Chương 772: Rắc Rối Nhỏ

Cầu Ma

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:39:38

Gã biết chắc Tô Minh che giấu tu vi, nếu là lúc bình thường thì cho qua, gã biết trừ Tô Minh ra còn có người khác cũng che giấu tu vi, thủ đoạn, nên gã khó thể nói gì. Dù sao ở trong Thần Nguyên Phế Địa lộ ra hết thủ đoạn đại biểu không còn gì bí mật, bị người biết hết và cũng đại biểu tu vi hao phí khó mà bù đắp trong thời gian ngắn, sẽ có hậu quả vô cùng. Nhưng bây giờ là giây phút sinh tử, Điền Lâm không thể lo lắng quá nhiều. Gã lớn tiếng nói, toát ra lực chấn nhiếp cường đại sau khi thân thể nguyên thần phản nghịch. Đặc biệt là đằng sau con đường tiếng rít từ xa đến gần ngày càng rõ ràng, hiển nhiên những tơ đỏ này mới bị kéo giãn khoảng cách nay nhanh chóng rút ngắn lại. Một khi bị vô số sợi tơ đuổi kịp thì chờ đợi tất cả chính là tai kiếp. Long Lệ mắt lóe tia sáng đen, trán xuất hiện năm cái vảy hình thoi toát ra tia sáng quái dị, tay phải xuất hiện hồ lô lúc trước lão từng lấy ra. Lão giơ lên tay trái sờ hồ lô, cắn đầu lưỡi phun ngụm máu, phút chốc hồ lô bay ra năm bóng đen. Long Lệ gầm lên, năm cái bóng cùng toát ra hơi thở giới tôn lao hướng màn sáng thứ ba. Người lùn Tôn Côn biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, giơ tay phải bỗng vỗ vào trán, toàn thân run lên, móng mười ngón tay khảnh khảnh kéo dài tới bảy tấc, cực kỳ sắc bén. Khi nó mọc dài thì rạch phá không gian, gã gầm lên, từ trong miệng liên tục phun ra chín ánh sáng màu sắc khác nhau. Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, cộng thêm một cây gậy thú nha, chín luồng sáng là chín pháp bảo khác nhau, toát ra dao động và uy hiếp không tầm thường. Đôi tay Tôn Côn vung lên, chín loại pháp bảo hóa thành chín vệt sáng lao hướng màn sáng thứ ba, còn bản thân Tôn Côn cũng là mười ngón thành trảo gầm lên bay đi theo. Gia Thân Đồng trợn to mắt, trong con ngươi phát ra ánh sáng vàng. Ánh sáng vàng kia như là thực chất vậy, từ đôi mắt toát ra rồi bao phủ nguyên khuôn mặt, mãi đến cả khuôn mặt bị bao trùm lan tràn xuống cổ, cuối cùng mây giây sau phủ lên nửa thân thể của gã. Hễ làn da nà bị sắc vàng bao phủ đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người hoảng hốt, dường như ẩn chứa sức mạnh cơ thể cường đại có thể đảo ngược thiên địa. Gia Thân Đồng vào phút sinh tử này không giữ lại gì nữa, thi triển ra lực lượng tu vi thật sự, nửa thân thể trong ánh sáng vàng, đất dưới chân mấp máy lao hướng gã, tầng tầng ngưng tụ, thân thể gã bị đất phủ trùm, biến thành người đá khổng lồ gần mười mét. Dù trở thành người đá nhưng nửa người của y vẫn tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt. Trong tiếng gầm, Gia Thân Đồng sải bước đi nhanh lao hướng màn sáng thứ ba. Mắt thấy ba người đều dốc hết sức thì Điền Lâm cũng chẳng giữ lại, thân nguyên thần một lớp da héo rút như biến thành vỏ cây già, ngoài người cây to biến ra, nhánh cây quất nhanh hướng bốn phía. Mắt Điền Lâm toát ra tia sáng kỳ lạ, đôi tay nâng lên bỗng đẩy ra trước. Cú đẩy này cây ở sau lưng gã như muốn từ sau dưới lòng đất sinh trưởng cây xanh lao ra khỏi đường hầm này, nó nhanh chóng sinh trưởng rồi bỗng ngã xuống. Tán cây toát ra vô số cành chui vào vách tường bốn phía, chốc lát biến mất. Nó chui ra khỏi vách đá ngoài màn sáng, rậm rạp chừng vài chục nhánh cây toát ra khỏi mặt đất, như một con rắn độc mạnh đâm vào màn sáng. Tô Minh biểu tình nghiêm túc, lúc nguy hiểm thế này tiếng rít sau lưng hắn càng rõ ràng hơn. Mắt thấy người khác đều dốc hết sức thì tất nhiên hắn cũng sẽ không giữ lại, nhưng hắn không chọn mượn sức hạc trọc lông phá phong ấn mà là nâng lên tay phải nắm sát kiếm. Tay trái Tô Minh ấn xuống mặt đất, thân thể trông như bình thường nhưng tu vi thì bỗng ngưng tụ hết vào sát kiếm này, khiến kiếm phát ra tiếng rít sắc nhọn xông hướng màn sáng. Cùng lúc đó, tay trái của Tô Minh nhanh chóng héo rút, lan tràn đến bả vai, nhanh chóng khuếch tán, thân hình, hai chân, đầu và tất cả trừ ngón trỏ tay phải ra, toàn bộ máu thịt đều nhanh chóng héo rút. Nhưng ngón trỏ tay phải và giây phút này toát ra màn sáng đen, đấy là thần thông của di thị tộc đến mức cực hạn hiện ra trên người Tô Minh, đây là một chỉ ẩn chứa tất cả sức mạnh thân thể của Tô Minh, càng ẩn chứa lực hút mãnh liệt như là ngón tay của hắn biến thành hố đen cắn nuốt tất cả. Cùng lúc đó, ở một chỉ của Tô Minh còn có thiên phú thần thông Xích Mãng Phượng mà thân xác hắn kế thừa, lực lượng phép tắc có thể phân hủy tất cả vật chất. Có sóng gợn lăn tăn ở ngoài ngón tay hắn, một chỉ của Tô Minh cùng thần thông mọi người đánh vào màn sáng. Ầm ầm ầm! Màn sáng thứ ba dù độ dày cỡ hơn một mét nhưng bị thần thông của năm người oanh kích, mấy lần chớp lóe rồi bỗng tan vỡ. Màn sáng vỡ ra, thật nhiều hơi thở vị giới phun trào, như từng dòng khí lưu ập vào mặt, lướt qua năm người. Phong ấn này thật ra nếu bên ngoài trận pháp tất cả mãnh thú còn tồn tại thì tuyệt đối sẽ không bị đánh mở, nhưng hôm nay đã như lục bình, cộng thêm phong ấn bị vỡ ra từ nội bộ, bên ngoài, thế là nó tn vỡ ở trước mặt năm người. Nói nó bị năm người Tô Minh đánh vỡ không bằng nói trong ngoài cùng bị phá hủy. Khi màn sáng tan vỡ thì năm vệt sáng lao nhanh đi, nhưng giây thứ bảy họ rời đi thì chỗ màn sáng vỡ có rậm rạp tơ đỏ ùa đến, đuổi theo sát. Nguy hiểm chưa kết thúc, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt. Tốc độ năm người chạy nhanh, chưa đến nửa tiếng thì trước mặt họ lại xuất hiện màn sáng, lần này nó có độ dày mười mét, năm người cùng oanh kích nhưng nó chỉ lung lay mấy cái rồi bỗng bắn ra lực phản chấn khiến thân thể năm người tựa như Long Lệ trước đó, bị chấn dạt ra sau thụt lùi lại. Nhìn màn sáng dày hơn mười mét, Điền Lâm hít sâu, mắt Long Lệ lóe tia sáng lạnh. Tôn Côn thì thở hồng hộc, cao giọng nói. "Mặt sau không biết còn có bao nhiêu phong ấn tương tự như vậy nhưng màn sáng phong ấn hiện gia ta cần tốn ít nhất hai tiếng!" Gia Thân Đồng nhìn chằm chằm màn sáng, bỗng ngoái đầu nhìn con đường phía sau rồi lại nhìn mọi người. "Thời gian gấp rút, Gia ta có lời muốn nói. Ta có nắm chắc trong vòng ba mươi giây đánh vỡ màn sáng phong ấn này, nhưng sau khi thi triển thuật này thì Gia ta sẽ trả cái giá rất lớn. Một là ba giây khó thể hồi phục, đừng nói là đạt được tạo hóa, sợ là khi đã suy yếu thì rất có thể chôn xác tại đây!" "Gia huynh cứ việc yên tâm, chỉ cần ngươi phá màn sáng phong ấn thì Điền ta thề nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn." Điền Lâm nghe Gia Thân Đồng nói vậy dứt khoát hứa hẹn. "Chỉ cần Gia huynh ra tay thôi, Long ta bảo đảm ngươi an toàn." Long Lệ trầm giọng nói. Tôn Côn ở một bên cũng gật đầu, còn trong lòng ba người nghĩ sao thì mặt ngoài không lộ ra. "Ha ha, không lẽ các vị cho rằng Gia ta là con nít ba tuổi hả? Loại bảo đảm này ta nói với người ta không dưới mười lần trong đời, mỗi lần ngay chính Gia ta còn không tin. Ta có thể ra tay nhưng phải nuốt một nửa lực thịt của một người các ngươi, như vậy thì khiến ta sau khi đánh vỡ màn sáng này sẽ không ảnh hưởng bản thân. Nhưng các ngươi cứ yên tâm đi, bị Gia ta nuốt thịt rồi không chết đâu, chẳng qua nguyên khí tổn hại nặng, yếu ớt thay Gia ta mà thôi." Gia Thân Đồng nói rồi ánh mắt nhìn về phía Tô Minh, trong mắt lóe lên tia dữ tợn không thèm che giấu. Tiếng rít trong đường hầm càng rõ ràng, đám tơ đỏ cách không xa. Khi Gia Thân Đồng nhìn Tô Minh thì Long Lệ cũng nhìn hướng hắn, Tôn Côn cũng vậy, ngay cả Điền Lâm do dự một lúc rồi nhìn hắn. "Tô đạo hữu, tu vi của ngươi là yếu nhất, không bằng hy sinh mình thành toàn chúng ta đi, vậy thì còn có khả năng đạt được tạo hóa. Ngươi yên tâm, Gia ta chỉ lấy chín phần thịt của ngươi chứ không nguy hiểm sinh mạng." Gia Thân Đồng nhếch miệng cười, trên mặt gã vốn có vết sẹo, giờ nở nụ cười thì càng âm trầm hơn. "A? Xem ra ngươi cho rằng Tô ta là yếu nhất trong cả bọn?" Tô Minh nhìn Gia Thân Đồng, từ từ nói. Gia Thân Đồng nhe răng cười, không nói lời nào nhoáng người lên lao hướng Tô Minh. Long Lệ im lặng lùi một bước, không tham gia vào việc này. Tôn Côn mắt chợt lóe, cũng lùi lại. Điền Lâm mặt lộ do dự nhưng không biết nghĩ sao mà không ngăn cản, nhưng cũng không nhắc nhở Gia Thân Đồng việc Tô Minh có tinh thạch tám màu. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, khoảnh khắc Gia Thân Đồng nhấc chân đi tới thì mắt trái của hắn bỗng hiện ra mặt trời, mắt phải biến ảo một vầng trăng, trái tim hắn là tinh thần, ở trong thân thể hình thành tuần hoàn kỳ lạ. Hắn nhìn hướng Gia Thân Đồng, thuật pháp Tô Minh cảm ngộ khi đến Hỏa Xích Tinh bị thi triển ra, chính là tinh thần nhật nguyệt huyễn! Khi hắn thi triển thuật thì Gia Thân Đồng chợt biến sắc mặt, trong mắt hiện ra hoảng hốt, Tô Minh bỗng vọt lên lao hướng gã, biểu tình âm trầm không chứa chút tình cảm, chớp mắt tới gần đánh ra một đắm. Một đấm đánh ra, Gia Thân Đồng hộc máu, gã còn chìm đắm trong ảo giác bởi đôi mắt Tô Minh, cứng rắn cắn lưỡi đau nhói tim khiến bản thân tỉnh lại. Gã gầm lên, nửa người lóe màn sáng vàng, một đấm đánh hướng Tô Minh. *Àm!* Khóe môi Tô Minh tràn máu, người bắn ngược, nhưng biểu tình càng lạnh băng, trong mắt có tia châm chọc và sát khí. Gia Thân Đồng nhe răng cười, nhưng gã không hề hay biết khoảnh khắc nắm tay Tô Minh đụng vào gã thì có một bóng đen xuất hiện rồi biến mất, ngay cả đám Điền Lâm cũng không phát hiện ra. "Nhóc con, sớm biết ngươi còn che giấu thủ đoạn...a?" Gia Thân Đồng bước ra một bước thì chợt biến sắc mặt, cổ tay phải xuất hiện một điểm mục rữa màu đen như là bị cái gì chích!