Dương Đại quay người, nhìn qua bóng đen đang nhanh chóng tiến lại gần kia, khiến hắn sợ tới mức lập tức triệu hoán bảy vị âm chúng vừa hấp thu khi nãy.
Bảy người nam tử đầu đinh và nữ hài tóc song đuôi ngựa nhanh chóng bay ra từ giữa mi tâm của hắn, rơi xuống xung quanh hắn. Tất cả đều tương tự như Thạch Long, thân hình như hư ảnh, tản ra màu xanh quỷ dị nhàn nhạt, nhìn qua tựa như quỷ hồn.
Thạch Long giơ thanh đao đặt ngang trước mặt, giương mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, lạnh giọng nói: "Ta tưởng là ai mà ra tay tàn nhẫn như thế, thì ra là ngươi. Trình Ngạ Quỷ, ngươi không phải muốn gia nhập tông môn chính đạo sao, tại sao lại làm sự tình tàn nhẫn như thế?"
Người được xưng là Trình Ngạ Quỷ dừng lại. Khoảng cách rất gần, nhờ ánh trăng, Dương Đại miễn cưỡng có thể thấy rõ bộ dáng của đối phương. Đó là một lão già, tóc tai thưa thớt, gầy như que củi, phối hợp với cái mũi ưng đặc biệt rõ ràng, tựa như một con kền kền thành tinh.
Trình Ngạ Quỷ nhìn Thạch Long, kinh ngạc nói: "Ngươi... ngươi tên là Thạch Long đúng không? Lúc trước ta đã từng gặp ngươi ở trong Tầm Tiên tiểu trấn, tại sao ngươi lại chết rồi hả?"
Sắc mặt của Thạch Long khó coi, nói khẽ: "Ta mặc dù chết, nhưng bây giờ ta đây không sợ chết. Ta khuyên ngươi rời khỏi đây đi, nếu không ta cũng cho ngươi chết cùng!"
Sau khi trở thành âm chúng, Thạch Long cũng cảm giác được Dương Đại có thể nắm quyền khống chế sinh tử của mình. Một khi Dương Đại chết rồi, y cũng phải hồn phi phách tán, cho nên y nhất định phải toàn lực bảo hộ Dương Đại.
Sát ý của Trình Ngạ Quỷ thật sự là quá rõ ràng, trong lòng Thạch Long vẫn là rất khẩn trương.
Đối mặt với uy hiếp của Thạch Long, Trình Ngạ Quỷ lâm vào trong trầm mặc.
Dương Đại chú ý tới bảy vị âm chúng ở xung quanh đang run lẩy bẩy, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Hắn trầm giọng nói: "Bảy người các ngươi đã chết rồi, hiện tại chỉ còn lại hồn phách, các ngươi sợ cái gì? Trên thế giới còn có thứ nào đáng sợ hơn so với các ngươi sao?"
Nghe vậy, bảy vị âm chúng không khỏi bừng tỉnh, tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ.
Nam tử đầu đinh cầm đầu nhìn chằm chằm Trình Ngạ Quỷ, giận dữ hét: "Cẩu vật, ngươi dám giết chúng ta, vậy ngươi cũng chuẩn bị chết đi! Các huynh đệ, tuy rằng lúc trước chúng ta liên thủ thất bại, nhưng hiện tại chưa hẳn không thể thành công. Người sống cả đời, không chưng màn thầu, tranh giành khẩu khí, chết cũng giống vậy!"
Dương Đại im lặng, tên này làm sao động một tí lại đánh máu gà vậy?
"Bà mẹ ngươi, ngươi cho lão tử chịu đau khổ, lão tử muốn hoàn trả lại gấp mười lần!"
"Đúng, nhất định phải để cho gã cũng chết đi!"
"Nếu như chúng ta đều chết rồi thì còn sợ cái gì, chúng ta liên thủ đối phó gã đi!"
"Không ngờ người đã chết thật sự có hồn phách, rất tốt, lão già chết tiệt, ngươi xong rồi!"
Sáu vị âm chúng khác lập tức chửi rủa, Trình Ngạ Quỷ nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Trình Ngạ Quỷ chú ý đến trên người Dương Đại, nếu như có thể hàng phục tiểu tử này, tám quỷ hồn này tất nhiên sẽ tản đi, thế nhưng tiểu tử này được bao quanh, không dễ động thủ a.
Dương Đại bỗng nhiên hạ lệnh: "Thạch Long, ngươi lên trước giết gã đi, những người khác chờ đợi ta ra lệnh!"
Vừa dứt lời, Thạch Long chợt phóng tới Trình Ngạ Quỷ, bảy vị âm chúng khác lập tức bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Nam tử đầu đinh liếc Dương Đại một cái, âm thầm nghi hoặc: "Hắn ăn mặc cũng giống như người địa cầu, tại sao có thể hấp thu hồn phách của chúng ta? Chẳng lẽ hắn là người chơi già dặn kinh nghiệm?"
Một chút thí luyện giả ưa thích gọi những thí luyện giả khác là người chơi, chỉ vì Thâm Vực rất giống trò chơi, chỉ là cái trò chơi này vô cùng chân thật.
Tuy rằng nghi ngờ, nhưng nam tử đầu đinh theo bản năng đối với nhừng lời của Dương Đại nói gì nghe nấy, lực chưởng khống của Vạn Cảnh Âm Chủ để cho y không cách nào đi chất vấn Dương Đại.
Thạch Long quần đấu với Trình Ngạ Quỷ, một hồn với một người có thân thủ nhanh nhẹn, Trình Ngạ Quỷ cầm trong tay hai thanh đoản đao, chiến đấu với Thạch Long đến mức ngươi tới ta đi. Thấy vậy Dương Đại và bảy vị âm chúng không dám nháy mắt, không dám thở.
Thật ác độc, thật nhanh, thật hung hăng!
So với đánh nhau trong phim ảnh còn hung ác hơn nhiều, thân thủ của bọn họ đã siêu việt nhận thức của Dương Đại đối với nhân loại.
Tương đương với nhân sĩ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp, tăng thêm tổng hợp chiến đấu từng quyền đến thịt.
Tốc độ của Trình Ngạ Quỷ rõ ràng nhanh hơn, nhưng công kích của gã rơi trên người Thạch Long cũng không tạo thành ảnh hưởng.
Âm chúng ở trong quá trình tiến công lại thực thể hóa, nhưng bọn họ không có cảm giác đau, mặc dù bị tháo thành tám khối nhưng chỉ cần Dương Đại vẫn còn thì vẫn có thể phục sinh.
Muốn diệt âm chúng, ngoại trừ dùng pháp thuật mà Dương Đại tạm thời không nghĩ ra, thì phải lướt qua được đám âm chúng mới giết được hắn.
Tu vi của Trình Ngạ Quỷ cũng không cao hơn Thạch Long quá nhiều, cho nên song phương lâm vào trong tình thế giằng co.
Đột nhiên!
Trình Ngạ Quỷ nhảy về sau một cái, trong tay phải xuất hiện một lá bùa, phóng về phía Thạch Long. Lá bùa bắn ra tia sáng khác thường, tựa như bị đốt lên, một chùm liệt diễm lập tức từ bên trong lá bùa lao ra, tựa như hoả pháo, tốc độ cực nhanh.
Thạch Long kinh hãi, theo bản năng vung đao chém ra, liệt diễm nổ tung, nhanh chóng lượn lờ ở trên người Thạch Long.
Thạch Long bản năng muốn dập tắt ngọn lửa trên người, ngay sau đó, y sửng sốt, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười dữ tợn. Y không cảm giác được đau đớn khi bị hỏa thiêu.
Bên ngoài thân y đúng là bị đốt cháy, nhưng thiêu rụi cần cả một quá trình, cho dù là một người sống cũng không thể nào một giây bị đốt thành tro tàn.
Thạch Long lần nữa đánh về phía Trình Ngạ Quỷ.
Trình Ngạ Quỷ kinh hãi, quay người bỏ chạy.
"Xú tiểu tử, tiếp đến chúng ta hãy so tay thật tốt một chút, nhìn xem ai có thể còn sống rời khỏi Quỷ Khốc lĩnh, còn có thời gian ba ngày, hãy đợi đấy!"
Không thể không nói, tên này thật sự rất nhanh, vô luận là miệng hay là chân, đều rất nhanh.
"Giặc cùng đường chớ đuổi theo!" Dương Đại vội vàng hô.
Thạch Long lập tức dừng lại.
Dương Đại sau khi nhìn thấy Trình Ngạ Quỷ biến mất ở phía xa trong rừng cây, mới thở dài một hơi.
Hắn lập tức nói với Thạch Long: "Chui vào trong đất bùn, rất nhanh hỏa diễm sẽ bị dập tắt."
Thạch Long nghe theo, chui vào trong đất bùn.
Vài giây sau, Thạch Long từ trong đất nhảy ra, ngọn lửa trên người tan biến, hồn thể của y bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Dương Đại phấn khởi.
Âm chúng quá mạnh mẽ, đây là sự lợi hại của thiên phú cấp độ SS sao?
Sự cường đại của Vạn Cảnh Âm Chủ không phải là lập tức phản hồi cho người có thiên phú, mà được quyết định bởi âm chúng. Nói cách khác, thiên phú này khả năng có hạn mức cao nhất cũng cực lớn, không thể hạn định.
Nếu Dương Đại không đụng phải Thạch Long mà đụng phải Trình Ngạ Quỷ trước, thì Dương Đại hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dương Đại xoay người nói: "Rời khỏi nơi đây trước đi, tìm một chỗ tĩnh dưỡng đã."
Tám vị âm chúng theo sát phía sau, bọn họ tách ra bảo hộ Dương Đại.
Dương Đại cảm thấy nhẹ nhõm trước đó chưa từng có, nhìn âm chúng xung quanh cùng với lơ lửng lên đỉnh đầu, hắn cảm thấy chính mình ổn.
Sống đến hừng đông không có vấn đề!
Một khắc đồng hồ sau, một đoàn người đi đến nghỉ ngơi bên cạnh một dòng sông nhỏ.
Dương Đại bắt đầu giao lưu với bảy vị âm chúng.
Sau khi trở thành âm chúng, tâm trạng của bảy vị thí luyện giả chuyển biến cực nhanh, rõ ràng cho thấy lực ảnh hưởng của Vạn Cảnh Âm Chủ.
Bọn họ đều là học sinh cấp ba đến từ các nơi trên cả nước, trước khi vào Thâm Vực cũng không quen biết nhau, ngoại trừ nam tử đầu đinh, những người khác đều là thiên phú cấp độ D.
Nam tử đầu đinh tên là Liễu Tuấn Kiệt, thức tỉnh chính là thiên phú cấp độ B, ngộ tính kiếm đạo, đối với kiếm pháp có ngộ tính siêu việt người thường. Đáng tiếc, Liễu Tuấn Kiệt còn chưa sờ đến kiếm, người đã không còn.
"Các ngươi đã chết rồi, nếu như có thể trở lại thực tế, khẳng định cũng không thể lại trở về tiếp xúc với người nhà. Sau khi trở thành âm chúng, các ngươi không cách nào chiếm cứ thân thể người sống, lấy hình thái hồn phách đi tiếp xúc người nhà sẽ chỉ làm tăng thêm bi thương. Sau này hãy ở bên cạnh ta đi, mai sau nếu như ta phát đạt, có năng lực, ta cũng sẽ tận lực hồi báo một chút người nhà của các ngươi."
Dương Đại trầm ngâm nói, lời của hắn để cho bảy vị âm chúng bắn ra ánh mắt cảm kích.
Bọn họ đã tiếp nhận sự thật là bản thân đã tử vong.
Hơn nữa bọn họ cũng không cách nào phản bác quyết định của Dương Đại.
Thật ra Dương Đại có thể không cần đưa ra lời hứa hẹn, nhưng vẫn hứa với bọn họ, ít nhất để cho trong lòng bảy vị âm chúng có một chút an ủi, trấn an bọn họ.
Thạch Long lại hiếu kỳ, mấy người bọn họ nói đến thực tế là nơi nào?
Thời gian trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm không ngừng trôi qua.
Trời dần dần sáng.
Ngay khi những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi xuống Quỷ Khốc lĩnh, chiếu lên trên người Dương Đại, trước mắt hắn hiện ra một hàng chữ:
« Thí luyện ở Thâm Vực kết thúc, phải chăng rời khỏi Thâm Vực? »
Dương Đại phát hiện đám âm chúng bị ánh mặt trời chiếu sáng đều không cảm thấy khó chịu gì, xem ra âm chúng không phải là quỷ hồn như hắn vẫn biết.
Hắn lập tức thu tám vị âm chúng vào mi tâm, bọn họ ở bên trong không gian Vạn Cảnh Âm Chủ, tiếp đó lặng lẽ lựa chọn rời khỏi.
Hắn vừa biến mất không lâu, Trình Ngạ Quỷ tìm được đến nơi đây, cau mày nói: "Kỳ quái, làm sao lại đột nhiên biến mất rồi, chẳng lẽ là dị nhân thiên ngoại?"
"Hừ, là dị nhân thiên ngoại thì như thế nào? Chỉ cần vẫn còn ở Quỷ Khốc lĩnh, các ngươi đều phải trở thành quỷ nô của lão phu!"