"Đây là..." Minh Ân Cửu Lão ngây ra.
Áp lực tỏa ra từ chỗ ánh sáng trắng, đó là vị trí lúc trước thiếu chủ của họ biến mất. Có một suy nghĩ, dù họ cảm thấy không thể nào, nhưng kiềm không được hiện ra trong đầu.
Miêu Nữ ở một bên con ngươi co rút, nhìn qua.
Còn Hứa Tuệ cũng ngẩn ra, nhíu mày, cô không tin Tô Minh trở về. Theo Hứa Tuệ thấy thì lúc này Đạo Không chẳng biết đã chạy trốn bao xa.
Nhưng tình hình tiếp theo khiến tất cả tu sĩ nơi đây tinh thần rung động.
Bởi vì hơn mười vạn Đề Đào Thú bao vây họ vào khoảnh khắc thấy ánh sáng trắng thì vẻ mặt điên cuồng, hung tợn biến mất, bị sợ hãi thay thế. Người chúng nó run run, dù vẫn có tiếng gầm rống nhưng cho người cảm giác không phải hung ác mà là rít gào.
Đó là tiếng rít gào của hơn mười vạn Đề Đào Thú, chúng nó run rẩy nhanh chóng tản ra xung quanh, dường như chỗ truyền đến ánh sáng trắn chói mắt đối với chúng nó là sự khủng bố không thể hình dụng.
Đề Đào Thú mười mét như thế, Đề Đào Thú trăm mét cũng vậy, thậm chí là bốn Đề Đào Thú ngàn mét cũng trong chớp mắt này người run rẩy, vẻ mặt của nó lộ ra khó tin.
" Grao!!! "
Một tiếng rống kinh thiên động địa, cả trời sao run rẩy, thậm chí khiến tất cả tu sĩ bao gồm Hứa Tuệ, Minh Ân Cửu Lão tinh thần chấn động theo, đầu óc khoảnh khắc trống rỗng. Tiếng rống ngập trời phát ra từ miệng vua Đề Đào Thú vạn mét đứng trên thiên thạch.
Đây là lần đầu tiên nó phát ra tiếng gầm, nó đứng dậy khỏi thiên thạch, độ cao vạn mét khiến nó trông như thiên thần không thể chiến thắng, đủ chấn nhiếp tinh thần của mọi người. Nhưng hôm nay vẻ mặt của nó nghiêm túc chưa từng có.
Xung quanh hơn mười vạn Đề Đào Thú bởi vì vua của chúng nó, Đề Đào Thú vạn mét gầm lên mà miễn cưỡng dừng lại bước chân sắp chạy trốn, người run rẩy đứng trên trời sao, ánh sáng sáng trắng ngày càng chói mắt.
Tình cảnh này khiến Hứa Tuệ, Minh Ân Cửu Lão và các tu sĩ ngẩn ra. Họ kinh ngạc, trong lòng có cảm giác bất an.
Trong đó Minh Ân Cửu Lão suy đoán ánh sáng trắng là Tô Minh cũng vào phút này tan biến, họ càng nghiêng về suy nghĩ trong ánh sáng trắng có một mãnh thú càng cường địa hơn Đề Đào Thú đến.
Cay đắng hiện ra trong lòng mọi người.
Chính lúc này, trong ánh sáng trắng khổng lồ dần xuất hiện bóng dáng, đường nét không phải là mãnh thú gì mà là...hình người!
Cùng với đường nét xuất hiện, xung quanh nổi lên tiếng rít, đó là hơn mười vạn Đề Đào Thú không thể khống chế nỗi sợ tạo thành tiếng rít. Những con Đề Đào Thú trăm mét còn đỡ, Đề Đào Thú mười mét thì trong lúc hét lên tựa như phát điên vội lùi ra sau bỏ chạy.
Phút chốc bầy Đề Đào Thú trong trời sao hỗn loạn.
" Grao!!! "
Đề Đào Thú vạn mét lại gầm lên, khiến những Đề Đào Thú bỏ chạy miễn cưỡng khựng lại, chính lúc này, trong ảo ảnh ánh sáng trắng truyền ra tiếng hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh quanh quẩn, rơi vào tai tu sĩ không là gì, nhưng vào tai các Đề Đào Thú thì sống sấm đánh. Phút chốc Đề Đào Thú mười mét phát ra tiếng hú, mặc kệ vua của chúng truyền đến ý chí, không chút do dự chạy tứ tán.
Chính lúc này, thân hình trong thánh sáng trắng hoàn toàn bước ra. Mặc tinh thần thánh bào, tóc dài xõa vai, khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình thon dài, còn có khóe môi treo nụ cười lạnh băng, khiến người đó toát ra tà khí nồng đậm.
"Thiếu chủ!!! "
"Là thiếu chủ, thiếu chủ trở về!!! "
"Tham kiến thiếu chủ!!! "
Giây phút Tô Minh xuất hiện, tu sĩ trên mười ba chiến thuyền ngẩn ra, sau đó hưng phấn lên, dường như trong chớp mắt mệt mỏi thổi quét đi, từng tiếng tham bái vang vọng. Minh Ân Cửu Lão nhìn chằm chằm Tô Minh, chắp tay cúi đầu. Họ không hỏi tại sao Tô Minh trở về, có thể ở đây lại trông thấy thiếu chủ của họ, lòng họ kiềm không được nổi lên kính trọng.
Còn có thiếu phụ miêu nữ, ả ngây ra như phỗng, giống như Hứa Tuệ mờ mịt, ả không nghĩ ra tại sao đối phương sẽ trở về.
"Ta đã nói là sẽ không đi, dù có đi thì ta cũng sẽ mang các ngươi...cùng đi." Tô Minh bình tĩnh nói, ngoái đầu liếc hơn mười vạn Đề Đào Thú rít gào, hỗn loạn.
Trong ánh mắt của Tô Minh ẩn chứa uy nhiếp, tu sĩ không hiểu thấu nhưng hơn mười vạn Đề Đào Thú nhìn thấy bóng dáng Tô Minh, bị ánh mắt của hắn lướt qua thì càng rống to hơn, tốc độ tản ra càng nhanh.
Dường như Tô Minh tồn tại là căn nguyên khiến chúng nó kinh khủng, dường như hắn là nguồn sợ hãi vô tận của bầy Đề Đào Thú chúng nó. Tất cả điều này tu sĩ Đạo Thần Tông không hiểu ra sao nhưng Tô Minh biết nguyên.
Hắn, tiêu diệt vài chục vạn Đề Đào Thú, ở trên người hắn thật tự nhiên tồn tại một hơi thở chỉ có Đề Đào Thú mới phát hiện. Hơi thở này là sát khí khiến Đề Đào Thú run rẩy.
Ánh mắt của Tô Minh khiến đám Đề Đào Thú càng hoảng sợ là bởi vì mỗi một Đề Đào Thú bị hắn nhìn, trong trí tuệ không cao kia sinh ra ảo giác thân hình bị tách rời, dường như tất cả kết cấu thân hình, có bao nhiêu máu thịt, phân bố khung xương, kinh mạch khắp nơi đầu trong suốt bởi ánh nhìn của đối phương. Có ảo giác ánh mắt Tô Minh nhìn chỗ nào là điểm màu chúng nó từng bị thương, hoặc là chỗ yếu nhất trên thân thể.
Loại cảm giác này cộng thêm sát khí với chúng nó là ngập trời, thêm vào uy nhiếp vô hình, biến thành nguyên nhân khiến chúng nó tan vỡ.
Giống như trên đời người giết chó, nếu cả đời giết mấy trăm con chó là sẽ hội tụ sát khí khiến loài chó gặp thì run rẩy.
Giống như kẻ sát nhân, nếu có thể tự tay giết chóc mấy ngàn người, vậy thì sát ý ngưng tụ trên người kẻ đó chỉ cần một ánh mắt là khiến dù người thường cũng phát hiện ra ngay, đó là vì linh tính. Càng đừng nói đến nếu giết vài chục vạn người, loại cảm giác này sẽ càng mãnh liệt, đối với mãnh thú có linh tính rất cao như Đề Đào Thú dĩ nhiên sẽ càng nhận ra rõ hơn.
Tình cảnh này ra ngoài dự đoán của các tu sĩ Đạo Thần Tông, càng khiến Hứa Tuệ hít ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Tô Minh có cảm giác sâu không lường được. Hứa Tuệ không biết Tô Minh sau khi biến mất đã trải qua cái gì, tại sao khi trở về, hắn chỉ đứng đó đã khiến bầy Hứa Tuệ rối loạn.
Có cùng thắc mắc còn có Minh Ân Cửu Lão.
Chính lúc này, một tiếng gầm chấn động trời sao lần thứ ba truyền ra, là vu Đề Đào Thú vạn mét. Nó đứng trên thiên thạch, gầm hướng Tô Minh, biểu tình trầm trọng, mắt lóe tia sáng, sóng âm gầm vang tám hướng.
Đây là một loại khiêu chiến, khiêu chiến vì nó là vua Đề Đào Thú!
Trong tiếng gầm của nó, những Đề Đào Thú mười mét run rẩy, dù vẫn thụt lùi nhưng Đề Đào Thú trăm mét, ngàn mét thì cắn chặt răng, cố nén hơi thở từ người Tô Minh khiến chúng nó run rẩy, chúng không lùi mà dần tới gần hắn. Còn Đề Đào Thú tám ngàn mét thì mắt đỏ rực vọt hướng Tô Minh.
Phút chốc vài ngàn Đề Đào Thú xông tới Tô Minh, không có con nào là dưới trăm mét.
Tô Minh cười nhạt. Khoảnh khắc những Đề Đào Thú lao đến thì Tô Minh tiến tới một bước, Xích Hỏa Hầu thi triển na di, thân hình hắn biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh một con Đề Đào Thú trăm mét.
Đề Đào Thú trăm mét người run lên, chưa có hành động gì thì Tô Minh giơ lên tay phải, quen tay điểm vào ngực nó, như mây trôi nước chảy. Tô Minh chỉ vào người con thú, vạch một vệt dài, chớp mắt vòng quanh con thú này một vòng. Sau đó Tô Minh không thèm liếc mắt cái nào, đi hướng con Đề Đào Thú khác.
Sau lưng Tô Minh, con Đề Đào Thú trăm mét người run lên, nó cúi đầu, khóe miệng tràn máu, thân thể bỗng mềm nhũn. Chỗ bị ngón tay Tô Minh điểm trúng là vết thương cũ lúc trước nó chiến đấu, vệt dài xẹt qua một vòng phong bế một dây gân trong người nó, khiến máu chảy khựng lại, kích phát vết thương cũ của nó, trong thời gian ngắn trái tim nó ngừng đạp, người rơi xuống, bỏ mình.
Tình cảnh này khiến tất cả người chứng kiến con ngươi co rút.
Một con, hai con, ba con.
Tô Minh đi tới đi lui, chỗ hắn bước qua, những Đề Đào Thú trăm mét con nào con nấy không có chút sức đánh lại. Thậm chí Tô Minh không cần dùng nhiều tu vi trên người chúng nó, hắn biết quá rõ kết cấu thân thể của Đề Đào Thú, liếc mắt là biết ngay sơ hở sinh mệnh của đối phương ở đâu.
Tô Minh đi qua, Đề Đào Thú chết ngày càng nhiều, tiếng gầm càng kịch liệt. Những Đề Đào Thú ngàn mét rít gào lao đến, Đề Đào Thú vòng quanh người Tô Minh từ mấy ngàn biến càng nhiều.
" Vẫn chưa đủ." Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn muốn Đề Đào Thú dày đặc hơn chút nữa.
Tô Minh lắc người, lao hướng những Đề Đào Thú mười mét.
Vào giây phút này, vua Đề Đào Thú vạn mét phát ra tiếng gầm thứ bốn, trong tiếng rống truyền ra ý chí khiến những Đề Đào Thú mười mét run rẩy, phát cuồng, làm như là bị buộc đến đường cùng thì điên lên. Chúng nó không lùi nữa mà lao hướng Tô Minh, gầm rống.
Nhìn như Tô Minh ở trong nguy hiểm, bị bao vây tầng tầng nhưng đây chính là điều Tô Minh muốn, Đề Đào Thú vạn mét gầm rống ngược lại giúp Tô Minh một tay.
Đề Đào Thú vạn mét cũng vào khoảnh khắc này gầm rống, lần đầu tiên rời khỏi thiên thạch, thân thể cao lớn đạp bước trong trời sao, đã xuất hiện bên ngoài vòng vây Tô Minh, gia nhập vào bầy Đề Đào Thú. Hiển nhiên Tô Minh trở về không chỉ làm Đề Đào Thú bình thường sợ hãi, càng khiến vua Đề Đào Thú như nó cũng cảm nhận được uy nhiếp.
Sức chiến đấu cường đại có thể so với kiếp dương cảnh lão quái khiến Đề Đào Thú xuất hiện thì trời sao chấn động, sóng gợn lăn tăn, lực lượng vô thượng giáng xuống, muốn nghiền nát Tô Minh!
Tô Minh nở nụ cười.
Tô Minh xoay người nhìn hướng Đề Đào Thú vạn mét lao đến, tay trái giơ lên chộp hướng bên trái, lập tức một con Đề Đào Thú trăm mét bị hắn bóp cổ họng. Mặc dù thân hình của Tô Minh so sánh với nó thì rất nhỏ bé nhưng không cản trở hắn thực hiện hành động. Cú chộp này làm cái mồm to của Đề Đào Thú bản năng há ra.
Nụ cười của Tô Minh lạnh băng xen lẫn tà khí, tay phải nhoáng một cái, một viên đan dược xuất hiện trong tay của hắn, bỏ vào miệng Đề Đào Thú trăm mét.
Đó là Tô Minh chuẩn bị vô số năm tháng, thử hơn tám vạn phương thuốc, dùng mười vạn Đề Đào Thú thực nghiệm có được...Đề Đào đan diệt tộc!