Bên tai Tô Minh truyền tới tiếng nói phức tạo của ý chí Tang Tương. Bên trong tiếng nói này dường như còn ẩn chứa cừu hận thấu xương, nhưng trong cừu hận lại tồn tại một tia kính nể.
- Tam Hoang...
Tâm thần Tô Minh chấn động. Mức độ chấn động lần này tạo thành gió lốc trong hồn hắn, không thua gì khi thấy hai cánh bươm bướm chập lại tạo thành kiếp nạn.
Cũng chính vào giờ khắc này, trong giây lát Tô Minh hiểu ra, Tam Hoang đại giới sớm nhất có lẽ không có tên. Cho tới khi người kia xuất hiện, mới khiến cho Tam Hoang đại giới từ đó được gọi là Tam Hoang!
Tô Minh nén chấn động trong nội tâm, hai mắt lấp lánh, ngưng thần nhìn lại. Dần dần hắn thấy nam tử tên là Tam Hoang kia đã dung hợp với một hắn khác trong cánh phải, trở thành đầy đủ.
Trong lúc đầy đủ, hắn lựa chọn ngồi khoanh chân trong tinh không, yên lặng như ngủ say, đợi chờ. Một ngày hai cánh chập lại, Tô Minh nhìn người này, như có thể cảm nhận được thần niệm và sự điên cuồng, không cam lòng trong đó.
Hắn không cam lòng bị kiếp nạn hủy diệt. Cho nên hắn có một ý niệm điên cuồng trong đầu. Hắn muốn đoạt xá hai giới, muốn trở thành Tang Tương. Hắn muốn từ sau này Tang Tương sẽ đổi thành Tam Hoang!
Hai cánh bướm chập lại, kiếp nạn giáng xuống, người này mở mắt ra, triển khai lần đoạt xá đầu tiên với trời đất Tang Tương.
Chúng sinh hủy diệt, hắn thành công, nhưng cũng thất bại.
Tang Tương phản kích, đoạt xá sinh tử. Nói hắn thành công bởi vì khi người này đoạt xá, hắn chiếm được một nửa. Hắn hoàn toàn chiếm cứ một cánh của Tang Tương, khiến nơi đó trở thành Tam Hoang.
Hắn bức ý chí của Tang Tương từ hai cánh vào vòng xoáy Âm Tử, khiến vòng xoáy này về sau trở thành lốc xoáy thật sự, trở thành lối đi giữa hai đại giới.
Khi bức ra như vậy, người này hoàn toàn áp chế ý chí Tang Tương ở bên cánh phải, khiến Tang Tương không cách nào ra ngoài được, chỉ có thể chống cự bị động.
Nhìn thì như thế lực ngang nhau nhưng trên thực tế, bởi nam tử kia chủ động đoạt xá nên tất cả đều coi như hắn thành công, coi như hắn chiếm thế thượng phong..
Nói hắn thất bại bởi vì ý chí của Tang Tương cũng không hoàn toàn bị thay thế. Kế hoạch của hắn chỉ hoàn thành được một nửa.
Một kỷ nguyên nữa lại bắt đầu. Hai cánh chia lìa. Tam Hoang lâm vào ngủ say. Hắn đang đợi lần hai cánh bướm chập lại tiếp theo.
Bên trong đại giới của hắn xuất hiện sinh mệnh mới. Sinh mệnh ở đó không còn thuộc về Tang Tương mà là của Tam Hoang.
Cho tới một kỷ nguyên này kết thúc, hai cánh bướm dần chập lại. Tam Hoang chờ đợi giờ thức tỉnh, trong một lần cơ hội này, lại triển khai đoạt xá với cánh phải, tấn công ý chí Tang Tương.
Một kỷ nguyên, lại một kỷ nguyên đi qua. Mỗi lần ập lại, đối với ý chí Tang Tương mà nói đều là một lần thử thách khó khăn. Nó từ ra sức phản kích, cho tới cuối cùng là ẩn dấu. Nó không muốn để mình bị đoạt xá, bị cắn nuốt. Cho nên mỗi lần hai cánh chập lại, nó lại che dấu đi.
Loại ẩn dấu này kéo dài tới hiện tại. Từng kỷ nguyên trôi qua, theo suy đoán của lão già trở thành Thiên Linh, hắn đoán ra Tam Hoang dường như đang tìm kiếm gì đó. Gờ phút này Tô Minh đã hiểu rõ.
Tam Hoang đang tìm kiếm Tang Tương, muốn hoàn thành đoạt xá đầy đủ.
Có lẽ nhiều kỷ nguyên như vậy trôi qua, Tam Hoang từng là tu sĩ đã quên mất hắn cũng từng là sinh mệnh, từng là tu sĩ, chính bởi không muốn bị kiếp nạn hủy diệt cho nên mới phải sinh ra đoạt xá điên cuồng. Những chuyện này hắn đã quên.
Mà thói quen là ý chí của một đại giới, lúc hai cánh chia lìa thì hắn ngủ say, khi hắn cánh chập lại thì thức giậy, triển khai diệt thế, triển khai tìm kiếm.
- Đây chính là chân tướng mà ngươi muốn.
Bên tai Tô Minh vang vọng tiếng nói mơ hồ của Tang Tương. Tiếng nói kia ẩn chứa thở dài. Tô Minh đã thấy tất cả thế giới trở thành hư ảo. Khi hai mắt hắn rõ ràng lần nữa, hắn vẫn ở bên trong Tang Tương đại giới, bên trong tinh không của Cương Thiên chân giới. Bốn phía vẫn trống trải. Cả đại giới vẫn hoàn toàn yên tĩnh như vĩnh hằng.
Tô Minh trầm mặc. Trong đầu hắn hiện lên đủ loại ý nghĩ. Lúc trước hắn đã thấy tất cả, khiến hắn phức tạp và mê mang rất sâu. Hắn không ngờ Tam Hoang lại cũng từng là tu sĩ!
Người tu sĩ này đi đoạt xá Tang Tương, thành công một nửa, chiếm được cánh trái, trở thành ý chí Tam Hoang!
Hắn cũng không ngờ là thế giới của hắn chỉ là hai cánh bướm. Một con bướm sinh ra trong trời đất mênh mông. Sinh mệnh của nó khó có thể hình dung được, ngoài sức tưởng tượng của Tô Minh, khiến hắn trầm mặc.
- Thì ra là Tam Hoang đang ngủ say thật. Hắn đã từng là một tu sĩ.
- Thì ra Tam Hoang sau khi thức dậy sẽ tạo thành kiếp nạn. Đây từng là bản năng hủy diệt của Tang Tương, nhưng sau đó Tam Hoang liền thay thế Tang Tương.
- Thì ra tất cả đáp án là như vậy...
- Ngươi... Lựa chọn thế nào?
Ý chí của Tang Tương trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.
Tô Minh trầm mặc, hiểu được lời này của ý chí Tang Tương là để mình lựa chọn lập trường. Nhưng từ trên tình cảm mà nói, Tô Minh có khuynh hướng hướng về Tam Hoang. Bởi Tam Hoang từng là tu sĩ, không cam lòng bị kiếp nạn hủy diệt nên mới đoạt xá. Điểm này rất giống Tô Minh.
Nhưng Tam Hoang mặc dù thành công, nhưng hắn dù sao cũng đã thành ý chí Tam Hoang. Chẳng qua hắn không chọn không tạo kiếp nạn nữa mà vẫn hủy diệt khi hai cánh chập lại, giống lúc hắn chưa đoạt xá như đúc.
Kiếp nạn vẫn là kiếp nạn, hủy diệt vẫn như cũ. Chẳng qua lúc trước là Tang Tương, giờ gia nhập thêm Tam Hoang.
- Hủy diệt không phải là do ý chí của ta quyết định. Đối với ta mà nói, sinh mệnh trong thế giới hai cánh, sự hiện hữu và chết đi của bọn họ cũng giống như quá trình hai cánh ta phân ra và chập lại, để sinh mệnh khác trên người ta ra đời.
- Có lẽ sứ mạng của ta ra đời trong trời đất này là thế. Nhưng ta cũng từng suy tư rất lâu về vấn đề này...
- Sinh mệnh của các ngươi ra đời trên thân thể ta, như vậy, ta là sinh mệnh ra đời từ đâu? Các ngươi bị diệt vong khi hai cánh ta chập lại cũng không phải ý nguyện của ta. Mà bản năng của hai cánh ta, trừ phi ta chết đi, nếu không không thể nào bất động. Mà nếu ta chết đi, các ngươi cũng sẽ không tồn tại.
- Như vậy thì ta... Có phụ thuộc vào hô hấp của một tồn tại khác mà tiêu tán không?
- Đây chính là khởi nguyên của ta, ngươi, của tất cả chúng sinh.
Tiếng nói của Tang Tương mang theo vẻ tang thương và cảm khái truyền ra, truyền vào tai Tô Minh, để Tô Minh trầm mặc, hiểu ra một chút, nhưng vẫn mê mang.
- Tam Hoang, hắn là người đầu tiên dung hợp chính mình ở hai giới, trở thành sinh mệnh đầy đủ. Sau hắn còn có một số người làm được chuyện này.
- Nhưng không có ai có thể so sánh với hắn, bởi bọn họ không cách nào đồng thời đoạt xá ta và Tam Hoang. Cho nên những người này nhất định thất bại. Bọn họ nhất định cũng không dám làm như thế.
- Cho dù là ta dần dần tuyển chọn sinh mệnh trong đại giới của ta để kết nối, mệnh danh bọn họ là Tang Tử nhưng vẫn không được như ta mong muốn.
- Cho đến ngươi... Ở trên người ngươi, ta thấy được hy vọng. Ngươi sở dĩ có thể đoạt xá Đạo Thần của Tam Hoang là bởi vì ở Tang Tương đại giới của một Tang Tử khác là ngươi tồn tại.
- Những Tang Tử khác không có bản thân tại Tam Hoang. Không ai có thể làm được tới trình độ như ngươi. Cho nên ngươi... Bất đồng với người khác. Ngươi là sinh mệnh duy nhất có thể trợ giúp ta, là người duy nhất có thể uy hiếp được Tam Hoang.
- Trợ giúp ta, ta không muốn tiếp tục ở nơi này nữa. Ta muốn về nhà, muốn tìm đồng bọn của ta. Ta đã dừng lại ở chỗ này quá lâu, quá lâu rồi. Ta muốn đi tìm bọn họ...
- Trợ giúp ta... Đi đoạt xá Tam Hoang, kéo cánh trái của ta lại. Trợ giúp ta, nếu không... Khi hai cánh chập lại, tất cả mọi người của ngươi đều sẽ tan thành mây khói trong kiếp nạn!
- Tuy bởi ngươi dung hợp một bản thân khác, trở thành đẩy đủ, trở thành tồn tại mà kiếp nạn cũng không thể dập tắt nhưng bạn bè ngươi, thân nhân của ngươi sẽ trở thành quá khứ hết.
- Trợ giúp ta, cũng là trợ giúp ngươi. Bởi cho dù ngươi đầy đủ rồi, không hề bị kiếp nạn ảnh hưởng nhiều nhưng sẽ lâm vào ngủ say vĩnh hằng. Chỉ có một trăm năm trước khi hai cánh bướm chập lại, ngươi mới có thể tỉnh lại, nhưng sau khi hai cánh phân tán, ngươi lại ngủ say.
- Một kỷ nguyên chỉ có thời gian hai trăm năm thức tỉnh, những thời gian khác đều ngủ say, nếu không sẽ bởi thay đổi kỷ nguyên mà bản thân suy kiệt.
- Cho dù là thức tỉnh, ngươi cũng sẽ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Sống như vậy cũng không khác gì tử vong, thậm chí là thê thảm hơn. Ngươi sẽ tự mình chọn lấy tử vong, không muốn tiếp tục sống như vậy.
Tiếng nói của ý chí Tang Tương vang vọng. Tâm thần Tô Minh bỗng nhiên chấn động, ngẩng phắt đầu.
Lời này lần đầu hắn nghe thấy, tạo thành sóng lớn trong nội tâm, khiến trong đầu Tô Minh đột nhiên xuất hiện hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ.
Hắn không ngờ dung hợp một bản thân khác lại có thể bất diệt trong kiếp nạn. Như thế thì xem ra Tam Hoang đại giới, thậm chí là Tang Tương đại giới sẽ có bao nhiêu người dung hợp bản thân khác, lần lượt giãy giụa sống sót trong kiếp nạn, duy chỉ có một trăm năm trước kiếp nạn mới có thể sống lại đây?
Thậm chí trong chớp mắt này, đầu óc Tô Minh bỗng hiện lên cảnh Thiên Cơ...
Bên trong cảnh tượng kia, toàn bộ mọi người cạnh hắn đều tử vong. Hắn đứng trong tinh không tràn ngập tử vong, ngửa mặt lên trời, buồn rầu gào thét.
- Ngươi cũng không thể mang đi bất cứ người nào. Mặc dù bọn họ có thể lợi dụng một số phương pháp đặc thù tiến vào lốc xoáy nhưng bọn họ tuyệt không thể bước vào Tam Hoang. Một khi bước vào Tam Hoang, bọn họ lập tức sẽ bị kiếp nạn Tam Hoang giáng xuống do ý chí bất đồng!
- Kiếp nạn này, dù là ngươi cũng không thể chống nổi!
- Thế giới ở hai bên lốc xoáy, nếu có một người ở giới khác xuất hiện thì hai người này trong nháy mắt sẽ bị xóa đi. Đây là quy tắc của lốc xoáy, cũng là ý chí của Tam Hoang, dựa vào sự mạnh mẽ hơn xa ta mà định ra.
Tiếng nói của ý chí Tang Tương khiến Tô Minh trầm mặc.
- Như thế nào mới có thể trợ giúp ngươi?
Hồi lâu sau, hai mắt Tô Minh lóe sáng, âm trầm mở miệng.