Chương 1209: Lực Lượng Của Đom Đóm

Cầu Ma

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:42:47

Dùng Duyên cảnh khóa quy tắc trời xanh, dùng Sinh cảnh giết chết sinh linh. Mười bảy người này phối hợp cực kỳ ăn ý. Nhất là mười ba đại năng Duyên cảnh kia, giờ phút này sau khi tản ra, cảm giác mang nơi này ra khỏi Đạo Thần chân giới là cực kỳ rõ ràng. Mười ba người này dùng bản thân tạo thành trận nhãn, rõ ràng tạo thành một cái đại trận Phong Không! Mà bốn lão già Sinh cảnh kia lại là đạo nhọn của đại trận này, giờ phút này gào thét bay ra, sát cơ không ngừng bộc phát, khí tức giống như cầu vồng, trong nháy mắt đã ập tới Tô Minh. - Sinh! Khi bốn lão già này tới gần, đại năng Duyên cảnh bốn phía đồng thời rống lên, hai tay bấm pháp quyết điểm về phía bốn người. Lập tức tu vi của bốn lão già này ầm ầm tăng vọt, từ sinh sôi không ngừng mà đạt tới gần Diệt cảnh. Đây không phải là tu vi của bốn người bọn họ được đều cao mà bởi trời xanh nơi này bị thay đổi, quy tắc cũng biến hóa theo. Mười ba người kia giống như trở thành chúa tể thế giới này. Bọn họ chỉ cần xác nhận tu vi của bốn lão già này là vô hạn, khiến cho bọn họ gần như đạt tới cực hạn mà bọn họ có thể thừa nhận, gần Diệt cảnh vô hạn! Cùng lúc đó, mười ba người này lại bấm pháp quyết lần nữa, thần sắc lạnh nhạt nhìn Tô Minh, đồng thời mở miệng. - Tử! Một chữ tử này truyền ra, sấm sát ầm ầm vang lên. Đây cũng là chúa tể thế giới xác nhận, xác nhận sinh cơ của Tô Minh bị đoạn tuyệt, chỉ ra và xác nhận tu vi của Tô Minh suy yếu vô hạn. Loại thuật pháp này bất kỳ người nào trong bọn họ đều khó đạt được nhưng mười ba người hợp chung một chỗ lại tạo thành một loại hoàn mỹ. Từ đây có thể thấy mức độ thành thạo của mười bảy người này về trận pháp này. Bọn họ phối hợp với nhau tuyệt đối không ít lần, thần sắc tự tin lộ ra không hề giống giả dối. Hẳn là có không ít cường giả bị trận pháp phối hợp này của bọn họ mà nuốt hận bỏ mình. Theo sinh tử chỉ ra và xác nhận, theo bốn đại năng Sinh cảnh kia tự tin, mang theo sát cơ ầm ầm ập tới, khóe miệng Tô Minh lộ ra một nụ cười mỉa mai. Những người này đến bây giờ còn chưa nhận ra dấu vết, chưa nhận ra chênh lệch ở đây. Việc này khiến Tô Minh ngoại trừ mỉa mai còn có cảm giác không biết lượng sức. Vẻ mỉa mai của hắn bị mười bảy người kia chứng kiến, trái tim đập thình thịch một tiếng. Nhưng giờ phút này tên đã lên dây, không bắn ra không được. Bốn đại năng Sinh cảnh kia đã tới gần, tự mình triển khai thần thông, đồng thời đánh về phía Tô Minh. Ầm ầm một tiếng nổ mạnh ngập trời, chấn động tinh không. Thân ảnh Tô Minh bị thần thông của bốn người bao phủ. Nhưng trong lúc này, thần sắc của bọn họ đại biến, quay phắt đầu lại, phát hiện ra thân ảnh của Tô Minh dùng một loại nhưng thuấn di nhưng không tạo thành chút gợn sóng nào, như đột nhiên xuất hiện, đứng ở phía sau lưng mười ba đại năng Duyên cảnh kia, giơ tay phải lên. Một đại năng Duyên cảnh này giờ mới phát giác ra trong nháy mắt quỷ dị này, không ngờ kẻ kia đã đặt tay lên hậu tâm mình. Ầm một tiếng, thân thể đại năng Duyên cảnh này chấn động, thậm chí không kịp quay đầu, há miệng phun máu tươi, thân hình trực tiếp chia năm xẻ bảy, hóa thành một bãi máu thịt. Tô Minh liếm liếm khóe miệng, trên mặt lộ nụ cười tà dị. Khi mười hai đại năng Duyên cảnh khác hoảng sợ, bốn lão già Sinh cảnh kia nhanh chóng vọt tới, thân thể hắn lại lập tức biến mất. Lúc xuất hiện một lần nữa thì hắn lại ở sau lưng một người. Tu sĩ Duyên cảnh kia đang triển khai tâm thần cảnh giác nhưng trong thần trí của hắn căn bản không có Tô Minh. Cho đến khi đau đớn kịch liệt và một bàn tay lạnh buốt túm mạnh vào cổ hắn từ phía sau. Tiếng nổ vang lại truyền ra. Khí tức máu tanh càng nồng đậm hơn. Thần sắc Tô Minh như thường, thân ảnh giống như quỷ ảnh, căn bản không cho người khác có thể tính toán được, lại biến mất lần nữa. - Chết tiệt. Các ngươi còn không phong tỏa trời xanh nơi này, giam cầm hư vô, lại để cho người này có thể thuấn di! Một lão già trong bốn đại năng Sinh cảnh lập tức gầm nhẹ. - Không phải. Chúng ta đã cầm giữ hư vô nơi... Mười một vị tu sĩ Duyên cảnh còn lại, giờ phút này chấn động tâm thần, càng có ý hoảng sợ. Bọn họ rõ ràng đã phong tỏa hư vô nơi này. Tu sĩ vừa nói chuyện kia, còn chưa nói xong thì bỗng tâm thần run lên. Hắn thấy mọi người bốn phía đều nhìn chằm chằm vào mình, trái tim loạn nhịp một cái, thân thể không do dự mà xông mạnh tới phía trước một lượt. Trong nháy mắt xông lên này, đau đớn kịch liệt bỗng ập tới. Đau đớn này chỉ giằng co hai nhịp thở là biến mất. Bởi thân thể hắn lao ra đã không còn đầu nữa. Đầu của hắn đã bị Tô Minh nắm trong tay, trực tiếp hất lên nát bấy. Về phần nguyên thần của tu sĩ này cũng bị lực lượng lúc đầu lâu vỡ tan phá hủy. Chớp mắt đã có ba người tử vong. Bốn đại năng Sinh cảnh kia căn bản không cách nào đuổi thoe Tô Minh được. Mặc dù bọn họ thuấn di thì cũng cần một tia thời gian. Mà Tô Minh nơi này lại căn bản chẳng cần thời gian, giống như thần niệm vừa hiện lên thì thân thể đã biến mất, xuất hiện ở bất cứ địa phương nào. - Mặc Tô, ngươi thân là Đại trưởng lão Đệ Cửu Phong, chẳng lẽ chỉ biết đánh lén sao? Ngươi có dám đường đường chính chính đánh với chúng ta một trận không? Lão già vừa nói chuyện trong bốn đại năng Sinh cảnh kia giờ phút này ngửa mặt lên trời gầm khẽ. Mười mấy người bọn họ phối hợp đã nhiều lần, chém giết không ít cường giả, có thể nói là lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ dị như vậy. Cho dù nội tâm cảm thấy hơi không ổn nhưng lại càng có nhiều hơn một cảm giác phẫn nộ, thậm chí mơ hồ tồn tại một loại cố chấp. Bọn họ cảm thấy Tô Minh nếu như không dám đối mặt đánh một trận với bọn họ thì như vậy đã nói rõ tu vi của đối phương sàn sàn hoặc yếu hơn bọn họ. - Đường đường chính chính... Cũng tốt! Giọng nói của Tô Minh phiêu hốt bất định bốn phía, mang theo vẻ mỉa mai. Bỗng nhiên phía sau lưng mười đại năng Duyên cảnh kia trong chốc lát xuất hiện mười thân ảnh Tô Minh. Mười thân ảnh này giống Tô Minh như đúc. Trong nháy mắt khi thân ảnh này xuất hiện, Tô Minh giơ tay lên. Mười thân ảnh đồng thời đánh ra một quyền. Tiếng nổ vang trời truyền ra. Tinh không chấn động trong chớp mắt. Mười đại năng Duyên cảnh kia căn bản không có chút lực lượng chống cự nào, trong tiếng nổ vang, thân thể trực tiếp chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng tung tóe. Mười thân ảnh Tô Minh nhoáng lên, dung hợp lại với nhau, hóa thành một, sau đó quay người nhìn bốn đại năng Sinh cảnh sắc mặt đã trắng xám kia. - Như vậy bốn người các ngươi đường đường chính chính tiếp một quyền của Mặc mỗ đi. Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải giơ lên, đấm một đấm cách không với bốn người kia. Một đòn này thoạt nhìn rất bình thường, không hề tạo thành chút sóng gợn nào, giống như không cách nào rung chuyển trời xanh nhưng ngay khi một quyền này đánh ra, thần sắc bốn lão già Sinh cảnh kia đồng thời đại biến. Tâm thần bọn họ run rẩy, đồng tử hai mắt đồng thời co rụt lại, lộ vẻ rung động. Bốn người đồng thời gầm khẽ, phảng phất như liên kết lại với nhau, hợp thành một trận pháp bốn người. Đồng thời bọn họ bấm pháp quyết, bộc phát ra toàn bộ tu vi. Sinh cơ sinh sôi không ngừng kia ngưng tụ một chỗ khiến bọn họ không ngờ bộc phát ra tu vi không còn là Sinh cảnh mà đã gần như Diệt cảnh. - Hơi thở bất diệt! Bốn lão gầm khẽ. Thần sắc bọn họ cực kỳ nghiêm trọng, tâm thần càng rung động. Giờ phút này bọn họ có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Một quyền như vô cùng đơn giản kia của Tô Minh khiến bọn họ cảm thấy như thiên địa tan vỡ, bản thân rơi vào sóng gió cuồng bạo, lúc này cũng có cảm giác tâm thần bị xé rách mãnh liệt. Theo tiếng gầm khẽ của bốn người, lập tức bên ngoài thân thể bọn họ thình lình có một ngọn lửa huyễn hóa ra. Ngọn lửa này thiêu đốt bốn phía, bùng lên ánh sáng chói mắt. Tia sáng này quét bốn phía, chống cực lại lực lượng một quyền kia của Tô Minh. Ngọn lửa không tắt thì bọn họ sẽ không chết. Thần thông thiêu đốt ngọn lửa này không chỉ là tu vi của bọn họ mà còn là tuổi thọ của bọn họ. Đây là trận pháp phòng hộ đơn thuần, không có chút tính công kích nào. Bởi bốn người này sau một quyền kia của Tô Minh đã hoàn toàn hiểu rõ, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Tô Minh. Giờ phút này chỉ cần có thể sống đã là vận may quá lớn. - Lực lượng của đom đóm. Tô Minh lạnh nhạt nói, lại đánh tiếp một quyền. Thiên địa bất động nhưng trước người bốn lão già kia lại bỗng chấn động. Trong tiếng nổ vang, hình như có một bàn tay vô hình túm lấy bốn người, bóp mạnh một cái, lập tức dập tắc ngọn lửa đang run rẩy kia. Trong nháy mắt khi ngọn lửa bị dập tắt, hào quang biến mất, thân thể bốn lão già đồng thời run lên, toàn bộ phun máu tươi rồi bị cuốn bay đi. Trong lúc bị cuốn bay, thân thể bọn họ giống như nằm trong cuồng phong không cách nào hình dung được. Tóc của bọn họ trong nháy mắt bị cuốn hết, quần áo lập tức nát ấy. Da bọn họ trong nháy mắt liền biến thành huyết nhục mơ hồ, sau đó nát bấy. Bốn lão già này thình lình hóa thành bốn bộ xương khô. Chuyện này còn chưa kết thúc. Tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sởn cả gai ốc vào lên. Khi xương cốt của bọn họ nát bấy, trước tiếp biến mất, nguyên thần duy nhất còn tồn tại cũng chỉ trong chớp mắt là trở thành hư vô. Tất cả mọi thứ của bốn lão già này, dưới một quyền đơn giản kia của Tô Minh đã hoàn toàn biến mất, không còn lại một điểm nào. Tô Minh quét ống tay áo, ngẩng đầu nhìn một đám tu sĩ Nam Minh đang trợn mắt há mồm trên mấy trăm khối cự mộc kia, lạnh nhạt mở miệng. - Còn thủ đoạn gì nữa thì có thể tiếp tục lấy ra. Hôm nay các ngươi đã đến đây thì đừng hòng đi được nữa. Một đám tu sĩ Nam Minh trầm mặc. Bọn họ hoảng sợ nhìn Tô Minh. Giờ phút này nội tâm cả đám người đều run rẩy. Sự cường đại của Tô Minh, dù bọn họ không thể nhìn ra tu vi cụ thể nhưng trong mười ba trưởng lão tử vong, bốn Đại trưởng lão nát bấy, tất cả chỉ trong mấy chục nhịp thở ngắn ngủi đã xảy ra. Loại giọng điệu hời hợt, lạnh nhạt, còn có nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng này của Tô Minh. Đây là hóa thân của tử thân trong tất cả ánh mắt mọi người nơi này. - Mời pháp khí! Ngay khi tu sĩ Nam Minh bị Tô Minh làm kinh hãi, một giọng nói tang thương mang theo vẻ nghiêm trọng chưa từng có từ trước tới nay bỗng nhiên từ trong vòng xoáy vòi rồng, xuyên thấu qua vòi rồng mà tới. Cùng lúc đó, lập tức có mấy trăm tu sĩ ngẩng phắt đầu, cặp mắt trong chốc lát xuất hiện tia máu, giống như đã không còn thần trí, ngửa mặt lên trời gào rú. Vào lúc này bọn họ đồng thời bay ra, tổng cộng có 999 người, hóa thành gần nghìn thân ảnh bay thẳng tới bốn phía Tô Minh. Từng tu sĩ đều rống to. Theo tiếng gào rú của bọn họ. Thân thể của bọn họ lập tức biến thành mơ hồ. Từng khối tinh thạch chui ra từ trong thân thể bọn họ, giống như mọc ra từ thân thể vậy, tỏa ra hào quang mãnh liệt. Gần ngàn người vờn quanh Tô Minh. Trên bọn họ thình lình tràn ra rồi liên kết với nhau, tạo thành một trận pháp ánh sáng!