Có lẽ trên đời này rất nhiều người sẽ có một mong ước như vậy.
Ừ, hoặc có thể nói là hình tượng.
Thiên quân vạn mã, triều dậy sóng tuôn.
Những người bên cạnh đều không còn can đảm, hoảng hốt chạy bừa.
Mà duy nhất chỉ có ngươi một người ngẩng đầu về phía trước.
Tay áo bay bổng, khóe miệng mỉm cười.
Cầm theo kiếm hoặc là đao.
Lại nói một câu, mặc kệ ngàn vạn người tiến về phía ta.
Đó là bực nào khí phách, là hạng phong độ tư thái gì.
Người thiếu niên có nhiều mộng anh hùng.
Mà lúc về già liền chỉ còn lại một cuộc sống cẩu thả .
Quách Tước cảm thấy mình rất may mắn, cho tới bây giờ, y đã ba mươi sáu tuổi, nhưng cuối cùng, y vẫn không thể quên hình tượng trong đầu kia. Hiện giờ y làm nên hình ảnh anh hùng kia.
Vì vậy, y nở nụ cười.
Y nhớ rõ năm đó lúc y còn là trẻ con, tuổi tác nhỏ hơn cả Tô Trường An mấy phần.
Thầy giáo của học viện kia, ừ, có thể nói là sư tôn của y hóa thành thầy giáo nói cho y biết, y đã được định trước sẽ bất phàm, sẽ trở thành một vị anh hùng, mệnh của y chiếu vào Tinh Vẫn.
Y tin.
Tin đến mức không giữ lại chút nào.
Vì vậy y theo vị tiên sinh này học nghệ, y rất thông minh, đạo pháp Thiên Cơ nhất mạch hạ bút thành văn, rất nhanh đã có chút ít thành tựu.
Thế nhưng sư tôn của y cũng không hề thỏa mãn chuyện này.
Mà sư tôn không hài lòng, Quách Tước hiển nhiên cũng sẽ không vui. Vì vậy y càng cố gắng, y muốn lấy được sự khen ngợi của sư tôn, hoặc có thể chỉ là một nụ cười hiểu ý cũng tốt.
Nhưng rốt cuộc y vẫn không làm được.
Vị sư tôn kia vẫn mặt mày ủ rũ như trước, thật giống như có chuyện phiền não nào đó luôn luôn bám lấy lão.
Lúc Quách Tước còn nhỏ, vào một ngày rốt cuộc không thể kiềm chế nghi hoặc trong lòng, y hỏi cuối cùng vì sao sư tôn lại ưu phiền như vậy.
Vị tiên sinh kia sau một lúc trầm mặc thật lâu, rồi mới nói: "ta có một cặp ngọc bội, gọi là La Bàn, trong đó tồn tại pháp trận nào đó, chỉ cần dốc lòng rót linh lực vào, có thể truyền tin tức cho người khác cầm ngọc bội này."
"Nhưng làm như thế, sẽ khiến ngọc bội tiêu hao thật nhiều, nếu dùng nhiều lần có thể hư hỏng bất cứ khi nào, mà ta lại yêu quý ngọc bội kia, không muốn nó biến mất như vậy, cho nên phiền não."
Khi đó y đang còn nhỏ, sau một lúc hơi suy tư liền cấp ra một cái đáp án tự mình cho là không chê vào đâu được.
Y nói: "nếu như sư tôn yêu quý ngọc bội kia, lại không thể sử dụng nhiều lần, sao không đổi lại một cái thân ngọc chắc chắn, di chuyển pháp trận trong ngọc bội kia vào trong đó, kể từ đó, sẽ không phải phiền não như thế rồi."
Ngày ấy, tiên sinh kia nghe vậy, trên mặt bỗng nhiên tràn ra nụ cười.
Lão cười to nói: "ngươi cũng cho rằng như vậy? Ta cũng nghĩ như vậy."
Rồi sau đó cười to mà đi, y cũng cho rằng mình đã nghĩ cho sư tôn một phương pháp tốt, cho nên cực kỳ vui vẻ.
Thầm nghĩ chính mình khi đó, trên mặt Quách Tước mặc một bộ áo trắng lập tức trồi lên nụ cười.
Lại nói tiếp đó hẳn là thời gian mà y vui sướng nhất rồi.
Đám quân coi giữ Giang Đông mặc dù kinh ngạc với hành vi lần này của Quách Tước, nhưng liếc nhìn chiến thuyền quân địch càng ngày càng gần, bọn chúng cũng thu hồi ý nghĩ cùng một chỗ tự tử với Quách Tước - cho dù là Tinh Vẫn, cũng không có cách nào thay đổi cuộc chiến mà số lượng lại thiên về một bên quá lớn như thế này.
Quân Giang Đông nhanh chóng rút lui khỏi đây, bởi vì thiếu đi người điều hành, lộ ra lộn xộn không chịu nổi, giống như chó nhà có tang chen lấn lui về phía sau, dường như sợ chạy chậm một bước liền ném đi tính mạng.
Tình cảnh này thoạt nhìn tuy chật vật, nhưng tính người như thế, đúng sai khó tả.
Quách Tước vẫn tiến về phía trước.
Gió từ sông lớn Ly Giang thổi tới vung sợi tóc trên trán y lên, hình ảnh trong đầu y chuyển một cái.
Cách lần thứ nhất nói chuyện với tiên sinh đã qua mấy tháng, chẳng biết vì sao, tiên sinh bỗng bận rộn, mỗi ngày chỉ bố trí bài học cho y liền không thấy bóng dáng. Y vốn tưởng rằng là do bề bộn nhiều việc chuẩn bị thân ngọc mới cho ngọc bội kia, nhưng nghĩ lại bổn sự của tiên sinh muốn hoàn thành việc này đại khái không mất quá nhìu công sức như vậy. Tiên sinh dù sao vẫn luôn đúng, y cũng không dám hỏi nhiều.
Cho đến khi thời gian trôi qua mấy tháng.
Một năm kia, y mười sáu tuổi.
Tiên sinh thái độ khác thường để cho y nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, rồi sau đó vào một buổi tối gọi y đến chỗ vắng vẻ, hoàn toàn không có người.
Cử động lần này cực kỳ thần bí, nhưng Quách Tước lại rất tín nhiệm vị sư tôn của mình, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Vì vậy y theo như ước hẹn tiến về trước.
Trong đêm hôm đó, chỗ bốn bề vắng lặng kia, sư tôn của y đã thẳng thắng nói ra tất cả mọi chuyện.
Lão tên là Liễu Sanh Tiêu, là Tinh Vẫn Thiên Cơ đời thứ tám Thiên Lam viện, mà vận mệnh của y đã được định trước là truyền nhân của lão.
Thiên Cơ nhất mạch, cực kỳ cường đại, thủ đoạn quỷ dị, lại có thể hiểu được vận mệnh, số trời, chính là một mạch không thể thiếu trong Thất Tinh.
Nhưng Thiên Đạo vô tình, thấy rõ số trời thường thường cần truyền nhân Thiên Cơ nhất mạch bỏ ra cái giá cực kỳ thê thảm.
Thí dụ như tuổi thọ của mình.
Nhìn chung các thời kỳ Tinh Vẫn Thiên Cơ, không một người có thể được chết già.
Mà Liễu Sanh Tiêu muốn thay đổi điểm này, từ thế hệ của Quách Tước bắt đầu thay đổi điểm này.
Vì vậy, lão cấp cho Quách Tước một cái thân thể khác biệt, một cái thân thể đủ để tiếp nhận được Thiên Đạo cắn trả.
Cho đến lúc đó, Quách Tước mới hiểu được, hóa ra y chính là khối ngọc bội trong miệng sư tôn mình.
Đổi một cỗ thân thể, khó có thể nói rốt cuộc có thể giải trừ cắn trả như trong miệng Liễu Sanh Tiêu nói hay không, nhưng về điểm này, cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận.
Đối với Quách Tước cũng như thế.
Nhưng Liễu Sanh Tiêu lại nói cho y biết, y là truyền nhân Thiên Cơ nhất mạch, trong tương lai không xa, những truyền nhân khác của Thiên Lam viện sẽ luôn cần sự trợ giúp của y, chỉ có gánh chịu phần đau đớn này, mới có thể xứng đáng với truyền thừa Thiên Cơ nhất mạch.
Không thể nói rõ khát vọng trở thành anh hùng của chính mình lúc còn trẻ, hay là do sự tín nhiệm của mình đối với sư tôn, rốt cuộc Quách Tước vẫn đồng ý với Liễu Sanh Tiêu.
Vì vậy một cuộc di chuyển hồn phách xưa nay chưa từng có đã diễn ra.
Quách Tước cũng không biết được thân thể mà Liễu Sanh Tiêu chuẩn bị cho chính mình, ít nhất khi đó y cũng không rõ ràng lắm.
Mà quá trình kia thực sự không quá nhẹ nhõm, trên thực tế có thể nói là cửu tử nhất sinh vẫn không đủ.
Cho đến khi y tỉnh lại, vị sư tôn kia đã thay đổi hình dáng.
Trên tóc xanh của lão nhiễm lên màu bạc, thần sắc ấm áp trên mặt biến đổi thành vừa cuồng nhiệt vừa thương xót.
Lão nói cho y biết, lão vì giúp y hoàn thành nghi thức này, đưa tới ác ma đáng sợ nhất trên đời, ác ma kia sẽ ẩn núp trong cơ thể y, lão muốn y giấu kỹ, muốn y tới Trường An, đi tìm vị Thánh Nhân Ngọc Hành kia.
Sau đó, Quách Tước lại hôn mê rồi.
Cho đến khi y tỉnh lại lần nữa, sơn tặc tập kích quê hương y, cha mẹ của y đã chết trong trận bạo loạn năm đó.
Y quên mất tất cả những chuyện lúc trước, quên mất mình là truyền nhân Thiên Cơ.
Nhưng đáy lòng đã có một cái chấp niệm kia, y muốn đi đến Trường An, đi đến một tòa tên là Thiên Lam viện, đi tìm là một người, hoặc là một vật nào đó.
Y không biết đó là cái gì, nhưng đáy lòng lại không hiểu có thanh âm nói cho y biết, vật kia rất quan trọng đối với y.
Rất quan trọng.
Vì vậy một cuộc sống lưu lạc buồn chán dài dòng lại bắt đầu.. . .
Quách Tước tiếp tục tiến về phía trước.
Tất cả hành động trong sáu năm kia từng cái hiện lên trong đầu y.
Một đứa bé mười sáu tuổi vì sống sót, y đã làm rất nhiều chuyện xấu.
Mặc dù chưa thể gọi là không có tính người, nhưng thực sự có thể gọi là hãm hại lừa gạt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Nhưng y vẫn như cũ nhớ kỹ chấp niệm trong lòng mình - y muốn đi đến Trường An.
Thế nhưng, ngay lúc y đi tới trước cổng Trường An, thấy được tòa thành trì nguy nga này, lại chợt hoảng hốt, chợt sinh ra một loại cảm giác không chân thực. Y tự hỏi mình, vì sao lại đến nơi đây, đáy lòng dường như có một thanh âm, nhưng lại không có đáp án.
Nghĩ đến những thứ này thì y đã leo lên tháp liễu vọng được xây lên trên ghềnh bãi Hổ Đầu.
Sóng lớn trên sông đánh vào đá ngầm, phát ra từng đợt bọt sóng trắng xóa, cũng mãnh liệt ngừng lại trước người y, không cách nào tiến lên một chút.
Y đứng chắp tay, nhìn đội tàu đã càng ngày càng gần, trên chiến thuyền cầm đầu dường như cũng có một bóng người như vậy đứng lặng.
Ánh mắt của y vào lúc đó bắt đầu híp lại, y nhìn qua lão, mà y cũng có thể cảm giác được, bóng người kia cũng đang liếc nhìn y.
Có lẽ nguyên nhân đến lúc này, người rất hỉ hoan nhớ lại một ít chuyện cũ, Quách Tước cũng không ngoại lệ.
Suy nghĩ của y không nhịn được cuồn cuộn một lần nữa.
Vài năm đầu tiên ở Trường An y trải qua không quá thuận lợi, hoặc có thể dùng cực kỳ khó khăn để hình dung.
Nhưng may mắn là y có chút lanh lợi, thấy rõ vẻ mặt những quan to hiển quý kia, biết rõ người nào có thể gây, người nào không thể gây.
Sau mấy năm sờ bò lăn đánh, cuối cùng tính là có lên, hoặc nhiều hoặc ít cũng coi như là một góc trong phố xá.
Chỉ là một chút mong đợi trong đáy lòng dần dần bị y chôn ở chỗ sâu, chỉ để lại một điều mỏng manh, được ngày nào hay ngày đó.
Y thực sự bị Liễu Sanh Tiêu phong ấn trí nhớ, nhưng y vẫn không quên lúc ở học viện trong thị trấn nhỏ, có một vị tiên sinh bộ dáng mơ hồ đã nói ra những lời nói như vậy.
"Ngươi được định trước sẽ thành anh hùng, mệnh của ngươi chiếu vào Tinh Vẫn."
Quách Tước đã trở thành Quách tam gia không biết vì sao vị tiên sinh kia lại nói ra những lời nói như vậy, nhưng y thật sự thường xuyên mơ tới cảnh tượng kia, thế cho nên y thường thường giật mình nhiều lần trong đêm.
Điều này làm cho y bất an, cũng khiến cho y bực bội.
Y không thể lần lượt tự nói với mình, ngươi chỉ là một tên côn đồ không cha, không mẹ trong thành Trường An.
Chết đói có thể có một miếng cơm, lúc khó khăn có thể có một cái giường lớn, nếu như dư dả tiền bạc, còn có thể vuốt ve tiểu nương tử trong Hồng Tụ lâu một phen.
Những thứ khác không nên suy nghĩ nhiều, cũng không thể suy nghĩ nhiều.
Bởi vì, ngươi không có vận mệnh này.
Đúng vậy, cũng giống như đại đa số người, người luôn ưa thích giảng tất cả bất hạnh quy tội cho vận mệnh, tựa như như thế bọn họ mới có thể yên tâm thoải mái tiếp tục sống tạm ở hiện thực không như ý cùng bất mãn.
Nhưng y vẫn như trước không thể nhịn được mỗi lần đi ngang qua phố Chu Tước, nhìn lại tòa học viện đã từng hưng thịnh một thời, hôm nay lại xuống dốc không chịu nổi.
Y không chỉ một lần nghĩ tới muốn đi gõ cửa lớn tòa học viện kia, nhưng lại nhìn xem mình trong kính, cảm thấy, cảm thấy kinh khủng, cho nên đã không còn dũng khí.
Y tiếp tục sống cẩu thả, cho đến ngày đó, người tên là sư huynh của y nhốt y vào nhà tù.
Cho đến khi, y nhìn trong bầu trời đêm lại một lần trông thấy Phượng Hoàng mà mười năm trước y từng trông thấy.
Đáy lòng của y chợt vang lên thanh âm nào đó, thanh âm kia nói cho y biết muốn đi tìm một thứ gì đó.
Y rút cuộc không kìm nén được khát vọng trong lòng, y vứt bỏ tất cả băn khoăn, thậm chí tính mạng, đi tìm đồ vật mà y đã đánh mất trên đoạn đường này.
Cuối cùng, y đã trở thành Quách Tước như bây giờ.
Quách Tước thân là Tinh Vẫn.
Không phải là y không hoài nghi việc làm một Quách tam gia ngồi ăn rồi chờ chết có dễ chịu hơn làm một Quách Tước phải gánh trách nhiệm nặng nề như hiện tại hay không.
Nhưng có một chuyện y có thể khẳng định.
Quách tam gia kia dù cho đến chết cũng không ngừng hỏi mình, rốt cuộc vì sao phải đi tới Trường An, vì một thanh âm luôn luôn vang vọng trong đầu.
Sống cẩu thả như vậy, dù cho đến chết cũng mang theo tiếc nuối nào đó mà mình cũng không nói đúng.
Cuối cùng bây giờ thẳng thắng vô tư đối mặt với dòng Ly Giang mãnh liệt.
Một khắc này, y rốt cuộc ngẩng đầu lên, trời tươi đẹp chợt tối xuống.
Một ngôi sao không biết từ mấy vạn dặm bên ngoài Tinh Hải bay đến, vẩy ra một mảnh ánh sau sáng lạn tới thân thể y.
Y giơ tay lên, làm hình dáng chắp tay trước người, cao giọng nói với người đứng trên thuyền kia: "đệ tử Quách Tước bái kiến sư tổ."
Trong hai tròng mắt người đứng trên đầu thuyền kia ngưng tụ thần quang, tay của lão hơi hơi nâng lên, chiến thuyền khí thế hung hăng tựa như mãnh thú hồng hoang vào lúc đó chợt ngừng lại.
Thân thể người đến khẽ động hiển nhiên cũng bay ra ngoài, bay tới không trung cách Quách Tước chỉ khoảng trăm trượng, liếc mắt từ trên cao nhìn xuống vị Tinh Vẫn Thiên Cơ này.
Tóc của lão bạc trắng, trên người cũng mặc một bộ áo dài trắng như tuyết. Ánh sao sáng lạn, chiếu lên trên người lão giống như gặp phải bức tường không thể xuyên qua, cứng rắn bị chặn ở bên ngoài, mặt mũi của lão cứ như vậy ẩn núp ở bên dưới bóng đêm.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thiếu người có thể nhận ra thân phận người đến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù sao rất nhiều người đều sợ lão như sợ mãnh hổ, hận lão như hận sói dữ.
Lão là Thừa tướng Đại Ngụy một tay che trời, cũng là kiêu hùng loạn thế mà muôn dân trăm họ chỉ trích.
Lão là Tư Mã Hủ.
Đương nhiên nếu càng nói chính xác, lão hẳn là Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ nhất của Thiên Lam viện, Tinh Vẫn Thiên Cơ Tần Bạch Y.
Lão một phen đánh giá Quách Tước, trên cao nhìn xuống, nhưng ánh mắt trong bóng tối lại mang theo một nụ cười cực kỳ hài lòng.
"Đúng vậy, rất có phong thái của Thiên Lam chúng ta." Rốt cuộc, sau đó mấy hơi thở lão phát ra một tiếng tán thưởng như vậy.
Thật vậy, chính xác là khen ngợi, phát ra từ nội tâm, không hề làm ra vẻ.
"Sư tổ khen nhầm, đệ tử không dám." Quách Tước gật đầu, thái độ cực kỳ cung kính. Giữa hai người dường như không có một chút khí thế gương cung bạt kiếm của hai quân lúc đối đầu nhau, ngược lại giống như có vài phần ân hận vì gặp nhau quá muộn.
Lúc này trên ghềnh bãi Hổ Đầu rộng lớn, hai vạn quân Giang Đông đều đã rời khỏi đây, chỉ còn có Quách Tước một người, một mình đối mặt đám chiến thuyền đông nghịt của đại quân triều Ngụy.
Thủy triều lại vỗ tới một lần nữa, đánh vào bờ đá ngầm bên cạnh, tạo lên từng đợt bọt sóng quanh thân hai người rồi rơi xuống.
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Quách Tước lại một lần nữa ngẩng đầu nói.
"Đệ tử có một chuyện khó hiểu, sư tổ có thể giải thích nghi hoặc?"
"Hả? Cứ nói đừng ngại." Lông mày Tư Mã Hủ nhíu lại, ra vẻ hứng thú nói.
Hai tròng mắt Quách Tước vào một khắc này chợt hiện lên một đường ánh sao, ánh mắt y bỗng nhiên trở nên sắc bén, giống như ánh đao lạnh lẽo bắn về phía người Tư Mã Hủ. Y hỏi: "muôn dân làm trọng, bốn chữ này giải thích thế nào?"
Thanh tuyến trầm thấp, ngôn từ rất nặng.
Đó là tín điều của Thiên Lam viện.
Theo tín điều của Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ nhất lưu truyền đến nay, môn đồ các thời kì Thiên Lam viện vì bốn chữ này (muôn dân làm trọng), vứt đầu người, rơi máu nóng, thản nhiên chịu chết.
Tư Mã Hủ nghe vậy, khí tức quanh người ngưng tụ, dường như có chút hỗn loạn, nhưng rất nhanh lại bị lão áp chế xuống.
"Phía dưới trời xanh, cứu người mà sống."
"Vạn đạo trên đời, chính đạo làm trọng."
"Nhưng bốn chữ này, sư tổ đã từng nhớ kỹ?" Quách Tước lại hỏi.
"Chưa từng quên." Tư Mã Hủ đáp lại.
"A..." Dường như nhận được đáp án hài lòng, Quách Tước khẽ gật đầu.
"Ta cũng có một chuyện hỏi ngươi." Nhưng Tư Mã Hủ vào lúc đó chợt nói.
"Sư tổ mời nói."
"Vì sao ở đây?"
"Muốn báo một mối thù, muốn giết một người." Quách Tước thanh tuyến vững vàng đã vượt qua thanh âm mạnh mẽ của nước sông, ở bên bờ Ly Giang vang vọng.
"Nếu như không giết được thì sao?" Ánh mắt Tư Mã Hủ chợt bắt đầu híp lại, hàn quang bên trong hoàn toàn hiện lên.
"Vậy . . ."
"Liền cầu được chết."
--