"Truyền tống trận của Nhan Trì bộ lạc là không gian truyền tống bốn tầng không gian, do Nhan Trì Man Công tìm hiểu xong đưa cho Tả giáo, khắc ở hai mảnh đất, lúc trước cũng thử vài lần, chắc sẽ không có sai sót." Người phụ nữ từ từ lên tiếng, thanh âm dịu dàng, chỉ là bây giờ bà nhíu mày ra vẻ khó hiểu.
"Đi xem thì sẽ biết. Nếu nguyên nhân tại Nhan Trì bộ lạc thì việc này phải bẩm báo lên chưởng giáo, truyền tống trận này còn chưa thể phổ biến nhiều tại đất Nam Thần. Lưu lão thấy sao?" Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú nhìn ông lão đứng cạnh vẫn chưa nói lời nào, biểu tình cung kính.
Người phụ nữ cũng lập tức nhìn hướng ông lão, khom người ra vẻ kính trọng.
"Hai ngươi lần này là sứ giả Tông môn đến Hàm Sơn Thành, lão phu chỉ là đi gặp người quen cũ. Các người tự mình quyết định là được." Ông lão mỉm cười, bình tĩnh nói.
Người đàn ông gật đầu cung kính đáp, cùng người phụ nữ liếc nhau, đang định mở miệng thì chân mày ông lão bỗng cau lại, cẩn thận nhìn phương trời, biểu tình nghiêm túc.
"Đợi đã..."
"Lần này các ngươi đi Hàm Sơn Thành, Tả chưởng giáo chỉ đưa một danh ngạch, chỉ định nhận Nhan Phỉ của Nhan Trì bộ lạc nhập Tông môn, có việc này không?" Ông lão biểu tình càng thêm nghiêm nghị, từ từ nói.
Hai người đứng cạnh ngây ra, người phụ nữ vội gật đầu, biểu tình hơi bất an. Trước khi đến đây bà có chút bất mãn, cho rằng loại việc nhỏ đi dẫn đệ tử sẽ không có gì khó khăn. Tuy nói Nhan Phỉ này được cho rằng là người gần tới hoàn thành Ngưng Huyết cảnh, nhưng cô ta tự nguyện tham gia Thiên Hàn Tông, không có vấn đề bắt buộc.
Nhưng khi bà và sư đệ định truyền tống đi thì ông lão đột nhiên tới, cùng họ mở ra truyền tống.
Họ không thể từ chối, không có tư cách, cũng không dám từ chối. Ông lão họ Lưu tại Thiên Hàn Tông dù địa vị không bằng Tả chưởng giáo, nhưng bối phận rất lớn. Ngày thường ông khá là cô độc một mình một núi, nói là người Thiên Hàn Tông nhưng kỳ thật bất cứ chuyện gì trong Tông môn ông đều không để ý, tựa như ở nhờ vậy.
Tính cách đối phương có khi rất hiền hòa, nhưng đôi lúc âm trầm khiến người sợ hãi.
Dù là Tả chưởng giáo trong Thiên Hàn Tông, gặp ông lão cũng phải chắp tay kêu một tiếng tông thúc tổ.
Trong Thiên Hàn Tông, có một ít lời đồn liên quan đến ông lão này. Trong mỗi tin đồn đều khiến người nghe tinh thần rung động, càng thêm không dám lỗ mãng trước mặt ông lão.
Nhưng kỳ lạ là tu vi của ông lão vẫn luôn là Tế Cốt cảnh, dường như nhiều năm rồi không có biến đổi.
Thấy ông lão đặt câu hỏi, chẳng những người phụ nữ bất an mà người đàn ông bên cạnh cũng luống cuống, không biết ông lão đột nhiên hỏi là có ý gì.
"Con bé đó tu vi cỡ nào?" Ông lão lại mở miệng.
"Bẩm Lưu lão, theo chỉ thị của Tả chưởng giáo, tu vi nàng này gần hoàn thành Ngưng Huyết, sau khi chiêu vào Tông môn sẽ được Tả chưởng giáo đích thân nhận làm đệ tử." Người đàn ông lập tức cung kính nói.
"Đích thân thu làm đệ tử ư, Tả chưởng giáo các người lần này đã phát hiện một bảo bối..." Ông lão hơi cảm thán nhìn chân trời.
"Nếu lão phu không nhìn lầm, lúc trước truyền tống hơi bị chệch là bởi vì khi ấy, tại Hàm Sơn Thành xuất hiện thần tượng Khai Trần!" Mắt ông lão lộ tia kỳ lạ.
Lời vừa thốt ra, hai người đứng cạnh liền biến sắc mặt nhìn chằm chằm hướng Hàm Sơn Thành.
"Thần tượng Khai Trần!" Người phụ nữ hít ngụm khí, tinh thần chấn động. Bà biết rõ thần tượng Khai Trần giáng xuống có ý nghĩa gì. Coi như là Thiên Hàn Tông họ, khi Khai Trần có thể dẫn động thần tượng cũng cực kỳ hiếm thấy.
'Khó trách Tả giáo đại nhân chú ý nàng ta như vậy. Chưa tham gia Thiên Hàn Tông đã dẫn động thần tượng Khai Trần, một khi nàng ta tiến vào Tông môn, thân phận chắc chắn sẽ khác biệt!' Người đàn ông thầm kinh, đầu lập tức nảy ý làm quen với Nhan Phỉ.
"Trừ phi bây giờ trong Hàm Sơn Thành tồn tại một người hoàn thành Ngưng Huyết khác, nếu không thì chỉ có thể là cô bé các người nghênh đón." Ông lão lắc đầu, có chút cảm thán bước đi.
"Đâu có chuyện trùng hợp như vậy, Hàm Sơn Thành sẽ xuất hiện hai người hoàn thành Ngưng Huyết. Thần tượng Khai Trần nhất định là sư muội Hàn Phỉ Tử dẫn động!" Trên mặt người đàn ông lộ tươi cười, đi theo sau ông lão.
"Một khi Hàn Phỉ Tử sư muội tiến vào Tông môn nhất định sẽ tỏa sáng, chấn động Thiên Hàn. Ta rất tò mò về nàng, lát gặp nhất định phải kết bạn mới được." Trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói.
Ông lão không nói lời nào, ba người hóa thành cầu vồng chạy nhanh. Cách Hàm Sơn Thành càng gần thì họ cảm nhận rõ rệt áp lực đến từ trên trời, thậm chí nếu dõi mắt nhìn có thể thấy phương xa trên trời mây khói cuồn cuộn, có một thần tượng mơ hồ ẩn giấu bên trong đang nhanh chóng ngưng tụ.
Áp lực này càng sâu sắc khi ba người tới cách Hàm Sơn Thành năm ngàn mét.
"Uy lực thần tượng Khai Trần thật mạnh. Sư muội Hàn Phỉ Tử dẫn động thần tượng này dường như so với ta ở trong Tông môn mấy lần thấy người ngoài Khai Trần phát động có chút...không giống." Người đàn ông vẻ mặt cảm thán, biểu tình thả lỏng.
"Không sai, ta thấy qua bốn lần Khai Trần xuất hiện thần tượng, đây là lần thứ năm, nhưng cảm nhận áp lực lần này là mạnh nhất. Nên biết hiện giờ chúng ta còn chưa tới gần, chỉ trong vòng năm ngàn mét đã như vậy." Người phụ nữ cũng khen một tiếng, ý nghĩ muốn kết bạn với Hàn Phỉ Tử càng nhiều hơn giống như người đàn ông.
Chỉ là hai người không chú ý đến, ông lão đằng trước càng tới gần thì hai mắt lộ tia sáng kỳ lạ, biểu tình càng thêm trầm trọng, cuối cùng đột nhiên ngừng bước nhìn bầu trời, dần có sửng sốt và chấn kinh.
"Lúc trước các ngươi nói tu vi cô bé này là gần hoàn thành Ngưng Huyết?" Ông lão bỗng hỏi.
Hai người sau lưng ông cũng dừng lại theo, dù khó hiểu lời ông lão nhưng vẫn cung kính đáp.
"Lưu lão, tu vi của sư muội Hàn Phỉ Tử là năm đó Tả giáo đại nhân đích thân kiểm tra."
"Mấy năm trước?" Ông lão trầm ngâm một lát, lại hỏi.
"Khoảng nửa năm trước, Tả giáo từng tới đây một lần." Người đàn ông tuấn tú vội lên tiếng, gã lo lắng đối phương định nhận đệ tử nên lôi ra Tả chưởng giáo.
"Tả giáo đại nhân rất để ý sư muội Hàn Phỉ Tử, nghe nói mấy năm trước đã có ý nhận đồ đệ, vài năm nay vẫn không nhận đệ tử nào nữa cũng là vì bỏ hết công sức vào sư muội." Người phụ nữ bên cạnh cung kính nhẹ giọng nói.
"Nửa năm?" Hai mắt ông lão sáng ngời.
"Đúng vậy, sư muội Hàn Phỉ Tử quả là thiên tài kinh người, mới nửa năm đã đạt đến hoàn thành Ngưng Huyết, khiến ta thấy thua kém." Người đàn ông cảm thán.
"Hoàn thành Ngưng Huyết ư, các người cẩn thận nhìn, đây đâu phải hoàn thành Ngưng Huyết có thể dẫn động thần tượng Khai Trần. Rõ ràng là người hoàn mỹ Ngưng Huyết mới có thể dẫn động chân thân Khai Trần!" Ông lão im lặng chốc lát, chậm rãi nói.
Lời vừa thốt ra, biểu tình hai người lập tức biến đổi.
"Hoàn mỹ Ngưng Huyết! Sư muội Hàn Phỉ Tử chỉ tại nửa năm đã đạt đến hoàn mỹ, cái này...cái này..." Người đàn ông hoàn toàn ngây ra, trợn to mắt khó tin và kinh hoảng.
"Hoàn mỹ Khai Trần...nếu Tả giáo đại nhân biết chắc chắn sẽ đích thân đến!" Người phụ nữ giật mình nhìn chằm chằm vị trí Hàm Sơn Thành.
Bây giờ Hàm Sơn Thành theo thần tượng Khai Trần ngưng tụ trên trời giáng xuống áp lực, khiến mặt đất rung động. Tất cả người Ngưng Huyết cảnh không thể đứng vững, đều quỳ lạy. Coi như là người Khai Trần cũng khó chịu nổi, chỉ sợ không bao lâu cũng sẽ không thể không quỳ bái.
Tô Minh có thể cảm nhận được xúc động Khai Trần trong người đã đạt đến cực độ, nhưng chín trăm tám mươi sáu sợi máu vẫn không khiến hắn thỏa mãn.
Hắn đứng trên Hàm Sơn Xích sải một bước dài, khoảng cách núi Phổ Khương trăm mét lập tức kéo gần. Khi khoảng cách bị kéo lại bảy mươi mét thì trong người Tô Minh lại vang tiếng nổ, sợi máu dùng cách chấn động trời đất lần nữa xuất hiện một sợi!
Chín trăm tám mươi bảy sợi!
Khoảnh khắc sợi máu đạt đến chín trăm tám mươi bảy sợi, mây khói trên trời kịch liệt lăn lộn, bên trong sươg có một thần tượng khổng lồ như ẩn như hiện!
Thân hình ấy thoạt nhìn thì giống hệt thần tượng Khai Trần từng xuất hiện mấy tháng trước, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy khác hẳn. Đầu tiên là nó tỏa ra uy nhiếp vượt rất xa mấy tháng trước. Tiếp theo, thần tượng linh động không thể so sánh, mấy tháng trước thần tượng linh động như người thì bây giờ thần tượng linh động như thần!
"Ngươi...Khai Trần!"
Một giọng nói truyền khắp tám hướng hóa thành tiếng gầm vượt xa sấm vang từ trên trời giáng xuống. Theo thanh âm xuất hiện, trời đất biến đổi, động đất, vô số đá núi lăn. Thanh âm kia truyền xuống khiến tất cả người Ngưng Huyết cảnh quỳ lạy, tinh thần chấn động, não ù vang trống rỗng.
Còn về cường giả Khai Trần thì bây giờ rốt cuộc không đứng vững nổi nữa. Đám Nam Thiên không thể không quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy. Cả Hàm Sơn chỉ có Man Công ba bộ lạc và Nhan Loan là còn có thể đứng đó.
Nhan Trì Man Công, bà lão thoạt nhìn yếu đuối nhưng hiện tại có thể đứng vững dưới áp lực thần tượng Khai Trần, do đó thấy tu vi không như người ngoài đồn!
Khoảnh khắc Tô Minh nghe thấy thanh âm này, khí huyết trong người bùng phát. Trên đầu hắn thân hình người khổng lồ do sợi máu ngưng tụ thành thì dấy lên sóng gợn dữ dội như sắp tan vỡ tổ hợp lại. Chín trăm tám mươi bảy sợi máu trên thân người khổng lồ run run.
Cách Hàm Sơn Thành khoảng bốn ngàn mét, trên trời có ba bóng người chạy nhanh, nhưng càng tới gần, áp lực càng mạnh khiến tốc độ của họ chậm lại.
Nhưng dù cách mấy ngàn mét, thanh âm uy nghiêm đến từ Hàm Sơn Thành cũng rõ ràng vang bên tai ba người.
Ông lão biểu tình bình tĩnh chỉ là hai mắt hơi co rút. Còn hai người kia thì chấn động tinh thần suýt không đứng vững, biểu tình có phức tạp và mong chờ.
"Sư muội Hàn Phỉ Tử Khai Trần..."
"Nàng lấy hoàn mỹ Khai Trần, chắc chắn khi kết thúc tu vi sẽ..."