Mưa, rơi ba ngày.
Ba ngày mưa to tẩy rửa mặt đất, đánh rơi hoa quế, khiến đất đai một mảnh ẩm ướt, làm từng nhà tràn ngập hơi ẩm, ngay cả chăn ngủ suốt đêm cũng bị ướt.
Mùa này là như vậy.
Trong ba ngày trừ săn bắt ra ít có người đi xa nhà, chỉ có ngẫu niên mưa tạnh mới có không ít đám trẻ chân trần chạy ra chơi bùn, truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Trước kia vào lúc này Tên Hề Nhi sẽ nhõng nhẽo với Tô Minh, ở nơi không xa nhà nhặt bùn nặn ra động vật không biết có hình gì.
Mỗi khi lúc đó Tô Minh sẽ mỉm cười cùng Tên Hề Nhi chơi đùa. Hắn nhìn đứa trẻ lương thiện đáng yêu, nghĩ đến tuổi thơ của mình.
Nhưng ba ngày nay chìm đắm trong gia đình Tên Hề Nhi là đau thương, im lặng. Yêu cầu của Tô Minh khiến gia đình này khó khăn giãy giụa, họ không biết nên lựa chọn ra sao.
Đây cũng là lý do Tô Minh để lại ấm áp với nhà này, nếu đổi làm gia đình khác, đây là một vấn đề không cần lựa chọn. Dù sao đứa trẻ nhặt được so với con gái ruột của mình, lựa chọn có khó khăn không?
Cha Tên Hề Nhi im lặng, người lão yêu cũng im lặng, ánh mắt di động giữa Tô Minh và Tên Hề Nhi. Nhìn bớt trên mặt Tên Hề Nhi, thân thể nhỏ gầy là sẽ đau lòng. Nhưng khi nhìn Tô Minh, khuôn mặt tái nhợt, thân thẻ gầy yếu, và cả ánh mắt hiểu chuyện cùng biểu tình xem họ thành cha mẹ làm trái tim hai vợ chồng đau nhói.
Còn bốn ngày, lựa chọn là...
"Cha, cha từng nói bện đồ vật là phải giao cho sự sống, nhưng rốt cuộc cần suy nghĩ gì mới giao sự sống cho đồ vật được?" Tô Minh nhìn cha Tên Hề Nhi, nhẹ giọng nói.
Đây là ngày thứ bốn từ khi người Tà Linh tông rời đi, Tô Minh cầm cọng cỏ đặt trước mặt cha Tên Hề Nhi, cúi đầu bện.
"Con người cần cảm động, chỉ có lòng tồn tại cảm động mới bện ra được đồ vật có sự sống." Cha Tên Hề Nhi nhìn Tô Minh, dịu dàng nói, nhưng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Minh không thể che giấu.
"Trước kia cha làm đồ chơi không có sinh mệnh, khi ca ca của con, Hỉ nhi ra đời, cha nghe tiếng nó khóc, ở bên ngoài bện món búp bê đầu tiên có sự sống." Cha Tên Hề Nhi lần đầu tiên ở trước mặt Tô Minh tự xưng là cha, ngôn ngữ tự nhiên không chút làm ra vẻ hay cố ý, khi lão nói câu này thì nhặt lên cọng cỏ. Đầu tiên đánh một cái rút, sau đó trong tay cỏ không ngừng xuất hiện nhiều gút, mãi đến khi cọng cỏ hơn mười cái gút thì lão nhìn Tô Minh.
"Trước khi ca kết hôn với mẹ con là tộc nhân một bộ lạc tên gọi Cốc Thác. Cốc Thác bộ lạc là một bộ lạc nhỏ, tộc nhân chỉ chừng mấy trăm nhưng lịch sử dài lâu. Từ nhỏ cha không có thể chất tu Man, chỉ có thể làm người bình thường, như cha của cha, ông nội con là Sử Hằng của bộ lạc." Cha Tên Hề Nhi lộ nụ cười, biểu tình hồi ức.
"Con cũng biết, đời đời Sử hằng là người không thể tu Man làm, công việc chủ yếu chỉ có một, là dùng cách khác nhau của riêng bộ lạc ghi lại lịch sử bộ lạc. Cốc Thác bộ lạc truyền thừa rất xa xưa, cụ thể khi nào thì không ai biết, nhưng từ cách ghi chép lịch sử bộ lạc thì thấy ra không phải là giả. Vì cách ghi chép đó là thảo kết ký sự, dùng cỏ khác nhau tạo ra gút khác nhau, ghi lại lịch sử, người khác nhìn không ra ý nghĩa, chỉ có kẻ nắm giữ mới đọc ra được."
"Cha là Sử Hằng tiếp theo, nhưng...bộ lạc gặp tai kiếp, tộc nhân ly tán và chết đi khiến mọi thứ không tồn tại. Cha gặp mẹ con, đi tới đây, định cư chỗ này. Cha chỉ là người bình thường, không có tay nghề nào khác, muốn sống rất gian nan. Nhưng cha biết bện cỏ, dùng vô số kết cỏ bện ra món đồ chơi." Cha Tên Hề Nhi nhìn Tô Minh, khi nói thì đôi tay không tạm dừng, luôn bện, lời chấm dứt trong tay lão xuất hiện một tiểu nhân con rối. Bộ dạng tiểu nhân khá giống Tô Minh!
"Tiểu nhân này lấy hai mươi chín thảo kết tổ thành, là hai mươi chín câu chúc phúc của cha với con, ghi lại trong thảo kết. Món đồ tương tự khi ca ca của con sinh ra cha có tặng một, muội muội con ra đời cũng có, bây giờ cái này cho con." Cha Tên Hề Nhi đưa búp bê cho Tô Minh.
"Thảo kết ký sự..." Đây là lần đầu tiên Tô Minh nghe nói cách ghi chép lịch sử, dù là ở Tây Minh hay Nam Thần hắn trông thấy bộ lạc chưa từng có người ghi chép chứ đừng nói xưng hô Sử Hằng.
Nhưng hắn có thể tưởng tượng Sử Hằng chắc có chức vụ giống Tiễn Thủ, Chiến Thủ trong bộ lạc.
Nhận lấy món đồ chơi, khoảnh khắc bàn tay Tô Minh đụng vào thì mắt bỗng ngưng tụ, hắn cảm nhận rõ rệt bên trong ẩn chứa sự sống, sức sống rất nhẹ, nếu không phải thần thức của hắn khôi phục chút ít thì khó thể thấy ra. Trong sự sống ẩn chứa chúc phúc và ấm áp truyền khắp người Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cha Tên Hề Nhi. Nếu không phải hắn vô cùng chắc chắn đối phương tuyệt đối không phải người có tu vi, chỉ là người bình thường, nếu không thì khi Tô Minh thấy món đồ chơi nhất định cho rằng đến từ bàn tay người có tu vi.
Khuôn mặt tang thương có nếp nhăn, chịu sinh hoạt rèn luyện, đứng lên thì hông mất tự nhiên khòm xuống, như là trong năm tháng bị bất đắc dĩ cùng vận mệnh đè ép. Nhưng chính là một người bình thường, vô cùng bình thường như vậy, tay bện ra món đồ lại có lực lượng sự sống. Lúc trước Tô Minh nhìn cha Tên Hề Nhi làm ra búp bê dù không ít, mỗi cái đều ẩn chứa sự sống yếu ớt không đủ khiến hắn rung động, nhưng cái trong tay hôm nay làm tu vi tiêu tán trong ngời Tô Minh có chút dấu vết dao động.
'Bên trong có liên quan đến thảo kết ký sự, nhưng quan trọng là người ý chí cực hạn có bàn tay cực hạn, dùng đôi tay giao cho thảo kết niệm, khiến niệm trong mơ hồ trở thành chúc phúc, chúc phúc ẩn chứa cầu nguyện của y, nên chỉ cần y không chết thì chúc phúc vĩnh viễn tồn tại.' Tô Minh như hiểu ra, đạo lý giống hắn vẽ tranh, như người viết chữ cho người khác thấy tựa vó ngựa đao kiếm ập vào mặt.
Đây đều là đối với sự vật nào đó cực độ mà tọa thành, không liên quan tu vi hay thứ gì khác, chỉ liên quan đến tâm.
"Lý do con bện cỏ không có sự sống là bởi vì con không biết thảo kết ký sự. Vậy đi, cha dạy con, năm đó ca ca của con không học được, muội muội của con không hứng thú thứ này, con thích làm cha rất vui." Cha Tên Hề Nhi hiền từ cười, cầm một cọng cỏ đưa cho Tô Minh, lại tự nhặt lên một cây.
"Thảo kết ký sự là cách rất cổ xưa, cha không biết hoàn toàn, chỉ có thể ghi lại việc đơn giản. Mỗi một gút khác nhau, mỗi kết một cái đều phải ở trong lòng nghĩ việc con muốn ghi nhớ. Cha còn nhớ năm đó a ba nói như vậy với cha..."
"Thảo kết cũng tốt, thừng kết cũng vậy, đều cần con dùng mắt thấy, dùng tay sờ, dùng tâm cảm nhận, trọng điểm là sờ. Sờ mỗi một cái gút làm ra cảm giác rất huyền diệu, cha không thể nói rõ, nhưng khi không có chữ viết thì người xưa đã dùng cách này ghi chép tất cả trong cuộc sống của họ." Cha Tên Hề Nhi vừa nói vừa bện ra bảy, tám cái gút.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã mấy ngày. Trong vài ngày này Tô Minh luôn chìm đắm trong thảo kết ký sự, theo cha không ngừng học hỏi. Nhưng hiển nhiên cha Tên Hề Nhi không phải người dạy dỗ tốt, nhiều lúc lão chỉ cảm giác chứ không thể biểu đạt bằng từ ngữ.
Hai ngày cách Tà Linh tông sắp đến, cha Tên Hề Nhi nhiều lúc im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tô Minh đa số phức tạp.
Còn có mẹ Tên Hề Nhi cũng vậy.
Bên ngoài mưa ngừng vài ngày rồi buổi trưa hôm nay lại như trút nước. Tiếng mưa rì rào đến đêm khuya vẫn vang vọng.
Tô Minh nằm trong gian phòng thuộc về mình, nhìn mưa ngoài khung cửa sổ, đôi khi xẹt qua sấm sét. Hắn ngủ không được, trong tay cầm cọng cỏ có bảy, tám gút, là trước khi ngủ cha cho hắn. Trong thời gian này học tập, Tô Minh đối với thảo kết ký sự vẫn hơi mơ hồ, không đặc biệt rõ ràng. Sờ gút trên cọng cỏ, Tô Minh suy tư.
Tên Hề Nhi ở cùng phòng với hắn, đối với gia đình không giàu có như thế này rất khó khiến mỗi đứa con ở một phòng riêng. Tiếng hô hấp đều đều làm bạn Tô Minh hơn một năm, khiến hắn khắc sâu khó quên. Hắn ngoái đầu nhìn Tên Hề Nhi, xem cô bé ngủ say, trên mặt Tô Minh lộ nụ cười. Nhưng cô bé ngủ say mắt rơi lệ, thì thào nói mớ khiến nụ cười của Tô Minh đầy yêu thương.
"Ca ca...Cẩu Thặng ca ca...ca đừng đi, Tên Hề Nhi có thể...muội đánh họ..."
"Cha, mẹ...chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ..."
Trong thế giới của cô bé, anh ruột quá mơ hồ, dù sao tám năm trước cô bé mới sinh ra không lâu. Khi lớn lên cô bé chỉ biết rằng có một anh trai bái vào tông môn tiên nhân, trừ điều đó ra không biết gì nữa. Tô Minh xuất hiện khiến mơ hồ dần khắc thân hình hắn, đối với cô bé, anh trai chính là Tô Minh. Hy vọng đẹp nhất đời cô bé là gia đình bao gồm Cẩu Thặng ca ca luôn vui vẻ sống bên nhau.
Lau giọt lệ vương trên mắt Tên Hề Nhi, trong mắt Tô Minh có kiên quyết. Hắn không muốn thấy gia đình này xuất hiện đau thương, hắn muốn người nhà này mãi mãi vui vẻ.
"Tên Hề Nhi, Cẩu Thặng ca ca hứa với muội, ca sẽ bảo vệ cả nhà muội...đến cuối cùng!"