Tô Trường An cau mày lại.
Hắn không hiểu rõ lắm liên hệ giữa đại thế giới và tiểu thế giới như Thiên Đạo các là thế nào, cũng không rõ việc xé ra vết nứt không gian sẽ đưa hắn đến nơi đâu.
Nhưng tình cảnh trước mắt không khỏi có chút quá khéo.
Hắn vậy mà lại xuất hiện ở Bắc địa, còn cách Trường Môn trấn không xa.
Tô Trường An nhớ Thiên Quyền từng nói, đạo là tâm, niệm lên thì giang sơn như vẽ, mỹ nhân càng đẹp. Niệm diệt thì non sông nghiền nát, phu nhân rắn rết.
Hắn trầm mặt lại, đột nhiên nhắm mắt, đạo tâm lưu chuyển, sáng rõ như ngọc.
Bài trừ tạp niệm, tâm thần chấn động. Đến khi hắn mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt chợt biến hóa.
Mặc dù phía chân trời, những bông tuyết còn đang bay nhưng lác đác hơn. Tuyết trắng vẫn phủ đầy trên mặt đất, chỉ là mỏng đi một tầng. Trước mắt hắn có một thị trấn, hay chuẩn hơn phải là một quân doanh, nhưng lại cũng không quá chính xác. Tô Trường An thật sự không xác định được nên hình dung nơi này như thế nào. Chẳng qua có thể khẳng định, đây không phải Trường Môn, người ở bên trong cũng không phải những người đó.
Bọn họ có thân hình cao lớn, cho dù đang trong mùa đông rét lạnh thì phần lớn mọi người không kể nam nữ đều chỉ che kín mấy chỗ quan trọng trên người, kèm theo đó là hoa văn với những đường vân quái dị.
Tô Trường An rất nhanh ý thức được, bọn họ là Man!
Mà thành trấn này dĩ nhiên có điểm không giống như Tô Trường An thấy.
Đổi một cách nói chuẩn xác, đây là một bộ lạc, xung quanh là hàng rào làm từ những cành cây to khỏe, bên trong là lều vải được chắp vá từ rất nhiều da thú mà thành. Một vài người phụ nữ đang nấu ăn bằng nồi sắt, mấy đứa trẻ con đang chơi đùa, thỉnh thoảng còn có hai người nam tử ăn mặc giống như binh lính với thần sắc khẩn trương đi tuần tra bên ngoài bộ lạc.
Đến khi Tô Trường An từ trong huyễn cảnh thấy rõ cảnh tượng này, những người trong bộ lạc kia cũng tại lúc này chợt nhận ra trước cổng trấn xuất hiện một thiếu niên kỳ quái.
Đúng vậy, đối với bọn họ mà nói, Tô Trường An rất kỳ quái.
Bất kể là thân hình hay trang phục đều không giống họ.
- Là Nhân tộc!
Cũng không biết là ai nhận ra thân phận Tô Trường An đầu tiên, chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hãi phát ra. Đám trẻ con vốn đang chơi đùa giờ như gặp phải mãnh thú Hồng Hoang, sợ hãi rối rít trốn tại phía sau mẹ mình.
Thần sắc trên mặt mấy người phụ nữ kia cũng tràn đầy hoảng sợ. Các nàng gắt gao bảo vệ con nhỏ phía sau, cảnh giác nhìn Tô Trường An.
Binh lính tuần tra cũng vào lúc này nghe tiếng đi đến. Bọn họ giơ lên binh khí kỳ quái trong tay rồi chỉ hướng Tô Trường An.
Tô Trường An nhìn lướt qua họ. Tu vi những binh lính này cũng không cao, khoảng từ Phồn Thần đến Cửu Tinh. Nếu là ở trong quân cũng tương đương Bách Phu trưởng, nhưng ở trong mắt Tô Trường An lại không chịu nổi một kích.
Sự hiểu biết của hắn về Man tộc chẳng qua chỉ từ lời đồn đại trong miệng dân chúng và binh lính biên cảnh Tây Lương, cùng với ở thành Lai Vân gặp Ma Hải Da và Ma Thanh Linh. Trong suy nghĩ vốn có của hắn, Man tộc hẳn là một chủng tộc rất tàn bạo, hung ác.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt giống như trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của hắn.
Tựa như trong mắt mấy người Man tộc, hắn mới là mãnh thú Hồng Hoang vậy.
Nếu là trước kia, hắn nhất định phải tiến lên hỏi tại sao lúc nhìn thấy hắn bọn họ không lập tức xông lên ngũ mã phanh thấy hắn, rồi lại nấu canh mà ăn.
Nhưng bây giờ Tô Trường An sớm đã không là thiếu niên luôn cho rằng lời trong sách là chính xác nữa. Hắn lắc đầu, đại khái rõ ràng dưới sự giáo dục không biết là cố ý hay vô ý từ chưởng quyền hai tộc, không thể nghi ngờ đều khiến hình tượng đối phương trong lòng hai tộc hoàn toàn biến thành yêu ma.
Nghĩ đến đây, hắn đi về phía trước một bước. Đám binh lính đang giơ vũ khí nhìn hắn theo bản năng lùi về sau một bước. Tuy rằng tay bọn họ cực kỳ run, trong con ngươi lóe lên sợ hãi khủng khiếp, đồng thời mỗi khi Tô Trường An tiến lên trước một bước, bọn họ lập tức lùi về sau một bước, nhưng đến lúc bọn họ lùi đến chỗ những người phụ nữ và đám trẻ con thì những binh lính này rốt cuộc vẫn phải ngừng lại bước chân.
Tình cảnh như vậy hiển nhiên làm xúc động trái tim vốn không quá cứng rắn của Tô Trường An. Mà mục đích của hắn khi tiến lên phía trước cũng tuyệt đối không phải là muốn làm gì mấy người Man tộc mà theo hắn thấy hầu như không hề có năng lực phản kháng này.
Mặc dù từ đáy lòng hắn đối với Man tộc làm hại dân chúng Tây Lương trôi giạt khắp nơi cũng không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng việc ra tay với phụ nữ và trẻ em tuyệt đối không phải bản tính của hắn.
Hắn đi đến trước mặt bọn họ, ý tưởng đơn giản chỉ là hỏi thăm một ít chuyện. Ví dụ như đây rốt cuộc là nơi nào, Vĩnh Ninh quan lại ở đâu.
Hắn muốn mở miệng xua đi sự nghi kị của đối phương, nhưng lúc miệng hắn mới hơi mở ra thì âm thanh phá không của một trường tên chợt kéo tới.
Trong lòng Tô Trường An chấn động. Chỉ nghe một tiếng "đương", hắn rút trường đao ra khỏi vỏ và giữ trước người.
Trường tên kia ngay lúc này bắn vào trên thân đao.
Một âm thanh nổ tung chói tai vang lên.
Tô Trường An đã đánh giá sai uy lực của trường tên, thân thể lùi nhanh mấy trượng, cuối cùng đến lúc mũi đao Cửu Nạn phải chạm đất mới đứng vững được thân thể.
Còn không đợi hắn phục hồi tinh thần, một nam tử Man tộc với dáng người cao, cường tráng lách người mà ra. Chỉ thấy thân thủ y nhanh nhẹn, tiếp tục từ sau lưng rút ra ba trường tên có mũi là răng nanh dã thú đặt lên dây cung.
Hưu...u...u! Hưu...u...u!Hưu...u...u!
Ba loạt âm thanh phá không gần như đồng thời vang lên, dồn dập, gào thét hướng phía Tô Trường An.
Tô Trường An vốn cảm giác đối phương hiểu lầm mục đích đến của bản thân nên muốn giải thích một phen, giờ thấy nam tử kia hành động như vậy không hiểu cũng sinh ra một luồng hỏa khí.
Hắn đập một chưởng xuống mặt đất, thân thể đột nhiên nhảy lên.
Trường đao như hổ, mang theo tiếng xé gió cực lớn, lập tức đập bay ba mũi tên nhọn đang phi tới. Sau đó chân hắn đạp đất, thân thể bất ngờ bắn ra, hướng về phía đầu của nam tử cầm cung trong tiếng kinh hô của mấy người Man tộc.
Man tử này hiển nhiên không phải kiểu người ngồi chờ chết. Lúc y thấy Tô Trường An dễ dàng như vậy đã đánh lui mũi tên của mình, trong lòng rất kinh hãi, nhưng động tác trên tay lại càng nhanh. Chỉ thấy y trở mình một cái, thân thể trên không trung vẽ ra một đường vòng cung sắc bén, linh hoạt tránh được một đao kia của Tô Trường An. Còn không đợi rơi xuống đất, dây cung trong tay y chấn động, lại là ba mũi tên bay ra.
Tô Trường An không lường trước được nam tử linh hoạt như thế, trong lòng chợt hoảng hốt. Hắn cũng không có thời gian hối hận bản thân khinh địch, chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng "Thiên Lam".
Ngay lúc này, một luồng linh áp từ trong cơ thể hắn thoát ra. Sắc trời xung quanh lập tức tối lại, trên bầu trời đột nhiên có bảy ngôi sao lập lòe.
Cảnh tượng kỳ dị như vậy rơi vào trong mắt những người phụ nữ và đám trẻ con Man tộc tự nhiên là vô cùng thần kỳ. Trong miệng bọn họ lập tức phát ra từng đợt sợ hãi thán phục.
Mà một vài binh linh có chút tầm mắt thì lại đều biến sắc, đây là lĩnh vực!
Là lực lượng đáng sợ mà chỉ Hồn Thủ, thậm chí Vấn Đạo cảnh tu sĩ Nhân tộc mới có thể có được.
Sắc mặt vị Man tử cầm cung kia cũng đại biến. Vừa nãy theo y thấy, tu vi thiếu niên này chẳng qua mới đến Địa Linh cảnh, lại không nghĩ hắn có chiến lực hơn người, cách xa so với những tu sĩ Nhân tộc khác cùng cảnh giới. Đáng sợ hơn chính là thiếu niên này lại có được lĩnh vực kinh khủng như vậy. Một tu sĩ tại cảnh giới này có thể có được lĩnh vực, theo nam tử biết đích thực là một thiên tài yêu nghiệt.
Trong lòng y kinh hãi, nhưng đồng thời sát ý trên hai đầu lông mày cũng ngày càng nồng đậm.
Mà lúc này Tô Trường An đang nhanh chóng lùi lại, bổ hướng ba mũi tên ngưng trọng sát ý kia.
- Thiên Xu!
Hắn quát to một tiếng, trong bảy ngôi sao trên đỉnh đầu đột nhiên có một ngôi sao chói lọi thần quang. Một hư ảnh nam tử cầm trong tay đôi thương chợt lăng không hiển hiện. Còn không đợi Man tử kia theo trong biến hóa quỷ dị như vậy phục hồi tinh thần, hư ảnh này lập tức cuốn theo ánh sao đầy trời, đánh bất ngờ về phía nam tử.
Cấp thiết như lửa, mang theo âm thanh hào hùng, ngang nhiên mà đến.
Man tử kia giật mình, muốn giương cung cũng đã không kịp. Y bất đắc dĩ cầm trường cung ở trước ngực.
Chỉ nghe một tiếng bạo vang, thân thể y lập tức lùi nhanh mấy trượng.
Còn không đợi y ổn định thân hình, đao của Tô Trường An như quỷ mỵ kéo tới. Trong lòng Man tử càng kinh hãi, coi như ba hồn ném đi hai hồn. Y vội vàng chống hai tay lên mặt đất, đập một cái, lúc này mới khó khăn tránh thoát công kích của Tô Trường An.
Nhưng sóng này chưa yên thì sóng sau lại kéo tới.
- Ngọc Hành!
Tô Trường An lại kêu một tiếng, Thập Phương thần kiếm phía sau hắn theo đó cũng kêu lên trong trẻo. Trong bảy ngôi sao trên không trung lại có một ngôi sao sáng lên, sau đó một hư ảnh kèm theo một đạo kiếm ảnh hoa sen chớp động, thẳng đến mặt Man tử.
Lúc này, trước Man tử có sói, sau lại có hổ, tránh cũng không thể tránh nữa. Đối mặt kiếm ảnh hoa sen phát ra hàn mang, y chỉ có thể bàng hoàng sửng sốt.
Nhưng không nghĩ tới chính là, trong tiếng kinh hô của tộc nhân chung quanh, một kiếm này cũng không đâm vào ngực y.
Nó dừng ở mi tâm y, ngang nhiên, rồi lại không gần thêm nửa tấc. Y thậm chí có thể cảm giác được hàn mang từ trên mũi kiếm kia truyền đến. Điều này làm cho y như bị đóng đinh tại chỗ, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mà Tô Trường An vào lúc này cũng thu hồi đao trong tay.
Những tộc nhân Man tộc lập tức xông tới. Có thể nhìn ra được địa vị của nam tử này trong lòng bọn họ là rất lớn. Mọi người đều lộ ra sắc mặt ân cần, nhưng lại e ngại thực lực Tô Trường An vừa thể hiện ra nên không dám tiến lên phía trước.
Tô Trường An vốn định học những đại hiệp trong sách, hỏi xem y tên là gì, rồi nói một đống lớn đạo lý, không chừng y sẽ động lòng trước nhân cách và mị lực của hắn, từ nay về sau đi theo hắn không rời.
Nhưng nghĩ tới đây hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn lắc đầu, đi đến trước người y, từ trên cao nhìn xuống y và nói:
- Ta chính là tình cờ đến chỗ này, cũng không có ác ý gì. Kính xin nói cho ta biết nơi này là đâu, mà Vĩnh Ninh quan lại ở chỗ nào?
Ngữ khí của hắn cực kỳ khách khí, mặc dù không khúm núm lại cũng không vênh váo, hung hăng. Nhưng tư thái từ trên cao nhìn xuống này vẫn làm cho nam tử cảm thấy nhục nhã. Y hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu, không để ý tới Tô Trường An.
Tô Trường An thấy thế, trong lòng tuôn ra một luồng tức giận. Hắn đối với Man tộc vốn cũng không có hảo cảm, may là trong bộ lạc đa số đều là phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt. Nếu là gặp được Man quân vây công Vĩnh Ninh quan, chỉ sợ hắn sẽ gọi ra Thất Tinh hư ảnh tàn sát chúng hầu như không còn, đâu thể khách khí như bây giờ.
Hắn nghĩ như vậy, liền muốn ra tay khiến nam tử ăn đau khổ. Nhưng hắn vừa mới vận chuyển linh lực trong cơ thể, một thanh âm già nua từ trong túp lều vải lớn nhất đằng kia chợt vang lên.
- Người trẻ tuổi, mời tiến vào cùng lão hủ nói chuyện.
--