnh liệt, hư ảnh kia cũng chỉ có thể ngăn cản qua thời gian ba hơi thở đã tiêu tán ngay lập tức.
"Hoa Phi Tạc!"
Cô bé cũng không vì vậy mà nhụt chí, nàng tiếp tục quát lên, do đó hư ảnh một vị mặc áo bào hồng lại hiện lên một lần nữa, trong một tích tắc hư ảnh kia xuất hiện, vô số rồng lớn, rắn dữ màu đen gào thét mà ra, nghênh tiếp tà lực.
Nhưng rất nhanh lại bị tà lực kia tiêu diệt vỡ nát.
"La Ngọc Nhi!"
"Quách Tước!"
"Bắc Thông Huyền!"
"Thanh Loan!"
"Mạc Thính Vũ!"
Từng cái hư ảnh hiện lên, một lần lại một lần phóng tới tà lực rồi lần lượt bị xé nát.
Tà lực mặc dù giảm bớt vài phần, nhưng vẫn mãnh liệt đánh tới như cũ, trong nháy mắt đã tới trước mặt cô bé.
Trên trán cô bé dần dần nổi lên một vòng mồ hôi.
Nàng trầm lông mày, chỗ sâu trong mắt không nhiễm bụi trần chợt hiện lên một vẻ quyết ý.
Một cỗ lực lượng mênh mông bắt đầu tự trên người nàng tuôn ra.
Sau lưng nàng vào lúc đó có ba cái hư ảnh hiển hiện.
Phượng Hoàng!
Đế Giang!
Đao khách!
Mà bảy ngôi sao phía chân trời vào lúc đó cũng bắt đầu xoay tròn, tập hợp.
Cuối cùng theo thời gian dần dần trôi qua hợp thành một thể, hóa thành một ngôi sao sáng vô cùng, lúc đó sa trường đen tối dưới ánh sao kia chiếu rọi, sáng ngời giống như ban ngày.
Hư ảnh Thất Tinh hiển hiện bên cạnh cô bé một lần nữa, cùng ba cái hư ảnh sau lưng cô bé dần dần hòa thành một thể.
Cô bé trầm lông mày, môi son hé mở.
Nàng nói.
"Tô Trường An!"
Trong khoảnh khắc đó, đám hư ảnh rốt cuộc hợp thành một thể.
Vì vậy một vị nam tử cầm trường đao trong tay dưới một mảnh ánh sao sáng chói xuất hiện ở sau lưng thiếu nữ.
Hắn tựa như một vị võ sĩ, bao bọc thân thể thiếu nữ dưới ánh sao của chính mình.
Thân thể cô bé vào một khắc này nhảy lên thật cao, đao khách sau lưng nàng lúc đó cũng nhảy lên thật cao.
Bọn hắn hầu như cùng nâng đao qua đỉnh đầu, ánh sao bao phủ coi như hòa thành một thể.
Tất cả mọi người đờ đẫn, sững sờ nhìn bóng hình cô gái ở giữa không trung.
Ầm ầm!
Nương theo lấy một tiếng vang thật lớn, đao của thiếu nữ và đao khách đã chém vào phía trên tà lực đầy trời kia.
Tà lực giống như gặp khắc tinh của mình, bắt đầu xuất hiện một hồi run rẩy không có quy luật.
Mà đao của cô bé cùng đao của đao khách vào lúc đó bắt đầu run run, hiển nhiên gặp lực cản không nhỏ.
Thế nhưng lúc đó, ngôi sao sáng ngời phía trên chân trời bỗng phát ra ánh sáng mãnh liệt, ánh sao kia giống như xuyên qua thời gian vô tận, chưa hề thẳng đến hiện tại, thẳng tắp chiếu vào trên người đao khách này. Hư ảnh đao khách đắm chìm dưới ánh sao, hai con ngươi đờ đẫn của hắn chợt bắt đầu linh hoạt, một khắc này, hắn giống như thực sự biến thành một người bình thường.
Chỉ thấy trong con ngươi hắn lóe lên thần quang, miếng vật phẩm trang sức trường kiếm màu đen trước ngực thiếu nữ chợt run rẩy một hồi, sau đó chấn động mạnh tách ra khỏi ngực cô bé, bay ra ngoài.
Cũng đắm chìm dưới ánh sao, trang sức trường kiếm màu đen kia bắt đầu bành trướng, trong chốc lát bỗng nhiên hóa thành một thanh trường kiếm đen sì.
Bờ môi hư ảnh vị đao khách kia vào lúc đó chậm rãi mở ra.
Trên thân trường kiếm màu đen bắt đầu run rẩy, dường như đang đợi lời kêu gọi nào đó đã chờ từ lâu.
"Ba nghìn Liên Hoa Trán!"
Nương theo thanh âm của hắn rơi xuống, vô số linh kiếm bắn ra từ trên thân thanh trường kiếm màu đen, giống như mũi tên rời cung xông vào bên trong tà lực đầy trời.
Rồi sau đó, nhiều đóa hoa sen màu trắng tách ra.
Kiếm quang màu trắng khiến cho tà lực màu đen bắt đầu không ngừng tiêu tán.
Sau đó một chốc, tà lực đầy trời hiển nhiên đã tản đi, chỉ còn lại kiếm ảnh hoa sen đầy đất.
Vẻ mặt Lục Ly Trần vào lúc đó trở nên cực kỳ khó coi, y cực kỳ kinh hãi nhìn cô bé kia, chuẩn xác mà nói, là nhìn hư ảnh vị đao khách ở sau lưng cô bé.
Y từ trên người hư ảnh kia cảm nhận được khí tức đáng sợ nào đó, khí tức ấy khiến y khó có thể tránh khỏi sinh ra run rẩy.
Thiếu nữ nhìn xem hoa sen đầy đất, thân thể khẽ giật mình.
Nàng sững sờ quay đầu, nhìn về phía hư ảnh vị đao khách sau lưng kia.
Nàng có chút sợ hãi ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "là. . . là người sao?"
Thanh tuyến của nàng rất khẽ, khẽ đến mức sợ đánh thức gì đó.
Hư ảnh kia vào lúc đó cũng cúi đầu, nhìn về phía cô bé.
Trong đôi mắt hắn hiện lên một vẻ ôn nhu, lúc ấy hắn vươn tay mình, chậm rãi đặt ở trên đỉnh đầu cô bé, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc xinh đẹp của nàng.
Môi của hắn chậm rãi mở ra, cực kỳ khó khăn phun ra một cái âm tiết.
Hắn nói.
"Ngoan."
Nước mắt rốt cuộc vào lúc đó không thể giữ được, từ trong hai con ngươi cô bé cuồn cuộn rơi xuống.
"Hóa ra, hóa ra, người vẫn luôn ở đây. . ."
--