Chương 1057: Đến Từ Nghịch Thánh

Cầu Ma

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:42:24

Gần như trong tích tắc Tô Minh hòa tan Diệt Nhật Lôi trong tay, ngưng tụ thành một giọt máu màu vàng rồi dùng đầu lưỡi chạm vào thì con ngươi khổng lồ ở khoảng tinh không phía trên Bắc Lăng bỗng co rụt vào, nhìn chằm chằm về phía Tô Minh. Cùng lúc đó, trên một ngôi sao khổng lồ do rất nhiều ngôi sao hợp lại cách đây rất xa, nơi có cung điện trôi lơ lửng giữa không trung, nữ tử mặc bạch y, tướng mạo xinh đẹp, thần sắc lạnh lùng đang khoanh chân ngồi trong đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào một quang cầu. Toàn bộ ánh mắt trên quang cầu khác cũng đều tập trung vào quang cầu thứ ba. Trong đó hiển lộ ra chính là cảnh tượng ánh mắt Tô Minh lộ ra vẻ kỳ dị. Nàng quan sát Tô Minh, tay phải giơ lên bấm ấn quyết rồi vung ra bên cạnh. Nhất thời trên tay phải của nàng xuất hiện một quang cầu. Trong quang cầu xuất hiện bộ dáng của Tô Minh rồi nhanh chóng vặn vẹo. Một lát sau, trong đó liền hiện ra tất cả các hình ảnh của Tô Minh từ khi mới bắt đầu ra đời cho đến trước khi bước vào phế tích Thần Nguyên. Dĩ nhiên người ngoài nhìn vào thì hình ảnh của Tô Minh là Đạo Không. - Đạo Không... một trong Thập Đại Điện Hạ, hơn nghìn năm trước đã bước vào phế tích Thần Nguyên. Nữ tử này nói nhỏ, giọng nói trong trẻo dễ nghe như chim bách linh nhưng trong đó lại mang theo vẻ lạnh như sương khiến cho sau khi người khác nghe được âm thanh của nàng, dường như xương cũng tỏa ra hàn khí. - Phế tích Thần Nguyên... Nữ tử này cau mày. Đây cũng không phải lần đầu tiên Diệt Nhật Lôi bị người khác phá giải lộ ra giọt máu màu vàng. Trên thực tế, trong chiến tranh nhiều năm qua, từ khi Diệt Nhật Lôi được sáng tạo ra tới nay thì đã nhiều lần bị người của Đạo Thần Tông phá vỡ rồi lấy giọt máu màu vàng trong đó ra tẩm bổ linh hồn. Cho nên nữ tử mặc bạch y này cũng không có quá nhiều khiếp sợ đối với việc Tô Minh có thể phá vỡ Diệt Nhật Lôi, duy chỉ có chút ngoài ý muốn với tu sĩ Đạo Không ở trước mắt này thôi. Trọng điểm khiến nàng cau mày không phải là Diệt Nhật Lôi hay cuộc sống của Đạo Không, những kinh nghiệm nửa đời trước đã bị nàng trực tiếp bỏ qua, nàng chỉ để ý đến bốn chữ phế tích Thần Nguyên. Trầm ngâm một lát, nàng giơ tay phải lên rồi vẩy lên bên phải quang cầu một chút. Nhất thời màu sắc của quang cầu biến thành màu cam. Những thứ có liên quan đến cuộc sống của Đạo Không cũng bị nhuộm thành màu cam. Dùng phương thức này, nàng đã định vị Đạo Không là người bị liên minh Tiên tộc chú ý cao độ. - Có phải hắn hay không thì từ từ sẽ biết được thôi. Nữ tử mặc bạch y khẽ lẩm bẩm. Nhưng ngay trong tích tắc nàng còn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên thần sắc nữ tử này đại biến chưa từng có, thân thể đang khoanh chân cũng đứng bật dậy. Đôi mắt phượng co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Tô Minh trong quang cầu thứ ba. Trong tinh không, dưới đủ loại ánh mắt và vẻ mặt của mọi người xung quanh, Tô Minh mạnh mẽ đưa ra chụp một cái về phía giọt máu màu vàng. Nhất thời vô số tơ mỏng xuất hiện chi chít trong lòng bàn tay hắn rồi chui vào trong giọt máu. Đây là do Tô Minh hoài nghi giọt máu nên đã sử dụng lực lượng Diệt Sinh Chủng để phân tích giọt máu này ra. Lực lượng Diệt Sinh Chủng không ngừng từ trong lòng bàn tay Tô Minh rồi chui vào trong giọt máu màu vàng, nhanh chóng phân tích. Thần sắc Tô Minh lập tức biến hóa. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức không thể nói nên lời đang không ngừng khuếch tán ra từ trong giọt máu màu vàng. Khí tức này dường như bị lực lượng Diệt Sinh Chủng gọi dậy, dường như là bị kích thích mãnh liệt. Giờ phút này, trong nháy mắt tản ra, tâm thần Tô Minh lập tức truyền ra âm thanh gào thét kinh thiên động địa. Tiếng gào thét vang vọng, cho dù là Tô Minh thì cũng bị chấn động đến mức đầu óc trống rỗng. Từng trận uy áp phủ xuống thân thể khiến trong tích tắc này, Tô Minh dường như mất đi tất cả tu vi lực lượng. Âm thanh kia tràn đầy khí tức viễn cổ, lại càng mang theo vẻ xa lạ dường như không thuộc về mảnh thiên không này, thậm chí không thuộc về Tứ Đại Chân Giới, càng không thuộc về... Tam Hoang Đại Giới! Bởi vì trong tích tắc khí tức và tiếng gào thét vang vọng trong tâm thần Tô Minh, bốn phía tinh không lại xuất hiện vô số gợn sóng vô hình. Đó là quy tắc vô hình mà thiên không phủ xuống khiến trong một nháy mắt, tất cả sự vật trong tinh không đều như bất động. Hỏa Khôi lão tổ phía trên vốn dĩ còn đang hưng phấn với cảm giác giả trư ăn thịt hổ thì trong một chớp mắt, thân thể của hắn mạnh mẽ run lên một cái. - Ý chí thiên không! Đây là do quy tắc của thiên không biến thành ý chí phủ xuống. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho ý chí thiên không đang ngủ say thức tỉnh chứ? Tâm thần Tô Minh chấn động. Giờ phút này, Diệt Sinh Chủng đã dung nhập vào trong linh hồn bỗng mãnh liệt bộc phát ra bên ngoài đối kháng với khí tức đến từ trong giọt máu màu vàng. Dường như Diệt Sinh Chủng và giọt máu màu vàng này là tử địch trời sinh, là tồn tại tương khắc. Khí tức này bị Diệt Sinh Chủng kích thích nên xuất hiện. Hai khí tức này đối kháng với nhau trong thân thể Tô Minh liền khiến quy tắc thiên không phủ xuống. Nếu Tô Minh vẫn không hiểu gì thì hắn tuyệt đối không thể tồn tại trong Thần Nguyên Tinh Hải đến nay. Giọt máu tươi này đến từ lão nhân Diệt Sinh ở chỗ trận doanh Ám Thần, thiên địch của Nghịch Thánh! Uỳnh một tiếng, giọt máu màu vàng trong tay Tô Minh chợt bốc hơi lên rồi hóa thành sương mù màu vàng, nhanh chóng bốc hơi ra không trung từ trong khe hở. Một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang vọng từ trong sương mù, chấn động tám phương. Sương mù màu vàng lập tức ngưng tụ trước mắt Tô Minh rồi hóa thành con muỗi màu vàng khổng lồ. Thần sắc con muỗi này dữ tợn nhưng không hiểu sao lại hiển hiện ra một luồng lực lượng vô cùng thuần khiết. Trong lúc mơ hồ, luồng lực lượng này dường như không phục ý chí của thiên địa, không phục sự áp chế của trời cao. Trong nháy mắt nó mở miệng rộng gào thét về phía Tô Minh, một luồng uy áp nhất thời khuếch tán ra. Nhưng chỉ trong tích tắc thân thể tản mát ra uy áp, nó lại như phù dung sớm nở tối tàn mà tan rã trong hư không. Ngay trong nháy mắt con muỗi màu vàng bị tan rã, một luồng lực lượng hấp dẫn mênh mông bỗng mạnh mẽ truyền ra từ trong thân thể Tô Minh. Con muỗi màu vàng do sương mù màu biến ảo sắp tan rã ra bị hút hết vào trong thân thể Tô Minh, dung nhập vào các vị trí trên thân thể. Các cảnh tượng liên tiếp này đều bị tất cả mọi người nhìn thấy, làm rung động tâm thần mấy vạn người ở đây. Chỉ có Tô Minh biết được sở dĩ con muỗi khổng lồ màu vàng biến mất là bởi vì giọt máu màu vàng ẩn chứa lực bổn nguyên quá ít, không thể nào đối kháng với Diệt Sinh Chủng của Tô Minh nên đã bị Diệt Sinh Chủng của Tô Minh mạnh mẽ xua tan, nên mới xuất hiện cảnh tượng cắn nuốt kia. Con muỗi màu vàng do sương mù biến thành bị Tô Minh cắn nuốt, trong thân thể hắn lập tức truyền ra tiếng ken két. Diệt Sinh Chủng trong linh hồn vốn chỉ là một mảnh nhỏ nhưng hôm nay dường như đã được hấp thu tẩm bổ, bắt đầu xuất hiện tăng trưởng. Mặc dù nó chỉ nhiều hơn một tia nhưng cũng đủ để nói rõ nên tẩm bổ đầy đủ thì Diệt Sinh Chủng sẽ càng ngày càng đầy đủ. Hai mắt Tô Minh tập trung vào một điểm, ngẩng đầu lên. Hắn nhoáng về phía trước một cái, tốc độ cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã chạy thẳng tới chỗ Bắc Lăng. Bắc Lăng biến sắc, mau chóng lùi về phía sau, tay trái giơ lên. Lập tức trường cung sau lưng rơi vào tay trái, tay phải thuận thế mạnh mẽ kéo dây cung. Nhưng trong nháy mắt dây cung bị kéo ra, Tô Minh ở đó cũng không tiến lên mà lại nhoáng lên một cái. Nhất thời hai tiếng thét thê lương thảm thiết liền truyền ra từ hai người ném Diệt Nhật Lôi lúc trước. Thân thể hai người kia ầm ầm bị phá hủy, Tô Minh bắt được túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Lăng. Cũng chính tại lúc này, hai mắt Bắc Lăng chợt lóe sáng, tay phải bỗng buông dây cung ra. Mũi tên vù một cái rồi đâm về phía Tô Minh. Vừa mới bắn ra, trong giây lát, mũi tên này đã hóa thành gần mười vạn cái. Trong chớp mắt, mười vạn mũi tên liền như mưa giữa tinh không mà chạy thẳng về phía Tô Minh. Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, cất bước chạy thẳng tới cơn mưa mười vạn mũi tên kia. Tiếng nổ vang vọng, thân thể hắn đấu đá lung tung. Toàn bộ mười vạn mũi tên rơi vào người hắn đều bị cuốn đi theo tiếng nổ vang, không thể ngăn cản Tô Minh chút nào, cũng không thể tổn thương Tô Minh nửa điểm. Bước chân hạ xuống, hắn đã trực tiếp đứng cạnh Bắc Lăng. Trong tích tắc thần sắc Bắc Lăng tái nhợt, tay phải Tô Minh liền vỗ một cái tùy ý lên tay trái của Bắc Lăng, lập tức đã trực tiếp đoạt lấy đại cung. Hắn thuận tay vung lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ liền cuốn về phía Bắc Lăng, trực tiếp đẩy hắn ra sau mấy ngàn trượng. Bắc Lăng phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ như máu. - Cây cung này ta lấy, đổi cho ngươi một mạng. - Đây chỉ là một cây cung tầm thường, ngươi lấy đi là có dụng ý gì? Tâm thần Bắc Lăng đau nhói. Đối với hắn, cây cung này có ý nghĩa đặc thù nhưng giờ phút này lại trơ mắt bị người ta lấy đi. Mặc dù hắn khiếp sợ với tu vi của Tô Minh nhưng cũng không thể nào chấp nhận được trong một khoảng thời gian ngắn. Nói xong hắn liền cắn răng, thân thể nhoáng lên một cái, bóp nát một khối ngọc giản, thân thể lập tức biến mất giữa tinh không. - Nó không thuộc về ngươi. Tô Minh khẽ lẩm bẩm, cây cung trong tay nhoáng lên một cái rồi thu vào trong túi trữ vật. Đột nhiên con ngươi khổng lồ chợt tỏa ra một hào quang mạnh mẽ. Hào quang này hóa thành một thanh trường đao trong tinh không rồi chạy thẳng, chém về phía đỉnh đầu Tô Minh. Tô Minh giơ tay phải lên, Uổng Sinh Thương bỗng nhiên xuất hiện. Hắn nắm trong tay rồi quét ngang một cái về phía thanh trường đao. Uỳnh một tiếng, trong tích tắc trường đao đụng vào Uổng Sinh Thương thì lập tức bị phá vỡ, trực tiếp chia năm xẻ bảy. Cùng lúc đó, con mắt thứ ba trên mi tâm Tô Minh chợt lóe, mở ra một khe hở về phía con ngươi khổng lồ. Trong nháy mắt, tinh không dưới con mắt thứ ba của Tô Minh bỗng thành vô hạn. Trong thời gian ngắn, con ngươi kia liền trở thành hư ảo, từng tầng hiện ra, Tô Minh trực tiếp thấy được ở sâu trong con ngươi có một cung điện khổng lồ, trong đó có một nữ tử mặc bạch y đang khoanh chân ngồi. Trong chớp mắt nhìn thấy nữ tử này, sắc mặt nàng cũng biến hóa. Ánh mắt hai người bỗng nhiên chạm nhau. Trong chớp mắt nhìn thấy khuôn mặt nữ tử này, trong nội tâm Tô Minh xuất hiện vẻ phức tạp nhưng thần sắc không lộ ra chút khác thường nào. - Tô Minh, ngươi là Tô Minh! Trong chớp mắt nữ tử mặc bạch y kia nhìn thấy Tô Minh, bỗng nhiên mở miệng. Âm thanh vang lên trong đại điện nhưng vẫn có thể truyền vào trong tâm thần Tô Minh. - Tô Minh là ai? Chẳng lẽ có dáng vẻgiống hệt Đạo mỗ sao? Đạo mỗ là Điện Hạ của Đạo Thần Tông, Đạo Không! Tô Minh cười lạnh, tay phải bỗng nhiên giơ lên một cách vô tình. Uổng Sinh Thương trong tay bỗng nhiên đâm mạnh về phía con ngươi khổng lồ kia. Uỳnh một tiếng, Uổng Sinh Thương trực tiếp đâm vào trong con ngươi khổng lồ. Lực lượng hủy diệt trong đó cuốn động lập tức phá vỡ con ngươi kia, lại càng khuếch tán ra đánh vào trong đại điện. Tuy nói có bức tường vô hình ngăn cản nhưng vẫn có thể khiến đại điện chấn động như cũ. - Đây chính là Thánh Điện của liên minh Tiên tộc sao? Hỏa Khôi lão tổ, hãy hiển lộ tu vi của ngươi! Trong ba hơi thở phải khiến nơi đây giết chóc ngập trời, để con mắt Thánh Điện đang tan vỡ này nhìn thấy biển máu nơi đây! - Không cần tới ba hơi thở đâu! Hỏa Khôi lão tổ ngửa mặt lên trời cười to. Tu vi Chưởng Cảnh ầm ầm bộc phát, biển lửa màu tím lập tức vô tận. Chỉ thời gian hai hơi thở, tất cả tu sĩ liên minh Tiên tộc ở đây đều trở thành bụi bay trong biển lửa! Trong Thánh Điện, nữ tử mặc bạch y liền lui về phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Minh và biển lửa của Hỏa Khôi lão tổ trong quang cầu thứ ba. - Hắn không phải. Tô Minh làm việc không khoa trương như vậy. Không biết nữ tử này đang suy nghĩ cái gì, trong nội tâm lẩm bẩm.