Tô Trường An nhảy người lên thật cao.
Từ Bắc Địa đến Trường An, lại từ Trường An đến Tây Lương.
Chừng hơn một năm này, hắn đã học được rất nhiều thứ.
Bất kể là đao pháp hay kiếm pháp.
Chẳng qua mỗi lần cùng người liều mạng, hắn vẫn thích nhất là một đao kia.
Từ trên trời giáng xuống, hừng hực như lửa, kinh hoàng như hổ.
Giống như vị nam tử ở Bắc Địa từng cải biến số mệnh của hắn.
Chỉ khác là, hắn có hai thanh đao. Vì thế một đao kia không còn là trảm, mà là cắt bỏ.
Theo hai bên, từ trên xuống dưới, nghiêng hướng về cổ nam tử.
Hắn tính ra cũng không rõ lắm thân phận nam tử trước mắt này là gì, càng nhìn không thấu tu vi của y.
Nếu lúc này không phải y đang đứng trong không trung cùng giữ lấy phượng hoàng chân thân của Thanh Loan đã hôn mê, thì Tô Trường An càng muốn tin tưởng nam tử này là một người thường không hề có tu vi.
Nhưng hiển nhiên không là như vậy. Tô Trường An không dám có tâm tư giữ lại thực lực, vừa ra tay chính là toàn lực ứng phó.
Đao của hắn rất nhanh, thuận lợi xé ra bóng đêm, đến cổ nam tử kia.
Dường như chỉ một giây sau, Tô Trường An có thể lấy xuống thủ cấp của y.
Nhưng hắn cũng không vì thế mà cao hứng.
Vì nam tử rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như lưỡi đao sắc bén của Tô Trường An không hề tồn tại.
Mà càng bình tĩnh như vậy thì càng chứng minh cách biệt tu vi giữa y và hắn là cực lớn.
Sự thật đúng như Tô Trường An lo lắng.
Đao của hắn ngừng ở vị trí cổ nam tử.
Không có bất kỳ linh lực ngăn cản, cũng không có bất kỳ lực lượng nào mà hắn không biết gây trở ngại.
Chỉ là rất đơn thuần, đao của hắn ngừng lại.
Trong hai thanh đao này, một là Cửu Nạn, một là Hạ Hầu Huyết.
Đều là thần khí nổi danh nhất thế.
Nếu để miêu tả bọn chúng thì dù cho ví chém sắt như chém bùn hay thổi tóc tóc đứt cũng đều là vũ nhục.
Vậy mà lúc hai thanh đao ấy chém đến chỗ cổ nam tử thì lại như gặp được cái hào rộng khó vượt qua nhất trên đời, cuối cùng không tiến thêm được một tấc nào.
Hắn không thể phá vỡ nhục thể của y.
Đáp án này làm cho Tô Trường An cảm thấy tuyệt vọng.
Không phá vỡ được thân thể của nam tử kia có nghĩa là coi như nam tử không phản kích, không né tránh, thậm chí không sử dụng bất kỳ linh lực nào, thì Tô Trường An cũng không thể đả thương được y dù chỉ một chút. Hay nói cách khác, chính là Tô Trường An mãi mãi không có khả nắng đánh thắng y.
Tô Trường An tự nhiên cũng nhận ra được điểm này. Sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm giống như có thể chảy ra nước.
Keng!
Một tiếng giòn tan vang lên. Nam tử gõ nhẹ ngón tay vào thân đao của Tô Trường An. Động tác giống như vô ý này lại làm cho thân thể Tô Trường An chấn động, tựa như phải chịu lực lượng nghìn quân*. Hắn xoay người một cái, thân thể thuận thế lui về mấy trượng.
*quân (đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân)
- Ngươi biết tại sao ta chờ ngươi tới đây không?
Còn không đợi thân thể Tô Trường An dừng lại, giọng nói lạnh như băng của nam tử chợt vang lên bên tai hắn.
Tô Trường An cầm hai thanh đao trong tay, cảnh giác nhìn nam tử trước mắt này, cũng không đáp lại y. Sắc mặt hắn âm lãnh, trong lòng lại thầm kinh hãi. Lực đạo một ngón tay của y cực kỳ lớn, cho dù hắn mượn lực thối lui thì hổ khẩu* vẫn không tránh khỏi nứt ra.
*hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
Nam tử cũng không vì vậy mà có nửa điểm tức giận, y tự mình nói tiếp:
- Ngươi là truyền nhân của Thiên Lam viện, theo lý ta không thể giết ngươi. Nhưng ta lại muốn có được thứ trong cơ thể ngươi.
Nói đến đây, nam tử dừng một chút, tựa như lâm vào nỗi khổ não nào đó mà Tô Trường An không hiểu được.
- Vì vậy, ta cần một lý do. Mà việc ngươi cản chuyện của ta đã cho ta lý do này.
Y dứt lời, giống như vừa cởi bỏ khúc mắc, trên gương mặt băng lãnh bỗng hiện lên nét vui vẻ.
Lời độc thoại cổ quái như vậy đối với Tô Trường An tự nhiên là có chút vô cớ gây sự, nhưng đồng thời, hắn vô cùng rõ ràng thứ nam tử kia nói đến chính là máu Chân Thần không thể nghi ngờ.
Ít nhất tại hắn xem đến, vật có giá trị sau cùng mà hắn sở hữu chính là nó.
Lúc này, trong cơ thể nam tử rốt cuộc toát ra sát cơ nồng đậm.
Trong lòng Tô Trường An siết chặt, lập tức muốn triển khai trận thế toàn lực ứng đối. Nhưng hắn vừa vận chuyển linh lực thì ngay sau đó, thân ảnh nam tử chợt xuất hiện ở trước người hắn.
Con ngươi hắn đột nhiên phóng đại, chân mày không tránh khỏi hiện lên nét hoảng sợ.
Hắn tự nhận đã gặp rất nhiều cường giả.
Tại Bắc Địa là Mạc Thính Vũ và Ngô Đồng, tại Thiên Lam viện là Ngọc Hành và Bách Quỷ, còn có Sở Tích Phong và Hạ Hầu Uyên trên quan đạo thành Trường An.
Theo Tô Trường An thấy, bọn họ đã là cường giả đương thời ít có, giống nhau, tốc độ bọn họ tự nhiên rất nhanh, nhanh đến nỗi Tô Trường An nắm bắt không được. Nhưng ít nhất hắn có thể cảm giác được dấu vết bọn họ di động.
Nhưng nam tử trước mắt này lại không giống vậy. Y căn bản không động, tựa như không gian trong mắt y không hề tồn tại, chỉ cần y muốn xuất hiện ở nơi nào là có thể tùy ý xuất hiện ở nơi đó.
Tô Trường An ý thức được nguy hiểm, theo bản năng giơ lên trường đao muốn trảm.
Coi như đao của mình không đả thương được y chút nào, nhưng không cố hết sức chống cự thì chẳng phải súc vật cũng không bằng?
Mà hiển nhiên, nam tử không hề có ý định đi cân nhắc cảm thụ của Tô Trường An. Đao của Tô Trường An còn chưa giơ lên, nam tử bỗng duỗi tay ra bóp thật chặt cổ hắn.
Sau đó, y từ từ nhấc Tô Trường An lên. Ngay khoảnh khắc này, Tô Trường An cảm giác mình đã không khống chế được cơ thể nữa. Bất kể hắn cố gắng như thế nào cũng không sinh ra nửa phần khí lực. Hắn giãy giụa, nhưng với lực lượng ít ỏi của bản thân, thậm chí không thể làm cho thân thể nam tử dao động chút nào.
Đây chính là vì thực lực sai biệt mà nghiền ép, đã không còn là kỹ xảo, sơ hở, hay niềm tin có thể thay đổi được.
- Rốt cuộc ta vẫn không đành lòng giết ngươi.
Nam tử giơ tay lên, nhưng lại buông rất nhanh. Y lắc đầu tự giễu:
- Xem ra là có chút tàn niệm chưa làm sạch sẽ.
- Chẳng qua không ngại, đợi ta lấy ra Thần Huyết của ngươi, thì ngươi đã hòa làm một thể với Thần Huyết tất nhiên vẫn chết, chỉ là quá trình có thể sẽ thống khổ lắm đấy.
Nam tử nói xong bỗng duỗi tay ra, thẳng hướng bụng Tô Trường An.
Mà thân thể Tô Trường An cũng vào lúc này lóe lên ánh sáng. Tay nam tử không trở ngại chút nào đưa vào trong.
Đây tự nhiên không phải thể nghiệm gì vui sướng. Thần sắc trên mặt Tô Trường An bởi vì thống khổ mà có chút nhăn nhó, trong miệng phát ra từng tiếng kêu rên.
- Hả?
Sau một hồi thăm dò, tay y chợt dừng một chút. Y giống như hơi nghi hoặc:
- Trong cơ thể ngươi dường như không chỉ có Thần Huyết.
- Đây là linh viêm của phượng hoàng Yêu tộc.
- Đây là tinh linh truyền thừa của Nhân tộc.
- Đây là máu Chân Thần.
Tay y lại bắt đầu di động, sau mỗi lần di động sẽ ngừng một chút, rồi trong miệng nói ra tên của một thứ. Chẳng biết vì sao, sắc mặt y ngày càng trở nên kích động, tiếng nói phát ra cũng lớn dần lên.
- Đây là lực lượng Tinh Quân.
- Cái này là... tinh phách Đế Giang!
Khi y nhìn về phía Tô Trường An lần nữa, sắc mặt rốt cuộc trở nên hoảng sợ. Y như điên cuồng, thu hồi hai tay của mình, sau đó bắt đầu tự nói một loạt những lời mà Tô Trường An chẳng hiểu gì.
- Truyền thừa của ba tộc Nhân, Yêu, Man, máu Chân Thần, lực lượng Tinh Quân. Ngươi là Tiên sao?
--