"Căn cứ theo tình báo của cơ quan tình báo, phương hướng mà kẻ cầm đầu thú triều muốn tiến công nằm ở ngoài 10 km từ thành phố Đại Học, đã có hơn 500 vị cao thủ có tu vi Tâm Toàn cảnh tiến đến trấn thủ, mục tiêu của chúng ta chính là trông coi cây cầu vượt này, thú triều rốt cuộc cũng sẽ có cá lọt lưới, nếu để cho yêu thú lẻn vào bên trong khu vực thị trấn, tất nhiên sẽ khiến dân chúng khủng hoảng."
Chu Oánh Oánh giải thích cho đám người Dương Đại, mọi người gật đầu, cũng không có ý kiến gì, bọn họ cũng không thể có ý kiến.
Bọn họ phân tán ra, riêng phần mình nghỉ ngơi.
Dương Đại không có thu hồi các âm chúng lại, hơn 10 vị âm chúng hội tụ tại chung quanh hắn, tựa như một chi bộ đội thông thường, để cho hắn rất an tâm trong lòng.
Thời gian tiếp tục trôi qua, mặt trời càng ngày càng lên cao.
Sau khi Dương Đại nghỉ ngơi được một thời gian ngắn, đi đến thành của cầu vượt nhìn xuống, chỉ thấy nước sông bị nhuộm thành một màu đỏ ao, lờ mờ có thể nhìn thấy thi thể của nhân loại và yêu thú đang trôi nổi theo dòng nước, từ bờ sông nhìn lại, cách mỗi 10 mét liền có một vị thí luyện giả đang canh gác.
Rất nhiều yêu thú đều biết bơi lội, cho nên tuyến phòng thủ phải kéo đến rất dài, còn về việc như thế nào có thể phán đoán được thông tin đại bộ phận của thú triều, thì phải dựa vào cơ quan tình báo của thí luyện giả.
Từ khi tận thế bắt đầu, rất nhiều vệ tinh mất đi tín hiệu, phàm là ngoài phạm vi nhân loại cư trú đều không tín hiệu, cụ thể là chỗ đó có vấn đề, nhưng vẫn là bí ẩn chưa có lời giải.
Thành thị hiện đại không giống thành thị cổ đại, có tường thành cao, rất nhiều nơi cũng có thể trực tiếp xuyên qua, đây cũng là nguyên nhân cơ quan tình báo có địa vị quan trọng, nắm giữ tình báo, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức, đãi ngộ của cơ quan tình báo cũng cao hơn so với cục chiến đấu, bởi vì các nhiệm vụ mà thí luyện giả của cục chiến đấu chấp hành đều đã trải qua điều tra của cơ quan tình báo.
Nhìn qua mặt sông, Dương Đại liền biết rõ tối hôm qua các nơi trong thị trấn Thái Hà đều bạo phát chiến đấu vô cùng thê thảm.
Cầu vượt thật ra là một vị trí rất tốt, địa thế hẹp, dễ thủ khó công, an toàn hơn so với bờ sông mà những tiểu đội kia phải trấn thủ, bình thường thì yêu thú trong nước đáng sợ hơn so với trên đất bằng.
Dương Đại thu hồi ánh mắt, lại trở lại bên cạnh Cáp Tử Tinh, tiếp tục nghỉ ngơi. . . .
10h sáng.
Đám người Dương Đại bỗng nhiên nhìn thấy từng tên tu sĩ từ phương xa ngự kiếm bay tới, bọn họ nhanh chóng rơi xuống, phi hành ở tầng trời thấp, hô: "Mau chóng rút lui! Tất cả mọi người trốn đi!"
Đám người Dương Đại nghe vậy đều sửng sốt, rút lui hay là trốn đây?
Một giây sau, sắc mặt của toàn bộ bọn họ đều đại biến, chỉ thấy ở chân trời phương xa xuất hiện một mảnh màu đen, mây đen cuồn cuộn tựa như muốn quấn trời, vô số yêu cầm bay tới, một mảnh trời màu đen mênh mông, dù là Dương Đại đều cảm thấy kinh hoàng.
"Lui lại! Nhanh chóng trốn đi!"
Chu Oánh Oánh lập tức quay người hô, nàng vừa nói xong, Dương Đại quay người bỏ chạy, các âm chúng theo sát phía sau.
HƯU... U... U! HƯU... U... U! HƯU... U... U. . .
Từng viên đạn đạo từ bên trong thị trấn Thái Hà phóng ra, ầm ầm hướng về phía bầu trời mà đám yêu cầm đang bay, ngay sau đó, tiếng nổ mạnh trên trời vang lên đinh tai nhức óc, những thứ đạn đạo này có uy lực rất mạnh, khói thuốc súng lập tức che đậy nửa bầu trời, từng thân thể tàn phế giống như mưa rớt xuống, tung bay trong núi rừng, trong sông lớn, nhưng số lượng yêu cầm thật sự là quá nhiều, chúng nó nhanh chóng lao ra làn khói thuốc súng, tiếp tục phóng tới thị trấn Thái Hà.
Dương Đại vừa chạy vừa thu hồi các âm chúng, trong chớp mắt, liền thu phần lớn âm chúng vào bên trong không gian linh hồn, chỉ còn lại Thiên Bồng Nguyên Soái, Cáp Tử Tinh, Điền Bất Trung, Bạch Vĩ.
Trên thị trấn Thái Hà, đạn đạo vẫn còn ầm ầm bắn ra, trong quá trình chạy trốn, Dương Đại thấy từng cái máy bay chiến đấu bay tới, còn có một vị tu sĩ ngự kiếm phi hành.
Vùng này biến thành nơi kẻ cầm đầu thú triều muốn tiến công, chỉ là chiến trường đổi thành trên trời!
Đám người Dương Đại đều là người tu tiên, tốc độ rất nhanh, chưa tới nửa phút đã bay xuống ngọn núi.
"Rống —— "
Sau lưng truyền đến tiếng gào thét, Dương Đại quay đầu nhìn lại, Thiên Bồng Nguyên Soái cắn trúng một con diều hâu cực lớn, nó té nhào xuống mặt đất, răng nanh bén nhọn đâm thủng phần cổ kia.
Dương Đại sợ tới mức lập tức cố gắng tăng nhanh tốc độ.
Kết quả cũng không có chạy bao lâu, đã có không ít yêu cầm phóng qua đỉnh đầu của hắn!
Quá nhanh!
Không ít yêu cầm bay còn nhanh hơn so với máy bay chiến đấu!
Dương Đại nghiến răng, cảm thấy không thể cứ như vậy mà chạy về căn cứ được.
Hắn lập tức thay đổi phương hướng, chạy về hướng trạm phục vụ phía dưới ngọn núi.
Không chỉ có hắn, đám người Trương Hàm cũng nghĩ như vậy, tốc độ bọn họ chạy còn nhanh hơn so với Dương Đại.
Dương Đại lập tức thu Điền Bất Trung, Bạch Vĩ vào không gian linh hồn, tiếp đó nhảy lên trên lưng Cáp Tử Tinh, hắn dùng tâm linh cảm ứng nói với Cáp Tử Tinh nên bay đi chỗ nào.
Cáp Tử Tinh tăng thêm tốc độ, lập tức vượt qua các đội hữu của Dương Đại.
Chưa tới 10 giây, Cáp Tử Tinh liền tới được bên trong trạm phục vụ, Dương Đại trốn đến một con hẻm nhỏ ở giữa lầu chính của trạm phục vụ và nhà vệ sinh, để cho Cáp Tử Tinh chắn ở bên cạnh, sau đó dùng cánh che khuất đầu của mình.
Trốn khẳng định không trốn được, không bằng dùng Cáp Tử Tinh tới che chắn chính mình.
Hắn cũng không dám tiến vào kiến trúc bên trong, lỡ như cả tòa nhà sụp xuống, hắn liền bị chôn sống.
Về phần Thiên Bồng Nguyên Soái, Dương Đại có thể cảm giác được nó cách mình càng ngày càng gần, có lẽ không có sao.
Để đảm bảo đạt được mục đích, Dương Đại vẫn là triệu hoán Lương Tử Tiêu ra, liền đợi bên cạnh chính mình, thần thức của Lương Tử Tiêu quét qua bên ngoài, sắc mặt đại biến, thấp giọng nói: "Thú triều này cũng quá khoa trương rồi, tất nhiên là có Yêu Vương làm thủ lĩnh, nhưng không ngờ thế giới của dị nhân lại đáng sợ như thế, cho dù tại vương triều Đại Hạ cũng rất khó nhìn thấy thú triều có quy mô bực này."
Dương Đại bất đắc dĩ nói: "Dẫu sao vương triều Đại Hạ cũng có tông môn tu tiên, nhiều lục địa thần tiên trấn giữ như vậy, tên Yêu Vương nào dám tới nháo sự chứ?"
Cánh của Cáp Tử Tinh rất lớn, che đậy hai người cũng không khó.
Dương Đại bắt đầu lo lắng cho người nhà của mình.
Thị trấn Thái Hà nếu như bị cơ quan tình báo phán định sắp rơi vào tay giặc, Phong Thành nhất định cũng rút lui khỏi, cho dù rút lui sớm, nhưng nếu lưu lượng người quá lớn cũng dễ dàng xuất hiện nguy hiểm.
Nhưng mà trước mắt, có lẽ hắn càng lo lắng cho mình.
Rất nhanh, Thiên Bồng Nguyên Soái đã chạy tới, Dương Đại cách không xuyên qua Cáp Tử Tinh thu nó vào không gian linh hồn, kể cả Cáp Tử Tinh và Lương Tử Tiêu cũng cùng nhau thu vào, tiếp đó thử nghiệm vào Thâm Vực, kết quả thất bại, hắn sợ tới mức vội vàng lại thả Cáp Tử Tinh và Lương Tử Tiêu ra, bảo trì bộ dạng lúc trước.
Thâm Vực và Địa Cầu rốt cuộc là do ai đang thao túng, phán định về trạng thái chiến đấu này thật là quỷ dị, một chút chỗ trống đều không thể chui vào.
Bầu trời không ngừng truyền đến thanh âm oanh tạc, cánh của yêu cầm huy động ra thanh âm, làm cho da đầu người run lên.
Sách lược của Dương Đại là rất đúng, quả thật không có yêu cầm tìm đến gây phiền phức cho Cáp Tử Tinh vì nghĩ nó là đồng loại, hắn cứ như vậy bình an vô sự trốn ở đó.
Ước chừng kéo dài liên tục hai giờ, bầu trời mới bình tĩnh trở lại.
Trong hai giờ này, Dương Đại cùng Lương Tử Tiêu đều đang run rẩy, không sai, ngay cả Lương Tử Tiêu cũng đang sợ.
Thiên kiêu của Quỷ Uyên tông cũng chưa từng gặp qua thanh thế như vậy.
Dương Đại dùng thần thức tìm kiếm bên ngoài, khoảng cách tìm kiếm của thần thức của hắn chưa đủ dài, nhưng chỉ cần xuyên qua cánh của Cáp Tử Tinh là có thể.
Bầu trời đã không có thân ảnh bay tới bay lui, nhưng khói thuốc súng, yêu khí tràn ngập, khiến cho thiên địa lờ mờ, tựa như mưa to nổi lên.
Dương Đại lo lắng, tiếp tục trốn tránh, hắn đánh bạo thả ra hai vị âm chúng, để cho bọn họ lẻn vào lòng đất, dò xét tình huống bốn phía.
Nửa giờ sau.
Điền Bất Trung và Bạch Vĩ trở về.
Điền Bất Trung trầm giọng nói: "Trong vòng phạm vi 100 dặm khắp nơi đều là thi thể, yêu thú chiếm đa số."
Bạch Vĩ nói theo: "Mảnh quân khu mà ngài đề cập tới mà đã rút lui khỏi nơi đóng quân, rõ ràng đã trải qua một trận ác chiến, nhưng mà trước mắt xem ra, thú triều đã đi ngang qua khu vực này, có thể ra ngoài."
Dương Đại hít sâu một hơi, hắn đối với tận thế đã có lý giải sâu hơn.
Buổi sáng, hắn còn cảm thấy rất ổn, không ngờ đột nhiên hết thảy liền thay đổi.
Suy nghĩ một chút về thanh thế phô thiên cái địa lúc trước, da đầu hắn liền run lên.
Hiện tại cho dù hắn chạy về Phong Thành, dọc đường cũng có thể có thể gặp được thú triều, quá nguy hiểm, hiện tại hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng quốc gia có thể giúp các thị dân rút lui an toàn khỏi các thành thị.
Dương Đại mở miệng nói: "Đi thôi, tiếp tục hút hồn, tranh thủ để cho số lượng âm chúng đột phá 1000. các người giúp ta phán đoán tu vi của yêu thú."
Ba người Lương Tử Tiêu gật đầu, ra lệnh cho Cáp Tử Tinh mở đường.