Chương 2: Thu âm chúng

Hồn Chủ

Nhâm Ngã Tiếu 17-10-2023 21:06:44

Lần này... Bàn tay vàng trong truyền thuyết? Mặc dù là thành quả tích góp hai đời, vậy mà thậm chí có bốn người cũng dạt được giống hắn, âu hoàng chết tiệt! Vạn Cảnh Âm Chủ, xem ra là loại hình thiên phú giống như triệu hoán sư. Hắn đã nghĩ đến tràng cảnh hùng tráng sau này mình triệu hoán hàng tỉ âm chúng. Dương Đại mở cờ trong bụng. Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng nhiệt kỳ dị di chuyển trong cơ thể, đồng thời trong đầu nhiều hơn một đoạn ký ức lạ lẫm, vô cùng thần kỳ. Hắn bắt đầu thử nghiệm hô hoán hệ thống, muốn nhìn một chút xem có kênh nói chuyện phiếm hay không, nhìn xem người chơi khác thổi phồng chính mình như thế nào. Đáng tiếc, cho dù hắn kêu gọi như thế nào, hệ thống trò chơi đều không xuất hiện. Xem ra thật sự không phải là võng du! Đợi luồng nhiệt thần bí kia biến mất rồi, Dương Đại cảm giác toàn thân mình tràn đầy khí lực, linh lợi trước đó chưa từng có. Không tệ không tệ! Dương Đại thoả mãn cười một cái, hắn cũng không tung bay mà cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, khởi điểm như vậy nếu chết ở ngày đầu tiên thì quả thực là một sỉ nhục. Nhất định phải cẩn thận! Xung quanh là rừng núi hoang vắng điển hình, không nhìn thấy bóng người, âm u tột cùng. Rừng cây tựa như từng bầy yêu quái đang giương nanh múa vuốt, đợi đưa hắn vào trong miệng. Phương xa thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu của các loài chim, tăng thêm một phần khủng bố cho cảnh ban đêm. Nếu là rừng núi hoang vắng, vậy khẳng định có nguy hiểm. Dương Đại cẩn thận tìm tòi ở chung quanh cả buổi, tìm được một cây côn gỗ, không biết là ai đánh rơi ở nơi này, rõ ràng đã từng được lưỡi đao gọt qua. Dựa theo kinh nghiệm chơi trò chơi của hắn, khẳng định phải đi dạo ở xung quanh nơi xuất sinh nhiều một chút. Đáng tiếc, ngoại trừ cây côn gỗ, Dương Đại không phát hiện được bất kỳ cái bảo rương, cái bọc hoặc là trang bị gì. "Ta phải tìm một chỗ trốn đi, chờ hừng đông lên mạng quan sát một chút, biết rõ ràng tình huống sau đó mới yên tâm có can đảm hành động. . ." Dương Đại lặng lẽ suy nghĩ. Đã có chủ ý, hắn trở nên càng thêm cẩn thận. Chỗ giữa sườn núi mà hắn đứng có tầm mắt thoáng đãng, có rất nhiều tảng đá lớn, hắn tùy tiện tìm một tảng rồi núp ở phía sau đó, tiếp tục nhìn xung quanh. Đêm nay khẳng định không thể ngủ được. Cũng may hắn là người trẻ tuổi, thức suốt đêm không khó, thậm chí có thể nói là chuyện thường ngày. Cũng không lâu lắm, Dương Đại bỗng nhiên nhìn thấy ở bên trái bên trong sơn dã xuất hiện vài đôi mắt xanh lét, tuy rằng rất nhỏ, nhưng quả thật không nhìn lầm. Bên trái là một ngọn núi, tuy nhiên cách ngọn núi của Dương Đại một vách núi vài chục thước, những đôi mắt xanh lét kia đột nhiên biến mất. Không tốt! Không phải là chó sói đấy chứ? Dương Đại dự đoán một chút, nếu như chủ nhân của những đôi mắt kia chạy đến chân núi, lại chạy lên đây, thì rất nhanh có thể phóng đến trước mặt hắn. Hắn lập tức đứng dậy, chạy lên trên đỉnh núi, chuẩn bị trèo đèo lội suối, chạy trốn khỏi nơi đây. "Thảo nào nhắc nhở sống đến hừng đông mới có thể đi ra, đây rõ ràng cho thấy là nhiệm vụ tân thủ, cho dù ta không làm gì, nguy hiểm cũng sẽ tìm tới tận cửa." Dương Đại vừa chạy, vừa suy tư. Ngoại trừ trừ cây côn gỗ trong tay, còn lại hắn chỉ có thể dựa vào thiên phú cấp độ SS của mình. Hắn phải nghĩ biện pháp tìm được hồn phách, tiếp đó biến nó thành âm chúng của mình. Vượt qua đỉnh núi, Dương Đại theo dốc núi chạy xuống dưới, cũng may địa thế của ngọn núi này cũng không phải là dốc đứng, trên đường đi hắn cũng không bị ngã sấp ngã ngửa. Một đường chạy như điên hơn 10 phút sau, hắn thật sự không chạy nổi nữa rồi, lúc này mới dừng lại. Hắn dựa vào đằng sau một tảng đá lớn, há mồm thở dốc. Vùng núi rừng này thưa thớt, khắp núi đều là nham thạch lớn nhỏ không đồng đều, ngược lại thuận tiện cung cấp chỗ cho hắn ẩn núp. "Cứu ta. . ." Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, làm cho Dương Đại sợ tới mức toàn thân giật mình một cái. Không có biện pháp, không phải hắn nhát gan, mà là do hoàn cảnh dọc theo con đường này tựa như trong một bộ phim ma, đi mãi chẳng gặp được người nào, đột nhiên nghe được có người kêu lên một tiếng, ai mà không bị hù dọa chứ? Hắn nắm chặt côn gỗ, cẩn thận tiến đến thăm dò. Chỉ thấy ở cách đó hơn 20 mét trước một tảng nham thạch có một người đang nằm. Bởi vì ánh sáng u ám, Dương Đại không thấy rõ đối phương là nam hay là nữ. "Cứu ta. . ." Người nọ vẫn còn kêu rên, thanh âm rất suy yếu, nếu không phải xung quanh yên tĩnh, có lẽ Dương Đại đã không nghe thấy. Có nên đi lên hay không? Dương Đại do dự. Hắn nghĩ đến sau lưng khả năng có dã thú đuổi theo, nếu bỏ mặc người nọ một mực kêu gọi lung tung, chắc chắn sẽ đưa tới dã thú. Hắn cả gan tiến lên trước, hai tay nắm chặt cây côn gỗ. Sau khi tiến đến gần, hắn mới nhìn rõ, người này là một nam tử có thân hình cường tráng, mặc quần áo giống trang phục cổ đại của Hoa Hạ. Đầu tóc y rối bời, đùi phải xuất hiện trạng thái vặn vẹo nhìn thấy mà giật mình, rõ ràng cho thấy đã bị gãy chân. "Cứu ta. . ." Nam tử cường tráng run giọng nói, thanh âm nghe có vẻ còn yếu ớt hơn hồi nãy nữa. Dương Đại trầm giọng hỏi: "Cứu như thế nào?" Nam tử cường tráng hình như cũng sửng sốt một chút, không phản bác được. Dương Đại cũng không hiểu y thuật, bó tay chịu trói. "Trước ngực ta . . . trong túi. . . có thuốc. . ." Nam tử cường tráng lập tức nói. Dương Đại trầm mặc. Đưa tay tới có thể bị bắt lấy hay không? Thương thế nghiêm trọng như thế dựa vào dược vật có thể cứu được sao? Hắn so sánh thể trạng của mình với đối phương một chút, rất khó loại bỏ khả năng này. Đây cũng không phải là trò chơi, có lẽ đối phương sẽ cảm ơn, nhưng nếu là đối phương muốn hại hắn, hắn cũng không có cơ hội làm lại. "Ta. . ." Nam tử cường tráng đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên nghiêng cổ một cái, tắt thở. Dương Đại không tin, bảo trì cảnh giác như trước, gắt gao nhìn chằm chằm y. Đã trôi qua thêm vài phút đồng hồ, nhưng nam tử cường tráng vẫn không hề nhúc nhích, Dương Đại lấy ra côn gỗ, nhẹ nhàng chọc y một chút. Không có phản ứng. Tiếp tục thăm dò! Liên tục chọc mấy bộ vị khác nhau, trong đó bao gồm bộ vị yếu hại, nhưng đối phương vẫn không có động tĩnh, Dương Đại lúc này mới tin tưởng y đã chết thật rồi. "Xin lỗi, cho dù vừa rồi ta lấy thuốc giúp ngươi thì cũng không kịp, ngươi chết quá nhanh. Huống hồ ta cũng không biết ngươi giống như ta đều đến từ Địa Cầu, hay là người bản thổ của Thâm Vực. . ." Dương Đại lặng lẽ suy nghĩ, hắn đi đến bên cạnh nam tử cường tráng, tay phải đặt ở trên đầu của y, bắt đầu điều động luồng nhiệt quỷ dị trong cơ thể kia. Vạn Cảnh Âm Chủ! Thật vất vả mới gặp được một người chết, làm sao có thể không sử dụng thiên phú của mình cơ chứ! Nam tử này có dáng người cường tráng, sau khi trở thành âm chúng của mình sẽ rất có trợ giúp. Chỉ thấy tay phải của Dương Đại hiện ra từng sợi hắc khí, hắn mơ hồ cảm giác được lòng bàn tay của mình đụng phải cái gì, theo bản năng thu tay lại, đồng thời rút hồn phách của nam tử cường tráng ra. Hồn phách với thân thể thoạt nhìn giống nhau như đúc, chỉ là hồn phách tỏa ra lục quang nhàn nhạt, thân hình hơi mơ hồ. Hồn phách của nam tử cường tráng bắt đầu vùng vẫy, Dương Đại cảm nhận được đầu hơi đau đớn. Quả nhiên không đơn giản như vậy, tuy nhiên vẫn may đau đớn ở mức độ này hắn còn có thể chịu đựng được. Rất nhanh, hồn phách của nam tử cường tráng rời khỏi thân thể, nhanh chóng chui vào giữa hai hàng lông mày của Dương Đại, biến mất không thấy gì nữa. Dương Đại đang đau đầu cũng lập tức tan biến, thay vào đó chính là một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái khó nói lên lời. Thể lực bị hao tổn do lúc trước chạy như điên cũng nhanh chóng được khôi phục. Loại cảm giác này. . . Thật là mỹ diệu! Dương Đại lập tức sờ soạng thi thể của nam tử cường tráng. Ở trước ngực và bên trong túi quần xuất hiện một cái túi, lại từ bên chân nam tử cường tráng nhặt lên một cây đao, bỏ lại côn gỗ, nhanh chóng rời đi. Ngay sau khi hắn rời đi chưa tới hai phút, xa xa xuất hiện vài đôi mắt xanh biếc tiến dần về phía thi thể. . . . Dương Đại một đường đi đến bên cạnh một dòng suối nhỏ, hắn ngồi bên cạnh dòng suối cách mấy mét, không dám tùy tiện tiến đến uống nước. Hắn rút vỏ cây đao trong tay ra, ánh đao lóng lánh, ở dưới bóng đêm bên trong sơn dã lộ ra có phần rực rỡ. Lúc trước trên đường, mặc dù hắn đã từng rút đao ra nhưng lại không quan sát cẩn thận, hiện tại lại nhìn, cây đao này quả thật khó lường, thân đao dày rộng, lưỡi đao vô cùng sắc bén. Dương Đại bắt đầu thử nghiệm triệu hoán vị âm chúng đầu tiên của mình. Như thế nào triệu hoán, lúc trước khi rút trúng thiên phú, hắn đã thu được ký ức tương quan. Ở giữa mi tâm của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái hoa văn, một luồng hồn phách nhanh chóng từ trong hoa văn bay ra, rơi vào trước mặt Dương Đại. Chính là nam tử cường tráng lúc trước, hình tượng thoạt nhìn không có gì khác với người chết, chỉ là quanh thân hiện ra lục quang nhàn nhạt, rất giống cô hồn dã quỷ. "Thạch Long bái kiến chủ nhân!" Nam tử cường tráng nửa quỳ ở trước mặt Dương Đại, chắp hai tay, cung kính hành lễ nói. Dương Đại có thể rõ ràng cảm nhận được liên hệ giữa mình cùng với Thạch Long. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dùng ý niệm trong đầu làm cho Thạch Long hồn phi phách tán. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, khắp nơi trong Thâm Vực lộ ra không thể tưởng tượng nổi. Không chỉ như thế, sau khi hấp thu hồn phách của Thạch Long, hắn cảm giác khí lực của mình tăng trưởng không ít, loại cảm giác này vô cùng rõ ràng.