Chương 570: Cơ Hội!

Cầu Ma

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:39:12

Thật lâu sau, mắt Tô Minh lại khép, che đi tơ máu trong mắt, trong cô đơn cảm nhận ấm áp từ tay trái của Man Thần. Trong ký ức trán truyền đến cảm giác tay thô vuốt lên. Như trở lại trong cung điện không biết từ bao nhiêu năm trước, thế giới tối đen, ấm áp không nhiều. Có lẽ thế gian thật sự tồn tại số mệnh. Tô Minh thì thào, tay trái của Man Thần, năm đó vuốt ve, một nay đụng chạm, tất cả như một vòng tròn, tìm đến đầu cũng tìm được đuôi. "Có lẽ ký ức cũng như vậy, tìm ra đuôi sẽ tìm được đầu. Đây, chính là mệnh ư?" Tô Minh nhắm mắt, vẻ mặt lộ cay đắng. Trong người hắn bây giờ đã không cần hấp thu lực lượng tay trái của Man Thần. Tay trái của Man Thần hiện ra trong ký ức không biết bao nhiêu năm của Tô Minh, tự động ùa vào người hắn. Chủ động hấp thu và sức sống tự vào có chênh lệch rất lớn! Đó là loại cưỡng ép kêu gào, như được thừa nhận rồi hết sức đưa ra. Thời gian trôi qua, tay trái của Man Thần dần héo rút, chậm rãi thu nhỏ, bên trong tất cả lực lượng không chút giữ lại rót vào người Tô Minh, khiến Man Cốt toàn thân đạt đến chín phần rồi hướng tới viên mãn! Dường như tay trái chỉ thuộc về Man Thần đời thứ hai luôn chờ đợi ai đến, chờ đứa trẻ năm đó trước khi y đi sờ trán, ánh mắt phức tạp nhìn. Trong quá trình có lẽ y nhận sai Tư Mã Tín là đứa trẻ năm đó, nhưng Tư Mã Tín chết, Tô Minh đến, khiến mọi thứ trở về quỹ tích vốn có. Đây là cây quạt bị Tô Minh cướp từ chỗ Tư Mã Tín, nó vốn thuộc về hắn! "Túc Mệnh, Tô Minh, vận mệnh của ta rốt cuộc là gì?" Tô Minh cay đắng khép mắt, trong người sức sống mênh mông như biển rộng đánh vào người, khiến máu thịt xương toàn thân hấp thu nhanh chóng biến đổi, không ngừng hướng tới chân chính trước không có về sau không ai Tế Cốt đại viên mãn! Một khi máu thịt xương toàn thân hắn đều biến Man, vậy thân hình Tô Minh tương đương với phản tổ, trình độ cường đại vượt qua sức chiến đấu hiện giờ. Thời gian chậm rãi trôi, tay trái của Man Thần càng héo rút, thu nhỏ, cuối cùng nó như biến trong suốt. Tô Minh thì tóc bay rối, khí thế ngập trời, chẳng qua nét mặt vẫn chua xót. Cách năm tháng lại gặp gỡ, đụng chạm ấm áp, ký ức từng chút thức tỉnh, khiến người chau xót chìm trong mờ mịt. Tô Minh mờ mịt là cái gì là mệnh, khoảnh khắc này hắn bỗng rất muốn biết rốt cuộc cái gì là mệnh. Trong mờ mịt thân thể Tô Minh truyền ra tiếng nổ ầm ĩ, lại thấy thân hình hắn biến thành màu vàng, sắc vàng vượt qua ánh sáng ngũ phương ấn, xuyên thấu từ trong tay trái của Man Thần dần trong suốt. Ánh sáng này đến từ thân hình Tô Minh, đến từ mỗi khối xương cốt toàn thân hắn, mỗi một tấc da thịt, mỗi một giọt máu thịt, đến từ cả người hắn. Tiếng nổ vang vọng, toàn thân Tô Minh ánh sáng vàng ngày càng đậm. Hắn cảm giác rõ ràng trong người mình tất cả xương cốt như đều trở thành Man Cốt, chỉ có phần đầu là không hoàn toàn Man hóa, nhưng đang nhanh chóng lan tràn. Loại lan tràn Man hóa này tốc độ cực nhanh, qua chốc lát, trán Tô Minh ánh sáng vàng chớp lóe dữ dội. Có tiếng két két khe khẽ vang lên, người hắn giật mạnh, khí thế khoảnh khắc bùng nổ, cực nhanh tăng cao, lát sau đã đến cực độ! Loại cực độ này cùng với tiếng vang trong người Tô Minh, tất cả xương, thịt, máu, gân toàn thân trong chớp mắt hoàn toàn Man hóa! Cùng lúc đó, tay trái của Man Thần dưới thân hắn không ngừng trong suốt, tan biến, như là hoàn thành sứ mệnh, chờ đợi, giờ trở về cát bụi. Nó tán đi, Tô Minh mở mắt ra, hắn nhìn tay trái của Man Thần sừng sững vạn năm tan biến, mãi đến khi tay trái của Man Thần biến thành từng đổm sáng cuốn động bay lên xung quanh hắn, trong đó một ít đốm sáng chạm vào trán hắn, khiến trong ký ức của hắn, trong bóng tối thân hình to lớn mang theo phức tạp sờ trán mình. Tô Minh im lặng nhìn từng đốm sáng bay lên, nhìn chúng nó xuyên qua ngũ phương ấn, tan biến trong hư vô, cảm giác cô độc lại hiện ra trong lòng. Thật lâu sau mắt Tô Minh khép, khi lại mở ra thì một mảnh bình tĩnh. Mờ mịt, cô đơn, cay đắng bị che giấu, người ngoài không thấy được, chỉ trong lòng hắn tự mình từ từ cảm nhận. Hắn bềnh bồng giữa không trung, vẫn ở trong năm tầng màn sáng ngũ phương ấn. Tô Minh chậm rãi đứng dậy, khoảnh khắc đứng lên thì hắn bỗng nhíu mày. Hắn cảm giác dường như thiếu thứ gì đó. Tô Minh trầm ngâm nhìn đôi tay mình, cảm nhận một chút lực lượng mênh mông trong người. Lực lượng so với phía trước càng cường, nhưng loại cường đại này chỉ nhiều một phần, không giống Tô Minh tưởng tượng toàn thân Man Cốt thì có được lực trấn áp. Phải biết rằng Tô Minh toàn thân Man Cốt bao gồm truyền thừa Phong Man, Lôi Man, Chúc Cửu Âm chúc phúc, huyết tạo hóa Huyết tộc, còn có di trạch của Man Thần đời thứ hai, tất cả mới hình thành trạng thái tu vi trước sau không ai này. Nhưng loại trạng thái này cho Tô Minh cảm giác không mạnh hơn trước quá nhiều, khiến hắn thấy chỗ nào đó không thích hợp. Đặc biệt hắn cảm nhận trong người thịt Man Cốt toàn thân ẩn chứa lực lượng càng nhiều nhưng không cách nào ngưng tụ ra. 'Có lẽ thiếu một cơ hội nhanh chóng kích phát tiềm lực toàn thân mình hoàn toàn! Trừ phi lâu dài mài dũa và dung hợp, vậy thì một lúc nào đó mình sẽ nắm giữ tất cả tiềm lực. Nhưng mà, thời gian không kịp!' Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn hơi hiểu mình thiếu gì rồi! Nhưng đó chỉ là suy đoán của hắn, dù gì trạng thái tu vi của hắn bây giờ chưa từng xuất hiện trong Man tộc, cần tự hắn không ngừng lần mò đi tìm con đường thuộc về mình. Im lặng lát sau, mắt Tô Minh chớp lóe, lực tu vi trong người ầm ầm vận chuyển, tóc không gió tự bay. Trong người tu vi không ngừng di chuyển, ý cuồng bạo tràn ngập bốn phía. 'Nếu tiềm lực không ra vậy buộc nó ra!' Trong người Tô Minh tu vi di chuyển ngày càng nhanh, tản ra ngoài người thì cứng rắn buộc hắn tu lại, làm trong ngoài hắn hình thành hai áp lực khác nhau! Một ở bên trong bức ép ra ngoài, một ở ngoài không ngừng ép vào trong, thân thể Tô Minh thành trung tâm trong ngoài bức ép, biểu tình hắn càng trầm trọng. Loại áp lực này nếu đổi làm người bình thường thi triển thì sẽ tự bạo! Cái gọi là tự bạo tức uy áp trong và ngoài thân thể đè ép qua điểm giới hạn thì tan vỡ, áp lực càng lớn thì lực lượng bùng nổ uy lực càng kinh khủng. Khi tự bạo tất cả tiềm lực trong người sẽ tự nhiên bùng phát, đây là cách Tô Minh nghĩ ra, cũng là cách điên cuồng. Vì hắn không có thời gian lặng lẽ mài dũa, dần dung hợp những tiềm lực, vậy nên chỉ có dùng cách cực đoạt đạt đến hiệu quả tương tự. Chỉ có mình Tô Minh mới làm được điều đó, vì mức độ thân thể kiên cường dẻo dai đã đến trình độ khủng bố. Loại cứng cỏi mang đến tệ đoan là nếu Tô Minh muốn tự bạo thì khó khăn lớn hơn người khác nhiều. Bị trong ngoài đè ép, mắt Tô Minh chợt lóe, tu vi vận chuyển nhanh gấp đôi, như vậy thì áp lực càng lớn hơn nhiều. Trong đè ép, Tô Minh phát hiện tiềm lực thân thể có một tia cuối cùng bị buộc ra, dung nhập vào tu vi. 'Quả nhiên là được!' Tô Minh nghiến răng, lại tăng vận chuyển tu vi trong người, lần tăng này dường như đạt tới cực hạn của hắn, ầm ĩ vang vọng. Tô Minh run bần bật, trong ngoài áp lực làm mắt hắn đỏ rực, nhưng hành động này khiến tiềm lực lại chia ra một tia dung nhập vào tu vi. Tu vi vận chuyển ngày càng nhanh, nhưng đè ép ra tiềm lực vẫn không nhiều lắm. 'Thiếu một cơ hội.' Tô Minh biểu tình dứt khoát, tay phải nâng lên, hai ngón tay thành kiếm. Nhìn đầu ngón tay mình, Tô Minh không chút do dự, tay phải kiếm chỉ mạnh chỉ vào vào trán. Khoảnh khắc đầu ngón tay đụng vào trán, đau đớn phát ra, đau nhức đạt tới cực hạn như khí cầu phình to bị đâm một cái lỗ. Thân thể Tô Minh bị đè xuống xuất hiện lỗ hổng, tu vi toàn thân chớp mắt bùng nổ! Mực độ bùng nổ mãnh liệt vượt rất xa lúc trước Tô Minh vận chuyển tu vi. Trong bùng nổ tiềm lực cơ thể hắn toàn bộ phóng ra, người truyền đến đau đớn dữ dội, như sắp bị xé rách vậy. Nhưng trong cơn đau, Tô Minh chân chính cảm nhận được...cường đại! Cường đại hơn trước rất nhiều, đó là loại chân chính toàn thân Man hóa! Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm, ẩn chứa đau đớn, ẩn chứa tu vi cường, ẩn chứa ý chí khi tu vi bùng nổ! Thanh âm ầm ầm truyền ra, khiến ngũ phương ấn chấn động, khiến thanh âm xuyên thấu ra ngoài, lan cả đáy biển, làm mặt biển ầm ầm chấn động dấy lên sóng ngập trời. Tất cả người trên Cửu Phong đều rung động nghe từ sâu dưới đáy biển truyền ra tiếng gầm thuộc về Tô Minh!