Chương 829: Phân Thân Ách Thương [ 5]

Cầu Ma

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:39:46

"Tu sĩ ngu xuẩn, ngươi cho rằng thiêu đốt linh hồn là có thể đoạt xá ta sao? Ta thậm chí không cần tiếp tục đè ép, chỉ cần ngăn cản ngươi khuếch tán đoạt xá, không lâu sau ngươi sẽ đốt cháy linh hồn mà chết. Sinh mệnh ngu xuẩn, ngươi nhất định sẽ thua, ngươi chết chắc rồi!" Giọng Ách Thương vang vọng. Linh hồn Tô Minh đã đốt cháy hơn phân nửa, nhưng mạch lạc biến thành khuôn mặt hắn trong một giây lộ nụ cười quái dị. Mười vạn khuôn mặt cùng nở nụ cười kỳ lạ này khiến Ách Thương ngẩn ra. Chính lúc này, giọng Tô Minh vang trong mười cây Ách Thương, mười vạn trời sao. "Đất Âm Tử xa xưa, ta biết ngươi nghe thấy giọng của ta, thậm chí từ khi ta đi đến Thần Nguyên Phế Địa tất cả hành động đều nằm trong tầm theo dõi của ngươi. Ngươi đã nhìn thấy chuyện ta đang làm rồi đấy. Hoặc là giúp ta đối kháng ý chí Ách Thương, nếu ta thành công lấy được tạo hóa thì sẽ tìm giúp vua cho các ngươi! Nếu các ngươi không ra tay, hồn ta tiêu thì thôi, nhưng các ngươi muốn ở trong đất Âm Tử tìm ra người giống như ta giúp tìm vua của các ngươi là không thể nào! " Khi giọng Tô Minh vang vọng thì trong Đạo Thân chân giới cách Thần Nguyên Phế Địa cực kỳ xa xôi, sâu trong vòng xoáy âm tử truyền đến tiếng ầm giận dữ. Hồn Tô Minh còn đang đốt cháy, tuy nhiên qua ba giây trong hồn hắn bỗng xuất hiện một hơi thở cực kỳ xa xưa, không phải một cái mà tới bốn cái. Khoảnh khắc hơi thở xuất hiện liền tản ra, hợp thành mặt nạ den, nó chính là phong ấn bị Tô Minh giấu đi. Bốn hơi thở tỏa ra, bên cạnh xuất hiện bốn mặt trời màu xanh, đỏ, lam, trắng, toát ra cảm giác tang thương, vòng quanh mặt nạ xoay nhanh, đánh hướng ý chí Ách Thương. "Chết tiệt, trên người của ngươi đến cùng còn có cái gì nữa! Tặc hạc phản đồ đó, rồi có bốn thần niệm thủ hộ nửa bước chưởng duyên!" Ách Thương ngẩn ra sau đó gầm lên, cuốn tâm trí quét đi. "Tộc nhân Tố Minh tộc, ngươi nhớ kỹ, phải tìm ra vua của chúng ta. Chúng ta là tuyền âm tộc, hạo canh tộc, duẫn nghê tộc của chân giới thứ năm! Nếu ngươi không giữ lời hứa thì chúng ta sẽ diệt hết Man tộc!!! " Bốn thần niệm lạnh băng mang theo giận dữ vòng quanh mặt nạ khuếch tán xoay quanh. " Bớt nói nhảm đi, còn không ra tay!" Tô Minh hừ lạnh. Đối phương không có còn đường khác, buộc họ ra tay là một khâu trong kế hoạch đoạt xá của Tô Minh. Tô Minh suy nghĩ hơn bốn trăm năm, tính hết mọi chuyện biến đổi, dù mấy người đó từ chối thì Tô Minh có cách khiến họ không thể không ra tay. *Ầm ầm ầm!* Hai bên va nhau, Tô Minh có trợ giúp mới để đối kháng đoạt xá, hồn hắn đốt cháy bùng phát tốc độ không thể tả, nhanh chóng khuếch tán. Mạch lạc trong mười vạn cây, mười vạn trời sao từ bốn mươi tám, không ngừng mà lan tràn. Bốn mươi chín, năm mươi mốt, năm mươi ba, năm mươi lăm...mãi đến sáu mươi! Vẫn còn tiếp tục, sáu mươi mốt, sáu mươi hai, sáu mươi ba, sáu mươi lăm, sáu mươi bảy... Tiếng nổ vang vọng, mặt nạ bốn thần niệm đại biểu đất Âm Tử vỡ thành bốn năm mảnh. Bốn mặt trời xung quanh phút chốc hóa thành vô số đốm sáng biến mất. Tùy theo mặt nạ tan vỡ, bốn thần niệm biến mất, ý chí xa xưa từ đất Âm Tử khống chế Tô Minh vào khoảnh khắc này hoàn toàn mất đi! Điều này đại biểu Tô Minh trên con đường đối kháng vận mệnh đã bước ra một bước dài, hắn thành công thoát khỏi đất Âm Tử hạn chế, thành công... Đảo khách thành chủ! Từ đó về sau, hắn không còn bị đất Âm Tử phong ấn nữa, hắn có được bản thân hoàn chỉnh, mà đất Âm Tử thì không dám đụng Man tộc một chút nào, bởi vì bọn họ còn cần Tô Minh đi trợ giúp bọn họ, tìm đến vua ba tộc của họ! "Tu sĩ chết tiệt, ta muốn xem ngươi trừ phản đồ tặc hạ và bốn thần niệm thủ hộ ra còn có gì nữa. Cho dù ngươi định chiếm phạm vi nhiều hơn cũng vô dụng, linh hồn của ngươi sắp đốt cháy sạch rồi, ngươi phải chết, ta xem coi ngươi còn có thủ đoạn gì nữa!" Ách Thương gầm lên. Nó đập vỡ mặt nạ và bốn thần niệm xong lại đánh hướng Tô Minh. Khi thần niệm của nó ập đến, Tô Minh chiếm sáu mươi chín phần trăm trong toàn bộ mạch lạc mười vạn cái cây, khuôn mặt nở nụ cười quái dị lại xuất hiện nữa. "Đoạt xá ngươi là tạo hóa lớn nhất trong ký ức của ta!" Linh hồn Tô Minh đã bốc cháy tới bảy phần, hắn mỉm cười, mắt chứa điên cuồng, thì thào. " Nhưng đoạt xá ngươi không phải quan trọng nhất trong đời ta!" Trong mắt Tô Minh sự điên cuồng càng đậm, dấy lên ngọn lửa. "Đoạt xá chỉ là quá trình, ta muốn từ bên trong mượn sức mạnh của ngươi, để Tô ta từ nay hoàn toàn thoát khỏi người khác khống chế, thành bản thân thật sự. Sự tồn tại ở đất Âm Tử là một, còn có...Đế Thiên! " "Đế Thiên, ta vốn tưởng đã thoát khỏi bị ngươi khống chế, đi ra kế hoạch của ngươi, mãi đến khi ta ở trên vô số khuôn mặt cành cây Ách Thương nhìn thấy mọi người chỉ mình ngươi là không! Vào một giây đó ta liền biết ngươi vẫn đang khống chế ta, kế hoạch của ngươi vốn không hề thất bại, thậm chí tất cả của ta đều nằm trong một phần kế hoạch của ngươi vậy! Cây Ách Thương biến ảo ra tất cả khuôn mặt chỉ thiếu mình ngươi, tựa như không có ta vậy! Ta không nhìn thấy chính mình, cũng không thấy ngươi, như vậy phải chăng là ngươi dùng cách gì đó để ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, khiến hồn từ chúng ta ở ý nghĩa nào đó dung hợp cùng một chỗ! Không biết kế hoạch của ngươi rốt cuộc là gì nhưng nhiều năm qua từ các loại dấu hiệu, ta đoán được ngươi muốn mệnh của ta! Không phải mệnh của sinh mạng mà là mệnh người Tố Minh tộc! Nếu đã vậy thì hoặc là ngươi cùng ta chết chung, hoặc là cút khỏi linh hồn của ta đi! " Đây mới là ý nghĩ điên cuồng manh nha từ lần đầu tiên thất bại mấy trăm năm trước của Tô Minh. Đoạt xá tính cái gì, chỉ là tạo hóa mà thôi, thoát khỏi vận mệnh bị khống chế mới là điều quan trọng nhất với Tô Minh. Có lẽ hắn sai lầm, Đế Thiên không dung hợp cùng hắn, hắn không có gì nắm chắc. Nhưng trong hồn hắn có thể có Hồng La, có thể có ba cường giả kiếp dương thì sao không có khả năng...tồn tại Đế Thiên!? Loại khống chế càng không thể dò tìm thì càng khó thoát khỏi, chỉ có dùng mạng sống làm tiền cược, đánh cuộc một keo khiến người thường không đoán được mới có thể phá cục. "Đế Thiên, ngươi có cút ra hay không! " Tô Minh rống lên, mười vạn trời sao, trong mười vạn cây khuôn mặt của hắn cùng rống lên. Trong Thần Nguyên Phế Địa, dị địa Tây Hoàn, khi mười vạn khuôn mặt Tô Minh quát khẽ thì phía xa bên ngoài Thần Nguyên Phế Địa, trong bốn chân giới, Đạo Thân chân giới, tiên tộc tinh vực. Vô số cầu vồng xẹt qua trong thiên thạch tinh cầu, người đến người đi đều là đệ tử Đại Diệp tiên tông ra ngoài hoặc trở về, liếc mắt nhìn có đến vài chục vạn. Nhìn thì vài chục vạn người không tính ít, nhưng so với một trăm lẻ tám tinh cầu khổng lồ thì vài chục vàng người cực kỳ nhỏ bé. Nhìn từ quy mô sơn môn có thể thấy đệ tử Đại Diệp tiên tông chắc chắn có số lượng cực kỳ hùng hồn. Hiện tại chỗ sâu nhất thiên thạch tinh cầu như lá rụng này, trong một tu chân tinh.