Trở lại thực tế, Dương Đại đầu tiên là thả ra 100 vị âm chúng để cho bọn họ tu luyện, lấy thêm cái máy tính bảng ngồi vào trên ghế dài. Giờ cơm còn chưa tới, hắn dự định download một chút trận pháp ở bên trong Bí Võng.
Trước mắt, nhân số thi triển Thiên Cương Đại La Kiếm Trận đã đạt tới 100 vị. Chủ yếu là càng ngày càng nhiều âm chúng nhân tộc bước vào Tụ Khí cảnh tầng một. Buổi sáng ngày hôm nay, 100 vị âm chúng thi triển Thiên Cương Đại La Kiếm Trận do Nam Nguyệt Như chủ trận, uy lực kia xém chút nữa đánh Hắc Ngộ Không thành mẩu vụn, may mắn Dương Đại kịp thời ngăn lại.
Hắc Ngộ Không kiêu ngạo hơn nửa tháng thoáng cái đã trở nên khiêm tốn hơn rồi, không dám xem nhẹ những phàm nhân bị nó coi là thức ăn kia nữa.
Uy lực của Thiên Cương Đại La Kiếm Trận để cho Dương Đại nghĩ đến rất nhiều.
Sau này âm chúng càng ngày càng nhiều, có thể chia làm các đội khác nhau, thậm chí là quân đoàn, thi triển các loại trận pháp như trận pháp phòng thủ, trận pháp tiến công, trận pháp pháp thuật tầm xa, ... Dương Đại càng nghĩ càng hưng phấn.
Trận pháp trên Bí Võng không nhiều lắm, phần lớn cũng đều là cấp thấp. Tuy nhiên Dương Đại vẫn tận lực ghi nhớ lại.
Với tu vi Tụ Khí cảnh tầng, bảy hắn đã có thể làm được đã gặp qua là sẽ không quên. Hai giờ sau hắn mới bỏ máy tính bảng xuống, bởi vì đồ ăn đã đến.
Nhu cầu ăn uống của Dương Đại càng ngày càng thấp, nhưng hắn vẫn muốn ăn một chút gì đó, chỉ là để thỏa mãn vị giác mà thôi. Đồ ăn của căn cứ cơ quan tình báo thật sự rất ngon, đợi đến khi đạt tới Tụ Khí cảnh tầng tám, hắn có thể hoàn toàn ích cốc.
Thoáng chớp mắt, hai ngày trôi qua.
Dương Đại rốt cuộc thử nghiệm tiến vào Thâm Vực.
Tu tiên giả của ngũ đại môn phái cùng nhau hành động, nhất định không thể nào đợi ở nơi đó hai ngày, bọn họ có lẽ có việc muốn hành động.
Thật ra ở lại một ngày cũng có chút không hợp lý, nhưng Dương Đại vì đảm bảo để đạt được mục đích nên vẫn lãng phí thêm một ngày. Không có biện pháp, mệnh chỉ có một cái. Chết ở bên trong Thâm Vực là thật sự chết đi, trừ phi còn có thể gặp phải vị Vạn Cảnh Âm Chủ thứ hai.
Dương Đại rơi xuống đất. Hắn mở to mắt nhìn lại, bên hồ không có một bóng người.
Hắn thở dài một hơi, bắt đầu thả âm chúng ra.
Hắn trước tiên thả 100 vị, để cho đám âm chúng thăm dò gần đó. Nếu gặp phải cường giả Linh Chiếu cảnh, âm chúng của hắn sẽ chẳng đủ nhìn. Đến lúc đó không kịp thu hồi âm chúng, bị người răng rắc một đao chém đầu, hắn suy nghĩ một chút cũng thấy tức giận.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ trong rừng cây nhảy ra, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Dương Đại.
Thật nhanh!
Dương Đại cũng không kịp phản ứng nữa!
Một tay đè lại bờ vai của hắn, hắn định thần nhìn lại, vậy mà là một nữ tử. Nàng mặc đạo bào màu trắng thêu lên hoa xanh, dáng người thướt tha, đeo mặt nạ hí kịch dân gian, tóc trắng như tuyết, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời mà hơi có vẻ lạnh lùng.
Dương Đại không dám nhúc nhích, cẩn thận hỏi: "Tiền bối, có gì chỉ giáo?"
Nữ tử tóc trắng đánh giá hắn, nói: "Dị nhân thiên ngoại?"
"Đúng. . ."
"Những quỷ hồn kia không có quỷ khí, chẳng lẽ là thiên phú của ngươi?"
"Đúng vậy. . ."
Dương Đại ra vẻ sợ hãi, trong lòng thì đang tính toán xem nên làm cái gì bây giờ.
Nam Nguyệt Như có thể đánh thắng nàng hay không?
Không được!
Hắc Ngộ Không đều không có tốc độ nhanh như vậy, nàng này chắc chắn có tu vi Tâm Toàn cảnh cao giai, thậm chí có thể là Linh Chiếu cảnh.
Cứng rắn không sáng suốt, khả năng hắn còn chưa triệu hồi ra mấy vị âm chúng đã bị đè xuống đất ăn tỏi rồi.
Nữ tử tóc trắng tiếp tục hỏi: "Tán tu?"
Dương Đại gật đầu.
"Tại sao lại ở nơi đây?"
"Ngài cũng thấy thiên phú của ta rồi đấy. Ta sợ hồn binh của ta rước lấy phiền phức nên tu luyện ở sâu trong rừng."
"Hai ngày trước ngươi có từng phái hồn binh đi tra xét ngũ đại môn phái đến đây không?"
"Ta có thói quen mỗi ngày đều để cho bọn họ điều tra gần đó, quả thật phát hiện các ngươi, cho nên ta mới trở lại thế giới của ta, đợi hai ngày mới dám quay lại..."
"Vì sao phải trốn, ngũ đại môn phái chính là chính đạo, ngươi sợ cái gì?"
"Tiền bối, oan uổng nha! Cho dù là chính đạo, nhưng những chuyện như giết người cướp của chẳng lẽ chưa từng phát sinh à. . ."
Nữ tử tóc trắng trầm mặc.
Dương Đại cảm thấy có hi vọng, đối phương vẫn còn nêu ra nghi vấn, nói rõ có lòng trắc ẩn.
May mắn hắn không để cho Nam Nguyệt Như và Lương Tử Tiêu xuất hiện. Thi thể của Nam Nguyệt Như đã bị hoả táng, không để lại một chút dấu vết nào.
Lúc này, đám âm chúng nhao nhao vây tới đây, căng thẳng nhìn qua nữ tử tóc trắng.
Nữ tử tóc trắng hỏi: "Ngươi có thể thu bọn chúng trở về sao?"
Dương Đại thả ra âm chúng đều có tu vi Tụ Khí cảnh tầng một, căn bản không có tác dụng gì. Hắn lập tức nghe lời, thu tất cả âm chúng vào không gian linh hồn.
Nữ tử tóc trắng lập tức thu tay lại, nói: "Không sai, thiên phú này của ngươi quả thật lợi hại. Những hồn thể này cho dù không có sức chiến đấu nhưng giúp ngươi làm việc cũng rất thuận tiện. Đoán chừng còn có đặc điểm mà ta không biết được, ta cũng không hỏi, người đi cùng ta đi."
"Đi? Đi chỗ nào?"
Dương Đại căng thẳng hỏi. Trong lòng của hắn lại thở dài một hơi, đối phương không có lập tức động thủ, vậy còn có sinh cơ.
Nữ tử tóc trắng nói: "Cùng ta đuổi theo ngũ đại môn phái, nếu là tán tu thì hãy gia nhập môn phái của ta đi."
Gia nhập môn phái?
Dương Đại cẩn thận hỏi: "Môn phái của ngài là. . ."
"Thiên Nhất môn, ngươi biết Ngự Kiếm Thuật không?"
"Ta không. . . Cho dù biết, tu vi của ta như vậy cũng không thể phi hành trong thời gian dài. . ."
"Vậy thì đi theo ta đi."
Nữ tử tóc trắng giơ tay áo lên, tế ra một thanh phi kiếm, mang theo Dương Đại rơi trên thân kiếm, vạch phá núi rừng bay lên không, bay nhanh về phía phương xa.
Dương Đại phát hiện mình không cách nào tới gần đối phương, nhưng có một luồng lực lượng cường đại vô hình cố định lấy hắn, để cho hắn không bị té xuống, cũng sẽ không áp sát vào trên người đối phương.
Phung phí linh lực như thế chắc chắn là tu sĩ Linh Chiếu cảnh!
Dương Đại âm thầm may mắn, may mắn mới vừa rồi không có làm xằng bậy, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Tốc độ của nữ tử tóc trắng ngự kiếm vượt xa Lương Tử Tiêu, để cho Dương Đại cảm nhận được cảm giác nhanh như điện chớp.
"Tu Tiên giới thật sự là hiểm ác, đường đường là tu sĩ Linh Chiếu cảnh không ngờ chỉ vì đợi ta, mà ngồi xổm đợi hẳn hai ngày mới đuổi theo đội ngũ của mình."
Dương Đại thầm mắng, sau này gặp phải loại tình huống này nhất định phải trốn đi lâu hơn nữa. . . .
Một lúc lâu sau.
Nữ tử tóc trắng đuổi theo ngũ đại môn phái. Dương Đại đưa mắt nhìn sang, mấy trăm tên tu sĩ đang đả tọa trên một cái sườn đồi, dưới vách là một cái hẻm núi sâu không thấy đáy.
Sau khi hai người hạ xuống, một tên nam tử trung niên râu dài cười nói: "Phương trưởng lão, ngươi xem như trở về rồi. Tiểu tử phía sau ngươi kia chính là tà đồ của Thập Phương giáo mà ngươi ngồi đợi sao?"
Mấy trăm tên tu sĩ đồng loạt nhìn sang Dương Đại, đều muốn xem kỹ Dương Đại.
"Tụ Khí cảnh tầng bảy, có thể là kẻ cầm đầu Ma Hồ sao?"
"Có lẽ là nhận nhầm rồi."
"Nam Nguyệt Như sư tỷ đáng thương của ta đến bây giờ vẫn không có tin tức."
"Hẳn không phải đâu. Nếu không Phương trưởng lão cũng sẽ không để cho hắn hoàn hảo không tổn hao gì."
"Quả thật vậy, tiểu tử này thoạt nhìn yếu đuối, cũng không giống như cao thủ có thể tru sát Nam Nguyệt Như."
Nghe tiếng nghị luận của tu sĩ xung quanh, Dương Đại cảm thấy nghi hoặc.
Ma Hồ?
Là chỉ cái hồ nước kia sao?
Lúc nào danh tiếng được truyền ra rồi?
Dương Đại giả vờ như không nghe thấy, cẩn thận quan sát, cẩn thận lắng nghe.
Nữ tử tóc trắng mở miệng nói: "Người này là tán tu, đi ngang qua hồ nước kia bị ta gặp được. Hắn là dị nhân thiên ngoại, dị nhân thiên ngoại không có môn phái mà có thể tu luyện tới Tụ Khí tầng bảy, ta nghĩ rằng tư chất không tệ, có thể thu nhận. Sau này hắn chính là đệ tử của Thiên Nhất môn."
Các phái tu tiên giả thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn có hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Đại.
Dương Đại theo nữ tử tóc trắng đi đến một bên bắt đầu đả tọa.
Sau khi ngồi xuống, Dương Đại đột nhiên ý thức được không bình thường.
Hắn vừa rồi nói với nữ tử tóc trắng rằng mình trốn ở cái hồ nước gần đó tu luyện, chẳng phải biến tướng thừa nhận hắn là kẻ cầm đầu Ma Hồ hay sao?
Những tu tiên giả kia biết đến sự tình, nữ tử tóc trắng dĩ nhiên cũng biết, vậy mà nàng vẫn bao che cho mình.
Không bình thường!