Chương 589: Thảm Liệt!

Cầu Ma

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:39:14

Nhưng lực chấn nhiếp của nó nếu là đối với năm đó những người tiên tộc từng run rẩy dưới uy áp của Liệt Sơn Tu, vậy tác dụng của hơi thở sẽ đạt đến mức khủng bố. Đây không phải tu vi áp chế, không phải thân hình chịu thương mà là loại xúc động tâm linh, áp lực đến từ linh hồn! Áp lực này năm đó bị Liệt Sơn Tu chấn nhiếp càng run rẩy, càng nghiêm trọng, tựa như chim sợ cành con. Chon chim chỉ từng bị thương vì mũi tên, nghe dây cung liền sẽ té xuống, bây giờ Đế Thiên chính là như vậy! Trước khi y chưa thành danh, y thấy Man Thần đời thứ nhất càn quét tiên tộc, tu vi cường đại, máu me khủng bố là ác mộng tồn tại thật lâu của y. Bây giờ cảm nhận khí thế của Liệt Sơn Tu, tim Đế Thiên rung động mà hiếm khi xuất hiện, rung động khiến biểu tình của y trong khoảng khắc hoảng hốt. Hoảng hốt trong khoảnh khắc đối với Tô Minh là tiên cơ chỉ ngộ chứ không thể cầu, cũng là ý nghĩa hắn tặng lễ vật này cho Đế Thiên! Khoảnh khắc Đế Thiên hoảng hốt, đôi tay Tô Minh ấn xuống đất, lập tức mặt cỏ đỏ vươn lên, vượt qua phạm vi mấy trăm mét, ở trong biển đâm ra. Bãi cỏ đỏ tỏa ra sương khói đỏ. Khi nó tràn ngập thì Tô Minh cầm cây gậy mạnh cắm vào mặt đất. Khoảnh khắc cây gậy đâm vào cỏ, những sương khói tỏa ra liền ngưng tụ thành ảo ảnh to lớn gầm rống nhào hướng Đế Thiên. Cùng lúc đó, tất cả bãi cỏ bị tay phải Tô Minh phất lên cùng bay đi bao phủ quanh Đế Thiên. "Bạo!" Tô Minh gầm lên. Khoảnh khắc mặt cỏ bao phủ Đế Thiên hoảng hốt thì phát ra tiếng nổ ngập trời, cùng tan vỡ nổ tung, hình thành trùng kích đánh hướng Đế Thiên. Giây phút bãi cỏ đỏ vỡ thì ảo ảnh sương đỏ ôm lấy thân thể Đế Thiên, muốn hung tợn cắn, vẻ mặt y giãy giụa như là tỉnh táo lại khỏi uy hiếp đột ngột của Man Thần đời thứ nhất. Cơ hội khó khăn lắm mới bắt được sao Tô Minh lãng phí, hắn ở trên đảo đôi tay ấn pháp quyết, vội vàng chỉ một cái! "Đại Ngu ảo cảnh!" Theo cái chỉ, nguyên thần của hắn bỗng tản ra dung nhập vào mặt cỏ tan vỡ. Mảnh vỡ Đại Ngu cung điện chợt tỏa ánh sáng âm u chói lòa, chớp lóe. Ánh sáng âm u bao tùm Đế Thiên, thân hình y có dấu hiệu mới thức tỉnh trong chớp mắt lại mờ mịt. Mờ mịt là vì y chìm đắm trong Đại Ngu ảo cảnh, như là Tô Minh thấy Đại Ngu vương triều vương triều rồi mượn suy nghĩ bản thân, độ chân thật không gì sánh bằng! Giây phút Đế Thiên lại mê mang, Tô Minh gầm lên. Chỉ thấy trong không khí bỗng lóe vệt đen, vệt đen đó là sát chiêu Tô Minh chuẩn bị, tiểu nhân đen! Tiểu nhân lai lịch quái dị khó lường, độ mạnh yếu không thể đoán. Nhưng giờ phút này tiểu nhân xuất hiện, một hơi chui vào người Đế Thiên. Khi nó chui vào người y thì tay phải Tô Minh hư không chộp mặt đất, bỗng vọt lên trên. Khi hắn bay lên, một thanh kiếm xanh nhanh chóng lao đến, bị Tô Minh nắm chặt trong tay, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến gần Đế Thiên! Trong tay hắn tiêu khí ngập trời, kiếm khí hỗn loạn, càn quét. Tô Minh một kiếm quất vào người Đế Thiên nhưng khi kiếm đến thì trong mắt Đế Thiên lóe tia sáng lạnh, ánh mắt tỉnh táo chẳng hề mờ mịt! "Đại Ngu ảo cảnh, bổn đế năm đó đích thân tham gia hủy diệt Đại Ngu vương triều, cũng từ nơi đó mang đi ngươi, ảo cảnh này thật sự quá yếu!" Đế Thiên bình tĩnh nói, tay phải ấn pháp quyết ấn vào kiếm khí sắp đến. "Ta là trời, vạn vật chúng sinh ở dưới trời. Dưới ta, trời ban cho chúng sinh hồn khác nhau. Nếu ta không muốn có thể lấy lại hồn sinh...Thiên Đoạt Hồn." Lời nói bình tĩnh không có tình cảm thốt ra từ miệng Đế Thiên, ngón trỏ tay phải chỉ vào kiếm khí. Giây phút ngón tay y đụng vào kiếm khi, Tô Minh nghe tiếng hét thảm thiết truyền ra từ kiếm nhỏ xanh. Kiếm chớp mắt tối tăm, như là kiếm hồn bên trong đang nhanh chóng tan biến. Một chỉ xuyên qua kiếm khí lao hướng Tô Minh! Phút nguy hiểm, kiếm trong tay Tô Minh nâng lên, cắt vỡ ngón trỏ tay phải chống lại một chỉ từ Đế Thiên, đầu ngón tay trái bôi lên kiếm. Vẽ ra vệt máu thì ngón tay Đế Thiên đã chỉ vào kiếm, một tiếng giòn vang, có nhiều vết nứt lan tràn. Lực lượng kỳ lạ như có thể khiến linh hồn và thân thể người tách biệt ập hướng Tô Minh. Tô Minh không chút do dự tay trái bôi qua kiếm rồi bỗng búng một cái. Cái búng này một tiếng kiếm ngân sắc bén vang vọng, sóng âm lấy kiếm làm trung tâm quét hướng Đế Thiên. Kiếm vỡ ra từng tấc, tan vỡ trong tay Tô Minh, nhưng những mảnh vỡ đều ập hướng Đế Thiên, va chạm với ngón tay sắp đến. Tiếng nổ điéc tai, Tô Minh hộc máu, người bắn ngược. Đế Thiên biểu tình hơi âm trầm. "Thủ đoạn có không ít, nhưng bây giờ ngươi còn gì khác không?" Đế Thiên lạnh lùng nói, cất bước đi hướng Tô Minh mặt tái nhợt không ngừng thụt lùi. Nhưng khi y cất bước thì Tô Minh mạnh khựng lại, mắt lóe tia sáng âm u. Đế Thiên nhướng mày, từ trong tầng mây trên trời truyền ra tiếng gầm, là tiếng rồng ngâm, là Xích Long đang gầm. Một con Xích Long dài ngàn mét ló đầu khỏi mây, nhìn chằm chằm Đế Thiên. Nó không biết Đế Thiên nhưng cảm nhận được trên người đối phương nhuộm hơi thở giết chết chủ nhân trước của mình! Xích Long gầm lên, lao hướng Đế Thiên. Đế Thiên biểu tình bình tĩnh, tay phải nâng lên vung tay áo. "Long Hồn do địa khí thần thông của Hồng La biến thành...trần về trần, thổ về thổ, quân không hai mệnh!" Y bình tĩnh nói. Nhưng khi vừa thốt lời thì người y bỗng run lên, biển tình lộ ra khó tin. Thần thông của y không thi triển ra được, trong người xuất hiện thuật thần thông mới thi triển, như tự tàn, như có người ở trước mặt y thi triển thuật pháp tương tự, tác dụng trên người y. Thân hình Đế Thiên phút chốc hơi mơ hồ! Xích Long gầm lên, bắt lấy cơ hội này, đến gần Đế Thiên, há to mồm gầm rống, thân hình quét ngang. Tô Minh thì mắt lóe sáng, hắn biết tại sao Đế Thiên như vậy, vì mới nãy một giây hắn cảm nhận một tia hơi thở của tiểu nhân đen. Không kịp suy nghĩ rốt cuộc tiểu nhân đen làm sao thực hiện được điều này, hắn không thể uổng phí cơ hội nữa! Tô Minh tới gần, nâng lên tay phải, một chỉ điểm vào trán Đế Thiên. Nhưng khi ngón tay hắn mới rơi xuống lập tức bị lực phản chấn mãnh liệt ập vào người, khóe miệng tràn ra máu, người bắn ngược. Xích Long cũng thế, nó va chạm và cuốn lấy, địa khí long mạch dao động, nó không tổn thương Đế Thiên mảy may mà mình chịu lực bắn ngược to lớn. Mấy lần sau người nó rút nhỏ nhiều, có vẻ uể oải. Đế Thiên biểu tình âm trầm, mặc kệ Tô Minh và Xích Long tấn công, chẳng hề để ý, tay phải nâng lên mạnh vỗ ngực. Một cú vỗ, có tiếng hét thảm phát ra từ trong người y, lưng hiện ra một tiểu nhân đen vỡ nát, bị buộc ra ngoài, mắt thấy sắp hoàn toàn ra khỏi người y. "Cửu Anh!!!" Tô Minh gầm lên. Lập tức trên tầng mây có vô tận tiếng chuông, tiếng chuông ầm ầm, khoảnh khắc lại xuất hiện thì tầng mây cuồn cuộn, một cái chuông cỡ mấy trăm mét từ trên trời nhanh chóng giáng xuống bao trùm Đế Thiên. Cùng lúc đó, ảo ảnh Cửu Anh hiện ra trên trời, mấy cái đầu thức tỉnh đầu gầm rống, hướng Hàm Sơn Chuông phun ra vô tận oan hồn. Những ona hồn tràn ngập trời đất, vòng quanh Hàm Sơn Chuông, xuyên thấu qua chuông hướng đến Đế Thiên bên trong! Đế Thiên ngửa đầu gầm lên, tiểu nhân đã tan vỡ, hoàn toàn bị buộc ra khỏi người. Nhưng giây phút tiểu nhân đen bị buộc ra thì chính Đế Thiên cũng không phát hiện, một vệt đỏ ở trong Hàm Sơn Chuông lao huướng y. Vệt đỏ quá nhanh, chớp mắt tới gần Đế Thiên chưa đến ba mét. Đế Thiên vung tay áo, vệt đỏ vặn vẹo, dùng thân thể cứng rắn chống lại lực phất tay của Đế Thiên. Ầm một tiếng, vệt đỏ tan vỡ, máu thịt nhầy nhụa, nó...chính là rắn nhỏ! Nhưng dù thân hình nó tan vỡ mà đầu còn đó, một ngụm cắn vào bàn tay Đế Thiên, làm tay trái y đen thui! Đế Thiên vẻ mặt giận dữ, y chưa từng chật vật như vậy, đặc biệt là tu vi vượt qua Tô Minh nhiều thế mà giờ bị các loại thủ đoạn khiến bị thương! "Nhân chi công phạt, thương thiên to lớn, đây là thiên đại nhân tắc!" Giọng Đế Thiên vang vọng, tu vi trong người bùng nổ muốn hoàn toàn chấn vỡ rắn nhỏ làm y bị thương, ảo ảnh Cửu Anh chín cái đầu thức tỉnh cùng động, tốc độ như tia chớp vào giây phút rắn nhỏ sắp bị đánh chết thì vọt vào Hàm Sơn Chuông một ngụm nuốt Đế Thiên. Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trong trời đất thật lâu, không thể tan biến, ngược lại càng kịch liệt. Hàm Sơn Chuông lần đầu tiên tan vỡ phạm vi lớn, dù rằng tan vỡ rồi lại ngưng tụ, nhưng rõ ràng không có linh khí như trước. Cửu Anh hét thảm toàn thân nổ tung, thành từng đợt sương khói tản ra bốn phía.