Không phải Tô Minh không muốn bỏ chạy, nhưng thiên hạ dù lớn hắn có thể chạy đi đâu? Hắn có thể trốn đến lúc nào? Đừng nói bị Đế Thiên truy sát bỏ chạy khó khăn, chỉ là trong đại kiếp nạn này hắn không khả năng thành công trốn thoát.
Kiếp này tránh không khỏi, Tô Minh không muốn tránh đi, kiếp nạn này không phải vạn kiếp bất phục, không phải áp chế không có chút lực phản kích, hắn có thể phản kích lại!
Thậm chí hắn còn có thể bị thương Đế Thiên!
Thậm chí mới nãy chỉ kém một chút là có thể trọng thương Đế Thiên, cơ hội này có lẽ sẽ không còn nữa, Tô Minh không lùi!
"Chết có gì đáng sợ, dù chết thì sau luân hồi ý chí của ta lại thức tỉnh, dù có chết, một ngày nào đó ta sẽ đứng tại đây, chiến đấu cùng vận mệnh!"
Khi màn sáng bị áp chế tan biến thì Tô Minh gầm lên, thành sóng âm phản kháng vận mệnh. Sóng âm ẩn chứa ý chí của hắn, ẩn chứa sinh mệnh, bất khuất một đời Tô Minh!
Grao!!!
Đế Thiên cường đại mà trước tiếng rống này đều khựng, quần áo bay phấp phới, tóc bay lên, lay động y không phải lực lượng tiếng gầm mà bên trong ẩn chứa khí thế bất khuất!
"Không cam lòng ư...đợi ngươi trầm luân, đợi ngươi nghe lời rồi ta sẽ khiến ngươi cam lòng." Đế Thiên nheo mắt, thân thể đi hướng Tô Minh, y không kiên nhẫn nữa, định cưỡng ép kết thúc trận chiến đấu này!
Dùng tốc độ nhanh nhất bình định Tô Minh, khiến y trở nên yên tâm cùng phân thân khác đối phó kẻ địch vốn có từ xưa Đông Hoang tà tông!
Khi cất bước thì dưới chân y xuất hiện biển lửa đen, lửa đốt cháy hừng hực, phủ lên bốn phía, đi qua đâu đốt cháy hư vô. Tử Hải bên dưới trực tiếp sôi trào, thật nhiều hơi nước tràn ngập, như sương khói lượn lờ.
Đế Thiên dùng khí thế cực kỳ bá đạo, biển lửa đen khuếch tán lao hướng Tô Minh, từng bước một, khí thế hùng hồn, dường như khoảnh khắc này không có lực lượng nào khiến y tạm dừng!
Tô Minh nâng lên tay trái, bàn tay ấn lên trời. Cái ấn này đôi mắt hắn lộ ra tang thương, hắn nghĩ đếntay trái ấm áp của Man Thần đời thứ hai.
"Man Thần...chỉ tay!" Tô Minh khẽ nói, khi thốt lời thì Đế Thiên đã đến.
Ở giữa Tô Minh và Đế Thiên, trong biển lửa đen ngập trời, từng dấu vết đen bỗng xuất hiện. Những dấu vết giao nhau, trông như tơ đen tràn ngập hình thành một chỉ tay to lớn!
Chỉ tay vẽ ra là một bàn tay, bàn tay Man Thần!
Bây giờ khi Đế Thiên đến, biển lửa đen khuếch tán, trên bầu trời hình thành chỉ tay to lớn mạnh ấn hướng Đế Thiên, tốc độ cực nhanh trong phút chốc đến gần.
Hình ảnh này từ xa nhìn như bức tranh kinh tâm động phách, trong tranh có một bàn tay ấn xuống dưới, bên dưới lửa ngập trời, biển lửa đi là Đế Thiên!
Y không thèm nhìn chỉ tay trên trời đi hướng Tô Minh, mặc kệ chỉ tay đến. Nhưng biển lửa bên cạnh y bốc cháy lên cao, từ ngoài người tốc lên lao lên trời, va chạm cùng chỉ tay.
Man Thần chỉ tay và biển lửa đụng chạm, trong tiếng nổ to lớn, hai lực lượng giao nhau. Giây phút chúng va chạm, tiếng nổ chấn động bốn phía dấy lên trùng kích càn quét bốn hướng Tử Hải bên dưới, khiến mặt biển, bên dưới Tô Minh và Đế Thiên xuất hiện vòng xoáy to lớn.
Vòng xoáy ầm ầm xoay chuyển, sâu bên trong có thể thấy mặt đất bị chôn vùi!
"Mặc dù ngươi trưởng thành vượt qua dự đoán của ta, nhưng...vẫn là quá yếu!" Đế Thiên đạp xuống một bước, chỉ tay trên trời bỗng bị biển lửa trùng kích tan vỡ.
Tô Minh khóe miệng tràn máu, thụt lùi, người Đế Thiên biến mất, lúc xuất hiện đã là đằng sau lưng hắn. Y nâng tay áo vung lên, lập tức người Tô Minh không bị khống chế hướng đến Đế Thiên.
"Cuộc chiến này, kết thúc đi."
Chính lúc này, con ngươi Đế Thiên co rút. Y không chút do dự thụt lùi, lùi ra bốn bước thì toàn thân Tô Minh bốc cháy ngọn lửa, là thiêu đốt! Là thiêu đốt huyết mạch của hắn, đốt cháy tu vi, là Tô Minh giống như Tư Mã Tín làm đốt cháy huyết mạch, kích phát truyền thừa Man Thần đời thứ hai, lực lượng mạnh nhất, có thể gọi là Man Thần biến!
Dung nhập Nạp Thần Dược chỉ là truyền thừa, có thể thi triển thần thông Man Thần, nhưng muốn chân chính phát huy uy lực, Tô Minh và Tư Mã Tín giống nhau, đều cần thời gian, nếu là cưỡng ép thi triển thì cần là...Man Thần biến!
Đốt cháy huyết mạch và biến thành Man Thần!
Bây giờ khi Tô Minh thiêu đốt thì mái tóc hắn biến trắng và đen, người run rẩy mạnh ngẩng đầu, mắt lộ lạnh lùng và điên cuồng. Một bước đạp xuống, khoảnh khắc xuất hiện trước mặt Đế Thiên, đánh ra cú đấm.
Khi nắm đấm đánh xuống, Đế Thiên nhíu mày, bước chân nâng lên đá vào chân Tô Minh. Ầm một tiếng, người Tô Minh lảo đảo lùi vài bước, tạo thành sóng gợn hư không như bầu trời thành mặt nước.
Khi Tô Minh lùi lại, tay phải nâng lên một chưởng ấn ngực, hộc máu phất tay tốc lên trời.
"Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, tinh sát!"
Tô Minh thốt lời, tầng mây bị tổn thương, trên màn trời tối tăm lập tức xuất hiện ngôi sao. Điểm sáng sao chớp lóe phủ lên bầu trời, những ánh sao bỗng giáng xuống như là sao băng rơi, khiến thiên địa chấn động, sát khí đến từ trời sao xuất hiện bốn phía.
Theo sát khí xuất hiện, ánh sao như thực chất giao nhau, chiếu rọi xuống mặt đất, xuất hiện hình ảnh kỳ lạ. Trong hình ảnh tất cả ánh sao vặn vẹo như mũi tên sắc nhọn lao hướng Đế Thiên.
Nhìn lại thì đầy trời ánh sao biến thành tên sao khiến người hoa mắt, bị sát khí xộc vào người khiến tu vi như bị đông lại.
Mắt Đế Thiên co rút, khi sát khí và tên nhọn tới gần thì y mở miệng.
"Ngôi sao, có quỹ tích riêng, ánh sao, có nơi chiếu rọi không tới, lấy lệnh Đế Thiên ta tìm nơi không tẩm trong ánh sao, đây là... Khẩu hàm thiên hiến!"
Khi y thốt lời thì mỗi phun ra một chữ hóa thành phù văn bay ra, biến mất trong hư vô. Khi nói xong hết Tô Minh thi triển tinh sát thần thông, sát khí bỗng biến mất hết, ánh sao bỗng biến đen thui, ngay cả trời sao cũng mơ hồ.
Như là có quy tắc bị biến đổi, khiến thần thông của Tô Minh bị cưỡng ép ngừng!
"Có thể khiến trẫm sử dụng lực quy tắc, ngươi nên tự hào. Bây giờ còn có thần thông gì thi triển ra đi, để ta xem...trong thời gian này không gặp rốt cuộc ngươi học được cái gì." Đế Thiên chậm rãi đi hướng Tô Minh, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Tô Minh lòng chua xót, nhìn Đế Thiên đi đến, nghiến chặt răng, tay phải nâng lên mạnh vỗ vào trán. Cú vỗ này Man Cốt trong người kêu két két, tu vi tản ra, đô itay nâng hợp thành đồ án trăng sáng!
"Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, nguyệt sát!!!" Tô Minh mở miệng, bầu trời mơ hồ bỗng không còn hư ảo. Tất cả ngôi sao biến mờ rồi một vầng trăng khuyết xuất hiện trong màn đêm.
Giây phút trăng khuyết xuất hiện thì xung quanh Đế Thiên cũng hiện ra ảo ảnh nguyệt giống y đúc!
Hình ảnh bao trùm lên y, khiến bước chân Đế Thiên khựng lại. Y ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao.
"Không tệ, thuật này hơi khá." Y nói rồi làn da xuất hiện từng khe hở, khe hở xuất hiện chính là lúc trăng sáng có dấu hiệu tan vỡ.
Mắt Đế Thiên chợt lóe, tay phải nâng lên hư không chộp, có một luồng sáng tím xuất hiện trong tay y. Ánh sáng tím chớp lóe thành trường kiếm tím!
Kiếm chín mét chín tấc, dài, toát ra khí thế lạnh băng, có uy nghiêm như đế vương tỏa ra từ thân kiếm, dường như nó ở đâu là tất cả kiếm trong trời đất phải sùng bái, vì nó là vua trong kiếm!
Giây phút kiếm xuất hiện, tim Tô Minh nhíu một cái. Nhìn thanh kiếm, hắn bỗng có cảm giác mãnh liệt rằng thanh kiếm không phải của Đế Thiên mà là thuộc về...Tô Minh!!!
Loại cảm giác này đến đột ngột nhưng rất mãnh liệt, tựa như kiếm là một phần trong mạng sống của hắn!
Nhưng bây giờ kiếm bị nắm trong tay Đế Thiên. Đế Thiên nhìn Tô Minh, mỉm cười, nâng lên tay phải tùy tiện chém trăng!
Nhát chém này thương khung gào thét, năm tháng nghẹn lại, trăng trên trời nổ tung, bao gồm trời sao cũng vỡ vụn. Một kiếm kia chém mở trời, có một luồng kiếm khí rít gào chém hướng Tô Minh!
"Minh Kiếm!" Giờ phút này, ngay cả phân thân Đế Thiên cũng không phát hiện, trong mây mù, ở một tầng mây bị tổn hại có một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Vốn cô một bên cắn hạt dưa một bên nhìn chiến đấu phía dưới, giờ thì trợn to mắt nhìn kiếm trong tay Đế Thiên.
Bên cạnh cô, hoàng long thu nhỏ đang vẻ mặt đau khổ nhưng rất nhanh nhẹn nuốt hết vỏ hạt dưa bị thiếu nữ ném đi, không bỏ sót một cái.