Chẳng mấy chốc đã qua ba ngày, mấy ngày nay Tô Trường An an tâm dưỡng thương, thân thể cũng khôi phục được bảy tám phần, căn cứ vào sự sắp xếp của Thục Sơn, ngày mai hắn có thể cùng La Ngọc Nhi, Hoa Phi Tạc đi Kiếm Trủng lấy kiếm.
Nhạn Quy Thu mấy ngày nay cùng Tả Ngọc Thành hình như cũng đang mật đàm bàn bạc chút chuyện gì đó, hơn nữa dường như đã có tiến triển rất lớn, Tô Trường An phỏng đoán thêm mấy tháng nữa đại chiến giữa đất Thục và triều đình chỉ sợ sẽ bộc phát.
Đương nhiên những chuyện này, đều là từ miệng của Lục Như Nguyệt mỗi ngày đều đến chăm sóc Tô Trường An mà biết được đấy. Cũng không phải Tô Trường An cố ý nói khách sáo, trái lại là Lục Như Nguyệt dường như cũng biết Tô Trường An có thể cần những tin tức này, mỗi ngày nói cho hắn những tin tức mà nàng biết được.
Đại Hán phía trước bày ra "lấy tay bắt cá" lập một Nữ Đế như vậy, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
"Tô công tử, ngày mai Như Nguyệt sẽ phải cùng Tả gia gia rời khỏi Thục Sơn, trở về đất Thục chuẩn bị chuyện khởi nghĩa rồi."
Thấm thoát thời gian đã đến buổi tối, Lục Như Nguyệt có chút không muốn liếc nhìn Tô Trường An, một năm xa cách, lúc này mới gặp được nhau mấy ngày nay, lại phải từ biệt.
Tô Trường An cần phải giải quyết quốc nạn.
Nàng còn phải ngồi lên đại vị lật đổ triều đình.
Không biết lúc nào mới có thể gặp lại, lại càng không thể biết được có còn lần sau hay không.
Hai con ngươi của Lục Như Nguyệt không khỏi đỏ lên.
"Trở về đi, Như Nguyệt, ta cam đoan với ngươi, ta chắc chắn sẽ từ Tây Lương còn sống trở về, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo." Tô Trường An nói, đồng thời vươn tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt đẫm lệ của Lục Như Nguyệt.
"Vâng. . ." Lục Như Nguyệt gật đầu, chợt thò tay nắm chặt tay Tô Trường An.
Cử động như vậy khiến Tô Trường An sững sờ, hắn đang muốn nói chút gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thân thể của Lục Như Nguyệt, mang theo một cỗ mùi thơm của cơ thể làm cho Tô Trường An mê say bỗng nhiên nhào vào trong lòng hắn.
"Như Nguyệt, chuyện này?" Cảm thụ được vật mềm mại trong lòng, Tô Trường An không khỏi có chút tình mê ý loạn.
"Như Nguyệt không muốn đi." Lục Như Nguyệt sau khi giữ Tô Trường An thật chặt, nàng dùng sức thật lớn, giống như muốn dụi thân thể của mình vào trong người Tô Trường An.
"Đêm nay. . . Như Nguyệt. . . Như Nguyệt ở lại với Tô công tử được không." Lục Như Nguyệt nói như vậy, trong lòng ngượng ngùng làm cho thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ như muỗi kêu.
Nhưng Tô Trường An vẫn có thể nghe rõ ràng điều mà nàng nói, đương nhiên cũng sáng tỏ ý tứ biểu đạt trong chuyện này.
Thân thể của hắn lúc đó trở nên cứng ngắc, hắn cúi đầu xuống nhìn thiếu nữ nằm trọn vẹn ở trong lòng, lại thấy đầu của nàng tựa vào trong ngực mình, bởi vì vừa mới nói lời cực kỳ to gan kia, hai gò má nàng trở nên ửng đỏ. Nhưng cũng rất tò mò nghĩ cần phải đạt được câu trả lời của Tô Trường An, vì vậy con mắt nàng hơi hơi nâng lên, nhưng lúc chạm đến ánh mắt của Tô Trường An, lại vội vàng cúi đầu như con thỏ con bị giật mình.
Lúc đó, nến đỏ chiếu sáng trong phòng.
Ánh nến lung lay chiếu vào trên mặt thẹn thùng của thiếu nữ.
Khuôn mặt hồng nhuận của nàng giống như là quả chín, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Trong lòng Tô Trường An hiện tại là ngũ vị tạp trần.
Hắn mới mười tám tuổi, đúng là tuổi huyết khí phương cương.
Khác phái, nhất là người khác phái phương hoa tuyệt đại như Lục Như Nguyệt, đối với hắn, có một cỗ hấp dẫn chí mạng.(phương hoa tuyệt đại: vô cùng xinh đẹp)
Hơn nữa lời nói lúc nãy của Lục Như Nguyệt đã cực kỳ sáng tỏ, chỉ cần Tô Trường An bằng lòng, vậy rất nhiều chuyện tối nay sẽ là nước chảy thành sông.
Ọt ọt.
Yết hầu của Tô Trường An khẽ nhúc nhích, nuốt xuống một miếng nước bọt.
Không thể phủ nhận, trong lòng hắn đã bị lay động.
Đã là một người nam nhân, đối mặt sự ôm ấp yêu thương của Lục Như Nguyệt, nếu như không có một chút động tâm, bản thân mình chính là thể loại cực không bình thường.
Thế nhưng rung động trong lòng chỉ qua trong nháy mắt.
Hắn nhớ tới Cổ Tiễn Quân đang còn chờ hắn ở Bắc Địa.
Nhớ tới Thanh Loan đang bị nhốt ở Tinh Thần Các.
Thân thể của hắn chấn động, giống như bị người dội một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống, ngọn lửa vừa mới nổi lên trong lòng cùng lúc này đều dập tắt.
Đối với tình yêu nam nữ, Tô Trường An đã từng là một người rất chất phác.
Hắn đã từng một lần đối với Tô Mạt nhớ mãi không quên, bây giờ mặc dù còn có thể nhớ tới, nhưng từ lâu đã không phải là cảm giác như năm đó nữa.
Hôm nay tuy rằng đã hiểu được chút chuyện nam nữ, nhưng lại do dự chần chừ.
Đây cũng không phải do hắn lòng tham không đáy, chẳng qua hắn cảm thấy bất kể là Cổ Tiễn Quân hay là Thanh Loan, cũng có thể là Như Nguyệt hay Túc Ngọc, họ đối xử với hắn vô cùng tốt, hắn rất thích thời gian theo chân bọn họ ở cùng một chỗ.
Hắn luôn luôn cảm thấy nếu mình lựa chọn một người, sẽ khiến cho mấy người khác đau lòng, mà hắn không muốn làm cho các nàng tổn thương.
Hơn nữa, chính hắn có đôi khi cũng không thể biết được trong lòng mình rốt cuộc thuộc về người nào.
Hôm nay thái độ của Lục Như Nguyệt chủ động khác thường mặc dù khiến ý nghĩ của hắn rối loạn, nhưng hắn vẫn nghĩ đến Cổ Tiễn Quân đang đau đáu chờ hắn, cùng Thanh Loan đang bị cầm tù ở phương Bắc, trong lòng rốt cuộc có một bức tường cản trở.
Bất kể hắn có thật tâm yêu thích Lục Như Nguyệt hay không, hắn vẫn cảm thấy vào lúc này, cũng không phải là thời điểm làm ra quyết định. Ít nhất phải đợi đến lúc hắn cứu được Thanh Loan. . .
Nghĩ đến như vậy, hắn rốt cuộc kiên định thò tay đẩy Như Nguyệt đang ôm ấp trong lòng mình ra.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Như Nguyệt, hắn đưa tay đặt lên vai nàng, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú hai con ngươi của thiếu nữ.
"Như Nguyệt, hãy chờ ta một chút được không? Chờ ta xử lý xong những chuyện kia, ta chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục. . . Hơn nữa. . . Ta bây giờ. . . Thực sự không có biện pháp. . ."
Lục Như Nguyệt nghe vậy, trước tiên là sững sờ. Lập tức trông thấy vẻ mặt Tô Trường An muốn giải thích, nhưng lại bối rối không biết dùng từ nào cho đúng.
Trong lòng của nàng mềm nhũn, ánh mắt nhìn về phía Tô Trường An cũng dần dần ôn nhu lại.
Nàng đại khái có thể đoán được chút suy nghĩ trong lòng Tô Trường An lúc này, trong nội tâm có chút không biết phải làm sao, nhưng nếu Tô Trường An không lương thiện như vậy, năm đó nàng sao có thể được cứu?
Nàng không muốn ép buộc hắn, càng không muốn nói ra những điều như: "nếu không phải ngươi thì ta không lấy chồng khiến cho hắn tăng thêm áp lực. Nàng hi vọng hắn có thể lựa chọn nàng, nhưng đồng thời cũng hi vọng lựa chọn này xuất phát từ trong bản tâm của hắn.
Bởi vì, nàng muốn là một người Tô Trường An thực sự yêu thích nàng. Mà Tô Trường An, cũng nên có được một người mà hắn thực sự ưa thích.
Nghĩ đến như vậy, nàng nhoẻn miệng cười, dịu dàng đứng dậy.
"Như Nguyệt đã hiểu rõ, Như Nguyệt luôn luôn chờ đợi Tô công tử."
"Từ giờ trở đi, bất kỳ tin tức nào về Tô công tử, Như Nguyệt cũng sẽ không bao giờ nghe, sẽ không bao giờ nghĩ. Ta vẫn chờ Tô công tử tới tìm ta, nếu như không chờ được. . ."
Nói đến đây, Lục Như Nguyệt nhíu mày, rồi lập tức nói tiếp: "nếu như không chờ được, Như Nguyệt vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi, cho đến ngày Tô công tử tìm tới Như Nguyệt mới thôi!"
Tô Trường An nghe xong đã hiểu một chút tin tức lộ ra trong lời nói của Lục Như Nguyệt, trong lòng của hắn chấn động, hiển nhiên không thể không cảm động.
"Tốt! Ta đồng ý với ngươi! Ta nhất định sẽ trở lại" Tô Trường An gật đầu.
"Vâng!" Lục Như Nguyệt dường như cũng thấy được quyết ý trong lời nói của Tô Trường An, nàng gật đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trường An, bỗng nhiên thân thể nghiêng về phía trước, lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Tô Trường An.
"Ta thích ngươi, Tô công tử." Nàng nói như vậy, sau đó, còn không đợi Tô Trường An phục hồi tinh thần lại, liền giống như chạy trốn đi ra khỏi cửa phòng.
--