Ở trong rừng rậm cách Lam Linh trấn không quá năm trăm dặm có hai thân ảnh đang truy đuổi lẫn nhau.
Người chạy phía trước là một cô gái mặc áo đen và che mặt bằng khăn trắng. Nàng cầm kiếm tay phải, tay trái che ngực, áo nơi ấy đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc nàng chạy nhanh thỉnh thoảng còn vẩy ra chút máu. Một gã quái vật hình người đang đuổi theo nàng. Thân gã cực kỳ lớn, cao khoảng hơn một trượng, sau lưng là một cái đuôi rắn bọc lân phiến vừa dài vừa to. Tứ chi của gã chạm đất, chạy nhanh giống như dã thú trong núi rừng. Con ngươi màu đỏ, phát ra ánh sáng âm u, lúc này là đang dán chặt vào cô gái phía trước. Khóe miệng của nó thỉnh thoảng còn có nước bọt tanh hôi chảy xuống.
Sắc mặt cô gái càng ngày càng tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng, không hề sợ hãi hay tức giận, giống như tuyết trắng trên Thiên Sơn, như suối ngầm chảy dưới nền đất, vô trần vô cấu. (cấu: bẩn, có thể hiểu là "không nhiễm bụi trần" đi)
Tốc độ của nàng từ từ chậm lại. Vết thương ở ngực dần biến thành màu đen không bình thường, đó chính là kịch độc mà nàng trúng phải sau khi bị quái vật sau lưng kia tập kích. Loại độc này mặc dù lợi hại, nhưng với tu vi của nàng thì bình thường sẽ không bị tổn thương. Nhưng vì con quái vật kia không ngừng truy đuổi nên nàng căn bản không có thời gian vận chuyển linh lực để tự chữa trị. Vì vậy, nọc độc này đã bắt đầu lan dần ra.
Quái vật phía sau tựa như hiểu rất rõ tình trạng của nàng, cho nên gã cũng giảm tốc độ, giống như con quỷ bám theo nàng mà không hề có ý định chủ động ra tay. Dường như gã nghĩ là việc truy đuổi kéo dài như vậy sẽ khiến cô gái kia rút cục cũng phải ngã xuống.
Không thể không thừa nhận cách này chính là một sách lược tốt, chỉ cần tốn một ít thời gian là có thể đánh hạ đối thủ mạnh hơn bản thân rất nhiều.
Nhưng sự tình lại phát triển không như mong muốn của gã.
Thần sắc trên mặt cô gái kia cũng không vì phá vỡ được quỷ kế của gã quái vật mà có chút nào cao hứng, con ngươi càng thêm lạnh lùng. Sau khi chạy qua một loạt các cây không biết tên, một thân núi hùng vĩ xuất hiện ở trước mắt nàng.
Đó là một sườn dốc cao ngàn trượng, không biết dài đến bao nhiêu. Nó đứng sừng sững nơi đó giống như một chướng ngại vật chặn đường đi của cô gái.
Đối với sườn dốc đột nhiên xuất hiện này, cô gái vốn là sững sờ, nhưng sau đó nàng mãnh liệt xoay người, hoành kiếm ngang trước ngực. Một luồng hàn ý đột nhiên từ trong cơ thể nàng bay lên.
Gã quái vật dính lấy cô gái như bóng với hình sau mấy tức cũng đi tới trước người nàng. Gã dừng lại ở chỗ cách nàng khoảng bốn, năm trượng rồi đưa ra đầu lưỡi, liếm bờ môi một cái, cùng lúc đó là con ngươi màu đỏ chợt lóe hung quang. Giọng điệu của gã mang theo vẻ trêu tức: "Chạy à? Đám tay sai của Tinh Thần Các các ngươi đều chỉ biết chạy trốn như chó nhà có tang thôi sao?"
Cô gái kia nhướng mày, cũng không hề nói chuyện. Nhưng hàn ý trên người nàng lại bởi vậy mà càng thêm dày đặc. Nàng cầm kiếm muốn đâm về phía gã quái vật kia. Nhưng nàng vừa đưa ra mũi kiếm thì mặt liền biến sắc, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Chiêu kiếm của nàng cũng bởi vậy mà ngừng lại.
Nàng lúc này mới phát hiện linh lực trong cơ thể chẳng biết từ lúc nào đã bị nhiễm lên một luồng khí tức màu xám đen tối. Lúc nàng xuất kiếm, khí tức này theo linh lực cơ thể vận chuyển trong nháy mắt chảy khắp toàn thân nàng. Cơ thể nàng đang bị thứ đồ vật kì lạ này dần ăn mòn. Nếu trong hoàn cảnh bình thường, mặc dù thứ này phiền toái nhưng chỉ cần cho nàng một ít thời gian thì có thể loại bỏ nó. Nhưng hiện tại, gã quái vật này hiển nhiên sẽ không cho nàng một chút thở dốc nào.
Một loạt biến hóa của cô gái đều rơi vào trong mắt của quái vật kia. Khóe miệng gã bởi vậy mà hiện lên nụ cười tàn nhẫn. Gã bước từng bước một về phía nàng, chân đạp trên mặt đất bị lá rụng phủ kín phát ra một hồi tiếng sàn sạt.
Cô gái nhìn gã quái vật đang từ từ tới gần, lông mày sắp nhăn lại thành một hàng. Nàng cầm kiếm và dần lui về phía sau, ánh mắt thì luôn cảnh giác nhìn quái vật kia.
Gã quái vật dường như rất hưởng thụ niềm vui thú như vậy. Gã cũng không vội ra tay mà là tùy ý để cô gái lui về sau.
Cô gái rút cục lui đến trên sườn núi thì trong lòng trầm xuống. Nàng biết rõ lúc này không liều chết đánh cược một lần thì sẽ không còn đường sống. Nàng cố nhịn sự đau nhức kịch liệt truyền đến do vận chuyển linh lực, lần nữa cầm kiếm đặt ở trước người.
Quái vật kia cũng ở lúc này phát ra một tiếng gào rú, bởi vì sắp được giết chóc nên con ngươi màu đỏ trở nên càng hung ác hơn. Thân thể gã đột nhiên xông về trước, móng vuốt sắc bén trên tay phát ra ánh sáng rất đáng sợ.
Gần như cùng lúc đó, cô gái kia cũng động, kiếm khí như cầu vồng. Theo một tiếng như rồng ngâm phượng hót vang lên, thân thể nàng hóa thành một luồng ánh sáng đánh về phía gã quái vật đang xông tới.
Mặc dù một kích này xem ra có vẻ mạnh mẽ nhưng cô gái cũng biết bên trong nó thực chất lại rất yếu ớt. Linh lực trong cơ thể nàng bởi vì bị thứ đồ vật không rõ nguồn gốc kia ăn mòn mà trở nên trống rỗng. Nàng nỗ lực sử dụng chút linh lực cuối cùng này để đánh ra một chiêu, nhưng chẳng qua là châu chấu đá xe mà thôi. Lúc nàng đâm ra một kiêm này, tròng lòng đã mơ hồ cảm giác được cái chết.
Mà đúng lúc này, biến hóa xuất hiện.
Gã quái vật vốn như hung thần ác sát đang đánh tới giữa không trung lại chợt dừng lại.
Con ngươi màu đỏ của gã ở một khắc này ảm đạm xuống. Gã phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng theo đó trở nên tái nhợt, ngay sau đó thân thể ngã xuống trên mặt đất được phủ kín bởi lá khô.
Cô gái hơi sững sờ, hiển nhiên là bị chấn kinh bởi dị biến phát sinh bất ngờ này. Nhưng nàng rất nhanh phục hồi tinh thần, nhận ra được đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp. Mũi kiếm của nàng giống như rung động trong vô thức, mang theo hàn ý lăng liệt xé không mà đến.
Gã quái vật nằm trên mặt đất giống như bị nội thương rất nặng. Gã nhìn thế công lăng liệt của cô gái, ngay cả ý định phản khảng cũng không có. Gã phát ra một tiếng gào rú, trên lưng đột nhiên có một đôi cốt cánh nhô ra, thân ảnh khẽ động, bỏ chạy về phía xa không hề quay đầu lại.
Cô gái cũng không đuổi theo, nhưng nàng vẫn cầm kiếm cảnh giác nhìn thân ảnh đang bỏ chạy kia. Cho đến lúc hoàn toàn xác định gã sẽ không quay lại, thân thể nàng chợt mềm nhũn ra, ngồi co quắp trên mặt đất.
Sau mấy tức, cô gái đã điều chỉnh tốt linh lực hỗn loạn của bản thân. Nàng nhướng mày, thần thức trong nội tâm rung động. Một sợi tơ mờ ảo chợt xuất hiện, một đầu nối với thân thể nàng, đầu kia vươn về nơi nào đó ở phương xa.
Nàng cau mày, nhìn sợi tơ này to và rõ ràng hơn nhiều các sợi tơ khác, trong lòng cũng hiểu rõ thêm vài phần về việc gã quái vật đột nhiên bị thương kia.
"Đến thời điểm giải quyết đoạn nhân quả này rồi."
Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
***
Tốc độ của Ngọc Hành nhanh đến mức Tô Trường An căn bản không thấy rõ cảnh tượng xung quanh, chỉ cảm thấy sông núi, cây cỏ bốn phía như biển gầm núi thét lùi về sau. Đến lúc cảnh sắc trước mắt sáng lên lần nữa, Tô Trường An đã về tới Thiên Lam viện.
Lúc hắn định nói cái gì đó thì có một thân ảnh màu vàng mang theo một làn gió thơm làm say mê lòng người bay tới.
Mặc dù Ngọc Hành đã gần như chữa khỏi nội thương cho hắn, nhưng linh lực của hắn trống rỗng, thân thể không tránh khỏi có chút suy yếu. Hơn nữa, thân ảnh chạy tới quá bất ngờ khiến cho hắn thiếu chút nữa không đỡ được Cổ Tiễn Quân còn đang hôn mê.
"Như Nguyệt." Từ mùi hương truyền đến, Tô Trường An nhận ra ngay người đến là ai.
"Tô công tử, Như Nguyệt lo lắng gần chết rồi!" Phàn Như Nguyệt dường như cũng nhìn ra thân thể Tô Trường An không khỏe, nàng vội vàng qua đỡ Cổ Tiễn Quân đang hôn mê, sau đó nhìn Tô Trường An, hốc mắt đỏ lên mà nói.
Tô Trường An thấy bộ dạng nàng như vậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, cảm giác mình giống như đã làm chuyện gì rất xấu vậy. Hắn vội vàng vươn tay ra, lau nước mắt tràn ra từ khóe mắt của Phàn Như Nguyệt rồi nhẹ giọng an ủi: "Không sao cả, ta đây không phải rất tốt sao?"
Có lẽ bởi vì bàn tay Tô Trường An chạm đến quá bất ngờ khiến khuôn mặt Phàn Như Nguyệt chợt đỏ lên. Nàng có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, vừa định làm cái gì đó thì sắc mặt Tô Trường An chợt trắng bệch rồi cả người ngã xuống đất.
Trong lòng Phàn Như Nguyệt thắt lại, muốn ngồi xổm xuống đỡ Tô Trường An nhưng trên vai còn có Cổ Tiễn Quân bị hôn mê đang dựa vào. Nàng chỉ có thể nôn nóng nhìn về phía Ngọc Hành rồi hỏi: "Tô công tử! Tô công tử hắn sao rồi ạ?" Có lẽ vì quá sốt ruột nên nàng cũng không gọi tôn xưng ngày thường của Ngọc Hành.
Ngọc Hành không để ý chút nào đến việc này, lão chậm rì rì nói: "Không sao, chỉ là kiệt sức mà thôi. Để hắn nghỉ ngơi một hồi sẽ không còn đáng ngại."
"Thật sao?" Phàn Như Nguyệt hiển nhiên vẫn không quá yên tâm, không nhịn được hỏi lần nữa.
Ngọc Hành nghe vậy, liếc Phàn Như Nguyệt một cái rồi nói: "Ta tại sao phải lừa ngươi, tiểu tử thúi này là tình lang của ngươi, cũng là dòng độc đinh của Thiên Lam viện ta. Ta lo lắng an nguy của hắn còn hơn ngươi kìa!"
Phàn Như Nguyệt nghe lão nói như vậy, sắc mặt càng thêm hồng nhuận phơn phớt, nhưng tâm tình lo lắng rút cục cũng thoáng buông xuống.
--