Bắc địa xưa nay nổi tiếng vì giá lạnh.
Trừ bốn năm tháng có thể thấy ánh mặt trời sáng rỡ, thời gian còn lại trong năm đều chìm trong băng giá.
Ví dụ như lúc này bên ngoài thành Bắc Lam đã bắt đầu có tuyết nhỏ.
Thương nhân béo sau khi gặp phải quái vật ở U Vân lĩnh đã bị dọa muốn bể mật, thậm chí không nói được một lời từ biệt, trả tiền xong là lập tức chạy vào trong thành Bắc Lam.
"Ngươi không sợ gã nói chuyện của ngươi ra ngoài hay sao?" Lưu Đại Hoành nhíu mày, nhìn Tô Trường An.
"Muốn nói cũng sẽ nói, không sao." Tô Trường An vẫn nhìn vào thân ảnh trên đầu tường, nhàn nhạt đáp.
Tô Trường An quả thật chẳng nghĩ gì nhiều. Hắn trở lại Bắc địa, thứ nhất là muốn gặp cha mình, xem ông có mạnh khỏe hay không; hai là gặp lại vị đế vương đang ẩn thân trong Cổ gia, hỏi xem rốt cuộc y muốn cái gì.
Lưu Đại Hoành trầm mặc, quái vật ở U Vân lĩnh đã làm y nhận ra y với Tô Trường An sớm đã không phải là người của cùng một thế giới, hắn có ý nghĩ của hắn, không cần một mãng phu như y nhiều lời.
"Đi thôi, nhiều năm không quay về Trường Môn, không biết cha ta dạo này như thế nào." Tô Trường An nói xong, quay người bỏ đi.
Lưu Đại Hoành sững sờ, cùng người của mình đi theo Tô Trường An.
Có câu 'gần nhà thì nhớ nhà'.
Tô Trường An đã từng không sao hiểu được mấy chữ này có gì khác biệt, nhưng tới khi ở đầu trấn Trường Môn từ biệt Lưu Đại Hoành, về tới cửa nhà quen thuộc, hắn mới hiểu được một ít.
Nhà đương nhiên chính là nhà.
Hồi ấy chút ngân lượng được Thánh Hoàng ban thưởng, cha của hắn đã dùng để sửa lại căn nhà.
Cứ như sợ người ta không biết là con trai nhà mình đã có tiền đồ, cái sân nhỏ này đã từng là cái tường rào xiêu vẹo, bị Tô Thái phá đi, đổi thành bức tường đá cao chừng bảy thước, phía trên còn có một tấm biển viết mấy chữ to, nét bút mạnh mẽ, rõ ràng là đã bỏ ra khá nhiều tiền.
Khi Tô Trường An đẩy cửa ra, bên trong lại vẫn còn nguyên những cây hoang dại chẳng ra gì cả, ngoài đẹp trong xấu thế này, chắc cũng chỉ có lão cha của hắn là làm được.
Tô Trường An đi qua sân nhỏ, đi tới trước cửa phòng.
Lòng của hắn chợt bình tĩnh lại, ở đây mới là nhà của hắn.
Tuy rằng không so sánh được với hoàng cung tráng lệ, cũng không có người hầu sắc màu rực rỡ.
Nhưng cái nhà tan hoang này đã từng che gió che mưa cho hắn hơn mười năm, hắn sinh ở chỗ này, lớn lên ở chỗ này.
Khi hắn ở đây, thế giới hỗn loạn bên ngoài chẳng có quan hệ gì với hắn.
Chỉ cần bỏ kiếm trên người, hắn sẽ lại trở thành Tô Trường An.
Tuy rằng đầy tầm thường, nhưng mà tự tại.
Tô Trường An nhắm hờ mắt, thích ý hưởng thụ sự bình tĩnh mà suốt ba năm qua chưa từng có được.
Nhưng sự yên lặng bình đạm ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Cánh cửa kêu lên kèn kẹt, có người đang mở nó ra từ bên trong.
Tô Trường An sững sờ, người từ trong phòng đi ra cũng sững sờ.
Hai đôi mắt đối diện với nhau.
Từ kinh ngạc, đến kinh hỉ, từ kinh hỉ lại trở về bình tĩnh.
Tô Trường An cảm thấy phụ thân của mình hình như đã lùn đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng tăng thềm nhiều hơn.
"Lão" hắn hé miệng, định gọi.
Nhưng hắn còn chưa kịp gọi, nam tử kia đã thò tay ra, Tô Trường An bản năng muốn chống cự, nhưng chợt nhớ ra người này là cha của mình, nên cánh tay vừa dợm đưa ra đã dừng lại.
Bốp!
Một tiếng giòn vang.
Bởi vì sợ làm bị thương Tô Thái, nên hắn không dám vận linh lực hộ thể, để cho bàn tay của Tô Thái tát mạnh vào má mình.
Một dấu bàn tay đỏ hiện lên rõ mồn một trên mặt hắn.
Hắn ngạc nhiên nhìn Tô Thái đang bừng bừng lửa giận, há miệng ra nhưng lại chẳng biết phải nói cái gì.
"Nhóc con, con mẹ nó mày còn biết trở về hả? Lão tử tưởng mày đi gặp mẹ mày luôn rồi!" Tô Thái chỉ vào mặt Tô Trường An quát tướng, nước miếng phun đầy vào mặt Tô Trường An.
"Con" Tô Trường An lại há miệng, nhưng chưa kịp nói, ngoài cửa đã vọng tới tiếng người ta nói chuyện.
Tô Thái hiển nhiên nhận ra giọng nói này, ông biến sắc, không nói một lời, kéo Tô Trường An vào trong phòng, liếc mắt ý bảo hắn trốn ngay!
Tô Trường An không hiểu lắm, nhưng không dám trái ý cha, vội nép sát vào cửa phòng để trốn.
Một tiếng vang nhỏ, cổng nhà bị đẩy ra.
Tô Trường An chẳng biết đấy là ai, hắn cau mày.
"Dư Tướng quân, Đồng Tướng quân, ngọn gió nào thổi hai người tới đây vậy?" Tô Thái cởi mở lên tiếng.
Tô Trường An nhìn qua khe cửa, thấy hai nam tử trung niên mặc áo giáp quan quân.
Hai người mặc kệ Tô Thái, đi vào bàn đá trong sân ngồi phịch xuống, người đi trước còn mở hộp, lấy hạt dưa ra ăn, phun đại vỏ xuống đất.
"Còn có cái gì nữa, kiểm tra theo thông lệ, xem tên đào phạm kia có về nhà hay chưa." Nam tử kia nói, vỏ hạt dưa bắn ngay vào áo Tô Thái.
"Ha ha, tướng quân nói đùa, ba ngày trước hai người mới tới kiểm tra còn gì, thường đều là một tuần mới kiểm tra một lần mà, sao hôm nay..." Tô Thái cười ha hả, cong lưng, hiển nhiên đã bị hai người này nhiều lần quấy rối, đã quen rồi.
"Bớt nói nhảm đi, nếu không phải có Cổ Tiểu Hầu gia bảo kê ngươi, ngươi còn sống được chắc. Thằng ranh con nhà ngươi đã hại chết Ngọc Hành thánh nhân, lại còn cấu kết với Yêu tộc, cái tội này, nếu truy cứu tới sẽ bị tru di cửu tộc. Bọn ta muốn tới kiểm lúc nào thì tới, lúc nào đến phiên ngươi nói này nói kia?" Nam tử còn lại quăng trái cây trong tay xuống đất, chỉ vào mặt Tô Thái lớn tiếng quát mắng.
"Ai, Đồng Tướng quân nói thì vậy chứ, Tô Trường An là Tô Trường An, Tô tướng quân là Tô tướng quân, làm sao đánh đồng hai người vào một được. Ta đương nhiên là tin tưởng Tô tướng quân mà, chỉ là phía trên thúc giục gấp quá, bọn ta cũng chẳng còn cách nào khác mà thôi." Nam tử ngồi ăn hạt dưa mở miệng lên cản, người kia đã đóng vai mặt đen, gã phải đóng cho trọn vai mặt trắng.
"Ài, ài. Dư Tướng quân nói đúng, Tô mỗ hiểu mà. Chút ngân lượng bày tỏ lòng thành, kính xin tướng quân vui lòng nhận cho." Tô Thái thò tay vào ngực, móc ra ít tiền để đuổi người.
Hai người này chẳng phải là tới đây kiếm chác lần đầu tiên.
Thứ bọn chúng gọi là kiểm tra, chính là đập đồ lung tung các phòng, cái lý do tìm Tô Trường An chỉ là để kiếm cớ mà thôi.
Tuy Cổ gia Tiểu Hầu gia đã mở miệng bảo vệ Tô Thái, nhưng có câu diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó dây.
Tô Thái biết hai tên này chỉ muốn kiếm tiền, nhưng biết sao được, bọn chúng tới đây là danh chính ngôn thuận, ông không thể nào cản được, lại cũng không thể mỗi lần đều tới tít thành Bắc Lam Cổ gia để làm phiền.
Bởi vậy, hai người này mỗi lần đến đây, ông đều cho họ ít tiền cho xong việc.
Không ngờ thế lại làm hai người này trở thành ăn quen bén mùi, vài ngày lại tới một lần, coi ông là cái cây rụng tiền.
Nhưng ngay lúc ông định móc tiền ra, thì một bàn tay từ đâu xuất hiện, đè tay ông lại.
Tô Thái sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn một cái hết hồn hết vía, mồ hôi tuôn trào.
Hai tên họ Dư họ Đồng mắt hoa lên một cái, trước mặt xuất hiện một thiếu niên.
Hai người vốn chỉ định tới đào tí tiền, đi thanh lâu khoái hoạt một phen, ai dè tiền sắp tới tay lại nhảy đâu ra một Trình Giảo Kim, hai người không hề để ý sao thiếu niên này tốc độ lại nhanh như thế, mà lại cau mày vì bực bội bị phá đám.
"Vị này là?" Họ Dư đóng vai phản diện đứng dậy, ngần ngừ nhìn Tô Trường An. Gã thấy thằng nhóc này nhìn còn nhỏ, mặt vẫn còn nét ngây thơ, thì trong lòng cũng yên tâm. "Xem ra, người thân này của nhà Tô tướng quân không hài lòng chúng ta, chúng ta đây cũng không tiện ở lâu, vậy chúng ta sẽ kiểm tra nhanh chút, rồi cáo lui vậy."
Nói xong đánh mắt cho gã họ Đồng, hai người làm bộ ra vẻ muốn đi vào trong nhà kiểm tra.
"Nhưng mà Tô tướng quân không phối hợp với chúng ta như thế, sau này chúng ta sẽ phải tới đây nhiều hơn rồi."
Một chiêu này lấy tiến làm lùi, dùng vô số lần lần nào cũng đúng, Tô Thái nhất định sẽ phải xin thua.
Cho nên gã đầy ý vị liếc Tô Thái.
Nhưng Tô Thái cứ như bị trúng phép định thân, đứng đó sững sờ, không hề mở miệng ra xin xỏ gã.
Tô Thái đương nhiên không dám di chuyển, thằng nhóc con nhà ông nghênh ngang xuất hiện trước mặt hai người rồi, may mà hai người không nhận ra Tô Trường An, nếu không, hậu quả này, Tô Thái thật là không dám nghĩ
"Không thức thời!" Họ Dư hừ lạnh, bước nhanh tới cửa phòng. Gã quyết định hôm nay nhất định phải cho Tô Thái này một bài học sâu sắc.
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói vọng tới.
"Chậm đã!"
Dư, Đồng nhếch mép, dừng chân, quay đầu lại nhìn Tô Thái, như đế vương đang chờ thần tử tới cúng bái.
"Ta chính là Tô Trường An các ngươi muốn tìm, muốn bắt ta có phải không? Bảo Cổ Thanh Phong tự mình tới đây!"
--