Chương 37: Tạo kiếm trận!

Hồn Chủ

Nhâm Ngã Tiếu 17-10-2023 21:06:43

Phanh! Thiên Bồng Nguyên Soái và lang yêu đụng vào nhau giữa không trung, tuy ở cách xa mấy chục thước, nhưng đám người Dương Đại đều có thể nghe thấy được tiếng va chạm nặng nề của thân thể bọn nó. Hai yêu quái rơi xuống đất, từ khoảng cách lui về sau xem ra, khoảng cách thối lui của lang yêu xa hơn. So sánh về sức lực của sói và dã trư, sói vẫn là kém một chút! Đôi mắt nhỏ của Thiên Bồng Nguyên Soái tràn ngập tơ máu, bắn ra hung quang, nó há mồm gầm thét, vô số thủy tiễn từ trong miệng nó phun ra, lang yêu không kịp đề phòng, chỉ có thể cúi đầu ngăn cản, thân hình khổng lồ bị cắt ra từng miệng vết thương, máu tươi vẩy ra. Doãn Tiểu Đình nhịn không được hỏi: "Nó thật sự chỉ là trư yêu sao? Làm sao có thể thi triển pháp thuật hệ thủy như vậy?" Dương Đại cười nói: "Cho nên ta mới gọi nó là Thiên Bồng Nguyên Soái." Thiên Bồng Nguyên Soái? Biểu cảm của bốn vị thí luyện giả trở nên cổ quái, nhưng bọn họ cũng không có tâm tư mà xoắn xuýt về cái tên này, mấy đôi mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm chiến đấu phía trước. Tính bền bỉ của lang yêu rất mạnh, tuy rằng toàn thân là máu, nhưng không có ngã xuống, nó bỗng nhiên nhảy lên, Thiên Bồng Nguyên Soái cũng ngẩng đầu, thủy tiễn vọt lên trời, tốc độ của lang yêu bỗng nhiên nhanh hơn, giống như dịch chuyển tức thời xuất hiện ở sau lưng Thiên Bồng Nguyên Soái. Thiên Bồng Nguyên Soái cảm giác mông của nó đau xót, nó quay đầu nhìn lại, lửa giận lập tức bộc phát, lang yêu vậy mà muốn cắn vào mông nó, cũng may nó đã là hồn thể, căn bản không sợ. Nó quay người lại, dùng hai cái răng nanh tựa như lưỡi đao đâm tới, lang yêu linh hoạt tránh né, Thiên Bồng Nguyên Soái tiếp tục tiến công, hai con yêu quái dây dưa cùng một chỗ, khó phân thắng bại. "Vậy mà là chỉ có thể cạo gió, thật là làm ta cao hứng hụt. . ." Liễu Tuấn Kiệt đang đứng sau lưng Dương Đại thầm nói, lúc trước pháp thuật của Thiên Bồng Nguyên Soái thoạt nhìn rất dọa người, cũng làm cho lang yêu chảy máu, nhưng vẫn dồi dào sinh khí như trước. Thương Lang hiếu kỳ hỏi: "Cạo gió là có ý gì?" "Cạo gió á hả, chính là thổi qua da, chỉ tạo thành tổn thương thấp, tương tự như pháp thuật vừa rồi của Thiên Bồng Nguyên Soái, không có đối với lang yêu tạo thành sát thương trí mạng, thậm chí không có ảnh hưởng tới sức chiến đấu của lang yêu." Liễu Tuấn Kiệt giải thích, lời nói của y để cho bốn vị thí luyện giả nhịn không được mà quay đầu. Dương Đại im lặng, bệnh lắm mồm của người này làm sao càng ngày càng nghiêm trọng vậy? "Tạo kiếm trận!" Dương Đại trầm giọng nói, đám người Điền Bất Trung, Bạch Vĩ lập tức xông lên, mặc dù không có vũ khí, nhưng bọn họ có linh lực, có thể tụ họp linh lực làm kiếm. Tổng cộng 9 vị âm chúng, Điền Bất Trung là chủ trận, xông lên phía trước nhất, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại dựng thẳng ra, linh lực tụ thành lưỡi dao, đâm thẳng ra, những âm chúng khác cũng giống như thế, nhưng mỗi một người bọn họ sẽ thi triển kiếm chiêu khác nhau, kiếm khí cũng vờn quanh thân bọn họ, hình thành một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ. "Cái đó là. . . kiếm trận!" Chu Oánh Oánh trừng to mắt, khó có thể tin nhìn Dương Đại, nàng không ngờ âm chúng của Dương Đại còn có thể thi triển kiếm trận. Bốn vị thí luyện giả khác cũng hơi khiếp sợ, số lượng âm chúng đại biểu cho tư chất của Dương Đại, nhưng âm chúng biết thi triển kiếm trận, đây là cơ duyên. Hoặc là những vị âm chúng này đến từ một cái môn phái kiếm tu, hoặc là Dương Đại đã lấy được đại cơ duyên. Bọn họ đột nhiên nghĩ đến Bá Vương Bất Quá Giang đã thu được truyền thừa của Kiếm Thánh. . . Lang yêu vội vàng tác chiến với Thiên Bồng Nguyên Soái, không có chú ý tới tập kích sau lưng, chờ đến khi nó phát hiện ra, Thiên Cương Đại La kiếm trận dĩ nhiên đã giết tới. Một làn kiếm khí giống như cơn sóng lớn đụng vào lang yêu, lang yêu thống khổ kêu rên, Thiên Bồng Nguyên Soái cũng phun ra thủy tiễn, tiền hậu giáp kích lang yêu. Chu Oánh Oánh thả người nhảy lên, một thanh phi kiếm xuất hiện ở dưới chân nàng, nhanh chóng chở nàng đi đến đỉnh đầu của lang yêu, nàng vung đao chém ra, một đao kia ẩn chứa linh lực rất mạnh, đao khí đáp xuống, ba mặt giáp công lang yêu. Ầm —— Cầu vượt không ngừng rung rung, Dương Đại không khỏi đối với Chu Oánh Oánh lau mắt mà nhìn, Chu Oánh Oánh cũng rất mạnh. Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng thôi, Chu Oánh Oánh chỉ kém tầng một tiểu cảnh giới so với Lương Tử Tiêu. Dương Đại bắt đầu lo lắng lang yêu bị oanh vỡ, nói như vậy, hắn sẽ không thể hút được hồn phách của nó. Rất nhanh, lang yêu không giãy giụa nữa, các âm chúng và Chu Oánh Oánh đình chỉ công kích, kiếm khí tiêu tán, lang yêu trùng trùng điệp điệp nằm trên mặt đất, máu tươi tràn ra dưới thân, nhanh chóng biến thành vũng máu. Điền Bất Trung trở lại bên cạnh Dương Đại, nói: "Nó đã chết rồi." Dương Đại gật đầu, cùng đi theo, những âm chúng khác nhao nhao theo kịp, bảo hộ mật thiết Dương Đại. Chu Oánh Oánh không có ngăn cản, Dương Đại hấp thu lang yêu, sẽ làm đội ngũ của các nàng trỏ nên càng mạnh hơn. Dương Đại đi đến trước thi thể của lang yêu, giơ tay lên bắt đầu hút hồn, cảm giác đau đớn mãnh liệt từ trong đầu truyền đến, khiến cho hắn rất vui mừng. Lang yêu này rất mạnh! Có thể cùng Thiên Bồng Nguyên Soái đã hóa thành âm chúng chiến đấu ngang tay, từ ý nào đó mà nói, nó lại càng mạnh hơn. Hai phút sau, Dương Đại hút hồn thành công, nhưng hắn bắt đầu lâm vào hôn mê, lung lay sắp đổ, cũng may có âm chúng nâng đỡ. Trở lại phía sau đội ngũ, Dương Đại đả tọa dưới đất, dựa vào thân thể của Cáp Tử Tinh nghỉ ngơi. Những thí luyện giả khác đều không đến quấy rầy hắn, trận chiến đấu mới vừa rồi để cho bọn họ chân chính ý thức được Dương Đại mạnh cỡ nào. Chu Oánh Oánh không có đi đào thi thể của yêu thú, mà trở lại chỗ cũ tiếp tục chờ đợi. Sau đó, trong màn đêm, thỉnh thoảng có yêu thú tới quấy phá, nhưng đều bị Chu Oánh Oánh và những thí luyện giả khác giải quyết, bởi vì Dương Đại đang lâm vào trạng thái nửa hôn mê, các âm chúng cũng không ra tay, trừ phi năm người Chu Oánh Oánh cầu cứu. Nhưng trước mắt xem ra, chi tiểu đội này vẫn có thể ứng phó dư dả. Sự tình mà Quách Vũ lo lắng cũng không phát sinh, cây cầu vượt này thực sự không phải là phương hướng mà kẻ dẫn đầu thú triều muốn tiến công. Đợi sau khi Dương Đại khôi phục lại trạng thái, thời gian đã tới rạng sáng năm giờ nhiều. Tu vi của hắn rốt cuộc đột phá đến Tụ Khí cảnh tầng năm, phía trước hắn đã hấp thu hơn 100 con yêu thú, hơn nữa bây giờ còn có lang yêu, tu vi rốt cuộc đột phá, không chỉ như thế, khí lực của hắn cũng so với thí luyện giả cùng cảnh giới còn mạnh hơn. Dương Đại mừng thầm. Hắn coi như là hoàn toàn đốn ngộ. Hắn không cần mỗi ngày phải đả tọa tu luyện, loại chuyện này cứ giao cho âm chúng là được, chỉ cần hắn không ngừng hấp thu hồn phách, đây mới là phương pháp nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ. Hắn quyết định rồi, chờ đến khi thú triều kết thúc, hắn vẫn là phải nghĩ biện pháp thu thập âm chúng bên trong Thâm Vực, đồng thời an bài một bộ phận âm chúng, chuyên môn đả tọa tu luyện tại một địa phương. Dương Đại suy nghĩ một chút liền cảm thấy thích thú. Phương xa, thú vật vẫn còn tiếp tục gào to, nhưng so với lúc trước nhỏ hơn một chút, đoán chừng đa số đội quân thú triều đã vượt qua nơi đây. HƯU... U... U —— Bầu trời đêm bỗng nhiên bừng sáng, tựa như ban ngày xuất hiện, đám người Dương Đại kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng đạo hào quang tựa như sao băng từ hướng bờ sông thành phố phóng ra, bắn về phương hướng của thú triều. Đó là đội đạn đạo, pháo kích! Từng viên đạn đạo tản ra hào quang màu trắng vạch phá bầu trời đêm, dày đặc ầm ầm hướng về cùng một cái phương hướng, đợi chúng nó tan biến ở phía sau ngọn núi ở phương xa, ngay sau đó, đất rung núi chuyển. Thủ đoạn chiến tranh kiệt xuất nhất của nhân loại đã đến, đó chính là vũ khí nóng! Đám người Chu Oánh Oánh đều thở dài ra một hơi, vũ khí nóng đối với thú triều mà nói vẫn rất có lực sát thương, nhưng mà giai đoạn trước tận thế, nhân loại sử dụng quá nhiều, tồn kho là càng ngày càng ít, nhất là vũ khí hạt nhân, nguyên vật liệu của vũ khí nóng gần đó thường thường đều có yêu thú cường đại ẩn núp, bao gồm cả trong lòng đất cũng có yêu thú, cực kỳ đáng sợ, cho dù đến bây giờ nhân loại vẫn còn có thể tiếp tục sản xuất ra, nhưng cũng theo không kịp tần suất sử dụng. Đám người Dương Đại tiếp tục trông coi, cũng không tiến hành giao lưu, bốn người Trương Hàm cũng rất mệt mỏi, lười nói chuyện. Đợi sau khi tất cả khôi phục lại tinh thần, Dương Đại mang theo các âm chúng tiến lên, hấp thu hồn phách của 6 con yêu thú mà đám người Chu Oánh Oánh đã tru sát. Đến lúc này, số lượng âm chúng của Dương Đại đạt tới 623 vị. Trời mới vừa sáng, một đội binh sĩ chạy đến, cung cấp lương thực thực phẩm cho bọn họ, cũng đưa tới thông tin tình báo mới nhất, tiếp đó nhanh chóng rời đi, đi đến những tiểu đội tác chiến khác, đối mặt với thú triều, binh lính bình thường cũng không có quá nhiều tác dụng, đa số là tiến hành công việc hậu cần cùng với bảo hộ, sơ tán thị dân. Dương Đại phát hiện bên trong đây, máy tính bảng của cơ quan tình báo không cách nào kết nối internet được. Chu Oánh Oánh xem hết văn kiện trong tay, quay người đi đến trước mặt Dương Đại, đồng thời cũng triệu tập bốn người Trương Hàm tới đây.