Chương 15: Thiên Cương Đại La Kiếm Trận

Hồn Chủ

Nhâm Ngã Tiếu 17-10-2023 21:06:43

Sâu trong rừng cây, Dương Đại đột nhiên cảm nhận được có một vị âm chúng bị tru diệt, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi, tuy nhiên hắn không có hoảng loạn, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của ba vị âm chúng còn lại càng ngày càng xa. Đây là kế hoạch của bọn hắn. Nếu như gặp phải biến cố, bốn người sẽ chạy trốn về bốn phương hướng khác nhau, kéo kẻ địch ra xa. Với tư cách là âm chúng, mục tiêu quan trọng nhất của bọn họ chính là bảo vệ chủ nhân. Nếu như Dương Đại bị giết, bọn họ cũng sẽ hình thần câu diệt. Bọn họ chạy về hướng ngược lại ít nhất còn có một đường sinh cơ. Bốn người Điền Bất Trung chủ động muốn đi đoạt tàn đồ. Trở thành âm chúng chỉ là để cho bọn họ biến thành hồn nô của Dương Đại, nhưng tính cách của bản thân bọn họ vẫn không thay đổi. Từ sau khi phát hiện âm chúng còn có thể tu luyện, trong lòng đám âm chúng lần nữa sinh ra tham niệm. Bốn người Điền Bất Trung có thể có thành tựu ngày hôm nay chính là do gan lớn, dám tranh đoạt các loại cơ duyên. Khi nghe nói đến Cửu Yêu thần đồ, bọn họ lập tức nhiệt huyết sôi trào. Nếu Cửu Yêu thần đồ rơi vào trong tay Dương Đại, bọn họ sẽ có cơ hội học tập công pháp hoặc là pháp thuật bên trong, bởi vì Dương Đại đã truyền thụ Tự Tại Diệu Pháp Chân Kinh với Thần Lôi Chân Tâm Quyết cho âm chúng. "Tình huống không ổn sao?" Thạch Long khẩn trương hỏi, y chú ý tới sắc mặt của Dương Đại thay đổi. Khuôn mặt của Dương Đại trở nên âm trầm, khẽ gật đầu. Tuy rằng bốn người Điền Bất Trung là phạm nhân tử hình, nhưng bọn họ đã chết, đã nhận lấy báo ứng, hiện tại chính là chiến lực của Dương Đại hắn, lại còn là chiến lực cao cấp, tổn thất bất kỳ một vị nào đều làm cho hắn đau lòng. Doanh Kỷ thở dài nói: "Quả nhiên, chí bảo như Cửu Yêu thần đồ này không có dễ dàng tranh đoạt như vậy." Trình Ngạ Quỷ mở miệng nói: "Chờ một chút đi, âm chúng thật ra tương tự với quỷ hồn, tu sĩ bình thường rất khó bắt được quỷ hồn có tu vi Tụ Khí cảnh." Lão âm thầm thấy may mắn, may mắn lão phu không đi. Âm chúng đã là trạng thái sau khi chết, lại chết lần nữa chẳng phải là hồn phi phách tán à? Dương Đại cảm giác được âm chúng bị tru diệt là Trương Hiền, chuyện này cũng nói cho hắn biết, âm chúng cũng không phải là tuyệt đối bất diệt, lúc trước chỉ là vì địch nhân mà hắn gặp phải quá yếu. Hắn thử rời khỏi Thâm Vực. « Ngươi đang ở trong trạng thái chiến đấu, không cách nào rời khỏi Thâm Vực » Dương Đại nhíu mày, lúc trước hắn ở trên Thiên Võng đã biết được cái thiết lập này, đây cũng là nguyên nhân Thâm Vực rất nguy hiểm. Nếu như đám thí luyện giả bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thì tương đương với vô địch ở Thâm Vực rồi. Chỉ là hắn không ngờ âm chúng của hắn giao chiến cùng người khác, cũng tính là hắn đang giao chiến. Không được, không thể ngồi chờ chết! "Trương Hiền bị giết, chúng ta chạy trốn đi!" Dương Đại đứng dậy, lập tức mang theo đám âm chúng chạy trốn về hướng ngược lại, rời xa nguy hiểm không biết. Đám âm chúng nghe tin Trương Hiền bị giết, tất cả đều trở nên khẩn trương. Tuy rằng bọn họ đã chết, nhưng hiện tại ít nhất là một loại trạng thái tồn tại khác, lại bị giết lần nữa liền thật không còn bọn họ nữa. Bọn họ dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn. Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi trời sắp sáng, Dương Đại cảm giác được Chu Lương cũng bị tiêu diệt. Bốn vị phạm nhân tử hình chỉ còn lại Điền Bất Trung với Bạch Vĩ. Chờ Dương Đại cảm giác khí tức của Điền Bất Trung và Bạch Vĩ không còn càng ngày càng xa nữa, hắn biết rằng hai người hoặc là đã bị bắt, hoặc là đã thoát khỏi nguy hiểm. Hắn cùng với đám âm chúng dừng lại, bắt đầu nghỉ ngơi. Chạy trốn suốt đêm đối với Dương Đại mà nói mà tiêu hao cực lớn. Lúc trước Liễu Tuấn Kiệt phấn khích nhất, giờ cũng đã trầm mặc lại. Nghỉ ngơi thời gian một nén nhang, Dương Đại rốt cuộc cảm giác được Điền Bất Trung và Bạch Vĩ đang dần tiến về phía chính mình. Lúc này hắn mới thở dài một hơi. Ba canh giờ sau, đã gần đến giữa trưa. Bạch Vĩ về trước tới. Y cũng không bị thương, nguyên vẹn không sứt mẻ. Y lắc đầu, ý bảo Cửu Yêu thần đồ không ở trong tay mình, tiếp đó ngồi ở một bên chờ đợi. Nửa giờ sau. Điền Bất Trung rốt cuộc trở về. Y giao Cửu Yêu thần đồ cho Dương Đại, đắc ý cười nói: "Tên kia tuy rằng khủng bố, nhưng linh lực cũng không phải là vô hạn, lăn qua lăn lại một đêm, có thể là lo lắng tình hình của điệt nữ nên đã trở về." Y kể lại đại khái tình hình phát sinh lúc đoạt bức tàn đồ này. "Đáng tiếc cho Trương Hiền và Chu Lương." Doanh Kỷ cảm khái nói. Điền Bất Trung khinh thường nói: "Sống chết có số, phú quý tại thiên, không có cái chết của bọn họ, chúng ta sao có thể thu được bức tàn đồ này? Sau này có rảnh thắp hương cho bọn họ là được." Bạch Vĩ trầm mặc gật đầu, về phần trong lòng suy nghĩ như thế nào, chỉ có y biết rõ. Dương Đại để Cửu Yêu thần đồ vào trong túi trữ vật, cũng không nhiều lời, lập tức mang theo âm chúng tiếp tục chạy trốn. Đối với việc Trương Hiền và Chu Lương tán hồn, Dương Đại cũng không bi thương, chỉ là có chút tiếc nuối. Nói tóm lại, việc này đã thành công. Không thể không nói, Vạn Cảnh Âm Chủ quả thật cường đại, có thể điều khiển âm chúng đi mạo hiểm đoạt cơ duyên. Trong lòng Dương Đại sinh ra một chút suy nghĩ can đảm. Chạy ba canh giờ sau thì hắn chọn rời khỏi Thâm Vực. Ở trong hiện thực đăng nhập Bí Võng để học tập pháp thuật, ngày hôm sau lại vào Thâm Vực tiếp tục chạy trốn. Chạy một ngày, lần nữa rời khỏi Thâm Vực, vừa học tập cách ghi nhớ pháp thuật một ngày, lại chuẩn bị vào Thâm Vực. Đáng nhắc tới chính là, Dương Đại ở trên Thiên Võng phát hiện một tên thí luyện giả gọi là Lưu Phong vạch trần thông tin gần vương triều Đại Hạ xuất hiện Cửu Yêu thần đồ, khiến cho dân mạng bàn luận sôi nổi. Dương Đại từ trong miệng Điền Bất Trung biết được bên cạnh nữ tử áo đỏ còn có hai người, chỉ là không ngờ một vị trong đó là thí luyện giả. Thâm Vực không phải trò chơi, không cách nào chụp màn hình, cũng không cách nào chụp ảnh, Lưu Phong không có chứng cứ nên khiến không nhiều người tin, phần lớn dân mạng chỉ là nhìn rồi chém gió theo chủ đề mà thôi. Lưu Phong cũng không đề cập đến chuyện mình thấy được người thần bí toả ra lục quang, về phần nguyên nhân, Dương Đại cũng không đoán được. Lăn qua lăn lại bốn ngày, Dương Đại mới hoàn toàn yên tâm. Lần nữa vào Thâm Vực, hắn cùng với đám âm chúng trốn ở trong một khu rừng trúc. Phạm vi hơn mười dặm tất cả đều là biển trúc, mây mù vờn quanh, rất có phong thái như tiên cảnh, linh khí nơi này so với những nơi hắn từng tiến đến đều nồng đậm hơn. Dương Đại để cho mấy vị âm chúng khảo sát một lần, xác định không có tung tích của con người với Tinh quái mới quyết định lưu lại ở nơi đây. Trình Ngạ Quỷ cảm khái nói: "Trốn kiểu này của ngươi ai có thể tìm tới ngươi a! Huống hồ, người nọ chỉ nhìn thấy Điền Bất Trung và Bạch Vĩ, ngươi đã thu bọn họ lại, đối phương sẽ không có khả năng tìm được." Dương Đại cười nói: "Cẩn thận một chút dù sao cũng không thừa." Hắn lấy Cửu Yêu thần đồ ra, Thạch Long, Điền Bất Trung, Bạch Vĩ và Trình Ngạ Quỷ lập tức nhích lại gần. Những âm chúng khác chỉ có thể chen lấn ở bên ngoài. "Chớ khinh thường, Thiết Ngưu, ngươi mang theo bọn thủ hạ của ngươi trông coi ở xung quanh đi." Dương Đại nhíu mày ra lệnh. Bọn người kia chen lấn tới đây chặn hết cả ánh sáng. Thiết Ngưu ngượng ngùng cười một cái, lập tức dẫn người lui ra. Tương tự như lời Thiết Ngưu từng nói, trên tàn đồ là một gã yêu quái thân rắn đầu người đang múa kiếm. Dương Đại nhìn hồi lâu cũng không cách nào nhìn ra manh mối. Bí tịch đâu? Công pháp đâu? Pháp thuật đâu? Không phải là giả đấy chứ! Lão tử hao tổn hai gã đại tướng mà đổi lấy hàng giả sao? Dương Đại có chút nhức cả trứng, bốn người Điền Bất Trung bắt đầu bày mưu tính kế, Dương Đại giao Cửu Yêu thần đồ cho bọn họ nghiên cứu. Có thủ hạ ở đây hà tất phải tự thân vận động. Lăn qua lăn lại trọn vẹn một canh giờ, Điền Bất Trung thành công. Y dùng một tờ Xích Viêm Chú của Thạch Long để hỏa thiêu Cửu Yêu thần đồ, kết quả họa quyển không bị cháy hỏng, nhưng trong bức tranh lại xuất hiện một đống chữ thần bí và huyền ảo. Điền Bất Trung hưng phấn nói: "Là kiếm trận, tên là Thiên Cương Đại La Kiếm Trận, cần thần thức mới có khả năng đọc đến phương pháp tu luyện ở bên trong. Chúng ta kiếm lợi lớn rồi, kiếm trận đó nha! Trong giới tu tiên, phàm là tu sĩ biết kiếm trận đều là đại tu sĩ. Nhân số thi triển Thiên Cương Đại La Kiếm Trận càng nhiều, uy lực của kiếm trận càng mạnh, nhân số không có hạn chế. Âm chúng chúng ta cùng nhau thi triển nhất định vô cùng cường đại. Chủ nhân, kiếm trận này quả thực trời sinh xứng thiên phú của ngươi a!" Liễu Tuấn Kiệt nghe xong hô lên trâu bò! Nói gan lớn tóm lại không sai!