"Dương Đại, nếu muốn theo đuổi ta... thì ngươi phải sống sót trước đã nha!"
Nhìn lên thiếu nữ hoa quý trước mặt đang khích lệ chính mình, Dương Đại tỏ ra buồn bực.
Tiểu tỷ tỷ, ngươi là ai vậy?
Dương Đại không khỏi nhìn xung quanh, đây là một phòng học của trường cấp 3, hơn 50 tên học trò mặc đồng phục đang xếp thành một hàng ở khoảng trống giữa các bàn. Bên cạnh bảng đen treo một tờ lịch, trên đó viết số đếm ngược đến kỳ thi đại học, còn lại 36 ngày.
Hắn không khỏi nhìn thân thể của mình, đã gầy đi, cũng đang mặc đồng phục.
Đầu óc của hắn như một đống bột nhão.
Ta đang nằm mơ sao?
Tối hôm qua, hắn làm việc quá mệt mỏi, về nhà nằm lướt Tiktok, trước khi đi ngủ hắn lướt đến một đoạn video ngắn có nội dung đại khái là mơ tới chính mình trở lại thời còn là học sinh, bỗng nhiên bừng tỉnh tiếp tục làm việc. Kết quả khi thức dậy, hắn phát hiện mình thật sự sống lại rồi?
Đây. . .
Quá sung sướng rồi nha!
Dương Đại thử véo chính mình, cảm thấy rất đau, khiến cho hắn càng thêm hưng phấn.
Hắn dần dần nhận ra các đồng học ở xung quanh, chính mình hẳn không phải là xuyên qua, mà là trọng sinh. Thế nhưng hắn không nhớ rõ hồi mình còn học ở trường cấp 3 đã từng theo đuổi ai a!
Vị thiếu nữ hoa quý ở phía trước này cũng không xuất hiện ở trong trí nhớ của hắn. Quan sát trong chốc lát, hắn cảm thấy nơi này là thế giới song song, bởi vì có không ít đồng học hắn căn bản không hề quen biết.
Chờ chút!
Không bình thường!
"Ông trời phù hộ, ta nhất định phải rút thăm được thiên phú cấp độ B!"
"Thiên phú cấp độ B á? Ngươi rút thăm được cấp độ D cũng không tệ rồi!"
"Ta chỉ muốn sống sót. . ."
"Nghe nói tháng trước tỉ lệ người mới sống sót ở « Thâm Vực » chưa tới 60%."
"Nói cách khác lớp chúng ta phải chết mất 20 vị đồng học à?"
"Nói bậy, im ngay!". . .
Nghe đồng học xung quanh thảo luận, Dương Đại nghi hoặc, Thâm Vực là cái trò gì?
Hồi còn học ở trường cấp 3, hắn vậy mà chưa từng nghe nói qua về việc này.
Hắn bỗng nhiên trừng to mắt, vừa rồi một tên nam sinh xếp hàng trước bục giảng đột nhiên biến mất, thật sự là đột nhiên tan biến, hắn tuyệt đối không có nhìn lầm.
Hắn nhìn thấy trên giảng đường có một viên đá màu tím, lớn chừng một quả bóng rổ, có ba lão sư đứng phía sau bục giảng, sắc mặt đều rất nghiêm túc. Lão sư và các học sinh nhìn thấy nam sinh kia đột nhiên tan biến nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Dương Đại không nhịn được lôi kéo thiếu nữ hoa quý ở phía trước, hỏi: "Tại sao y lại biến mất rồi?"
Thiếu nữ hoa quý quay đầu, làn da của nàng trắng như tuyết, đôi mắt rất lớn, lông mi rất dài, thắt một bím tóc đuôi ngựa. Nếu như cẩn thận xem xét, nàng tuyệt đối có thể được xem là hoa khôi giảng đường. Tuy nhiên hiện tại Dương Đại rất hoảng loạn, bất chấp dung nhan của đối phương, chỉ muốn nhanh chóng làm rõ ràng tình hình.
"Đương nhiên là đi Thâm Vực rồi ! Dương Đại, sợ hãi là không có tác dụng, bình ổn lại tâm trạng đi. Đến Thâm Vực rồi, ngươi phải nghĩ biện pháp sống sót, chỉ cần không xằng bậy, tỷ lệ sống sót vẫn là rất lớn." Thiếu nữ hoa quý nhíu mày nói, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.
Dương Đại yếu ớt hỏi: "Thâm Vực là cái gì?"
"Thâm Vực chính là Thâm Vực a, ngươi giả bộ cái gì vậy hả?"
"Khục khục, ngươi lại giới thiệu cho ta một chút đi, coi như cổ vũ tinh thần cho ta. Dầu gì ta cũng đã từng theo đuổi ngươi."
"Ngươi không có theo đuổi nha, chỉ là có đồng học nói ngươi thầm mến ta thôi."
"Mau nói đi, chuẩn bị đến lượt chúng ta rồi!"
Dương Đại hổn hển nói. Xú nha đầu, lúc này còn chỉnh lời ta.
Thiếu nữ hoa quý bất đắc dĩ, không thể không giới thiệu về Thâm Vực.
Thâm Vực chính là thế giới thứ hai của hiện tại. Nhân loại vào Thâm Vực có thể thu được lực lượng siêu phàm, từ đó đối phó với tai hoạ cùng với yêu quái trong hiện thực. Từ ba năm trước bắt đầu, học sinh cấp ba trên cả nước đều bị bắt buộc phải tiến vào Thâm Vực. Học sinh có thiên phú tốt có thể trở thành tu tiên giả, địa vị xã hội tăng lên, người có thiên phú thông thường lại tiếp tục tiến hành kỳ thi đại học, vẫn sống cuộc sống của người bình thường như cũ, mà điều kiện tiên quyết cho tất cả những biến hóa này là sống sót đi ra khỏi Thâm Vực.
Yêu quái?
Tận thế?
Dương Đại nhíu mày, thiếu nữ hoa quý giới thiệu đơn giản một chút, nàng rõ ràng cũng rất khẩn trương, cho nên nói rất nhanh.
Thiếu nữ hoa quý cách bục giảng chỉ còn lại một tên đồng học.
Dương Đại nhìn cửa phòng học. Cửa trước và cửa sau đều có riêng hai lão sư trung niên dáng vẻ khôi ngô đang canh gác, trốn nhất định là không thể thực hiện được. Về phần nhảy cửa sổ, Dương Đại liếc qua, xem ra nơi đây cũng không phải là tầng một.
"Nếu như cái thế giới song song này nguy hiểm như thế, trốn tránh khẳng định là không được, kiếp trước thường thường xoàng xĩnh, thật vất vả mới trọng sinh, lập lại một lần nữa sao?"
Dương Đại hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.
Hắn cảm thấy rất hứng thú đối với cái loại tồn tại có sức mạnh siêu nhiên chỉ trong tiểu thuyết mới có này. Thiếu nữ hoa quý mặc dù không nói được nhiều lắm, nhưng hắn hiểu rõ một chút, ở cái thế giới này, địa vị xã hội của một người quyết định bởi thành tựu của người đó ở Thâm Vực.
Dương Đại còn muốn hỏi thiếu nữ hoa quý thêm một chút, kết quả đã đến phiên nàng, chỉ thấy nàng giơ hai tay lên, hai tay đặt ở trên viên đá màu tím thần bí trên giảng đường.
"Các học sinh, vào Thâm Vực không nên hoảng sợ, nhớ kỹ một điểm, ở bên trong gặp phải bất luận kẻ nào cũng phải cẩn thận, gặp phải quỷ quái hay yêu thú, có thể trốn thì hãy trốn!"
Một nam tử trung niên đối diện với thiếu nữ hoa quý mở miệng nói. Y có hình tượng lão sư trung niên điển hình, tóc tai thưa thớt. Dương Đại nhớ kỹ y, là chủ nhiệm lớp ở trường cấp 3 của hắn, họ Tào, bị bọn nam sinh thân thiết gọi là Điều Tử ('giấy nhắn tin').
Lời của Tào lão sư cũng không hấp dẫn các học sinh đang hoảng loạn, nhưng Dương Đại lại nhớ kỹ.
Hắn không kịp điều tra thêm tin tức nữa, cho nên nhất định phải nhớ kỹ lời lão sư khuyên bảo.
Thiếu nữ hoa quý đột nhiên biến mất, Dương Đại không thể không tiến thêm một bước, hắn lấy hết dũng khí giơ hai tay lên, hai tay đặt trên viên đá màu tím.
Cảm thấy hơi nóng một chút!
Thế nhưng hắn cũng không có buông tay.
Ba lão sư ở sau bục giảng cũng không nói với Dương Đại cái gì, hắn chỉ có thể căng thẳng chờ đợi. Bỗng nhiên một luồng hấp lực cường đại lôi kéo hai tay của hắn, hắn lập tức cảm giác trời đất quay cuồng.
Rất nhanh, hai chân của Dương Đại rơi xuống đất, nhưng rơi xuống đất rất vững vàng, cũng không ngã sấp xuống.
Hắn mở to mắt, tầm mắt bắt đầu khôi phục. Chiếu vào trong mắt đúng là đêm tối ở dưới một mảnh rừng núi, cây cối không quá rậm rạp. Hắn đứng ở giữa sườn núi, đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng tất cả đều là núi non trùng điệp chập chùng.
Dương Đại sửng sốt.
Hắn theo bản năng kiểm tra thân thể của mình.
« Ngươi thành công tiến vào 《 Thâm Vực 》, sống đến hừng đông sẽ có thể trở về đến thế giới cũ của ngươi »
« Mời ngươi chọn tên ở 《 Thâm Vực 》»
Dương Đại nhìn thấy hai hàng nhắc nhở trước mắt, cảm thấy có phần giống trò chơi.
Hắn không do dự quá lâu, trong lòng nghĩ đến: "Dương Đại."
« Tên bị trùng lặp, mời chọn lại tên khác »
Tên thật không chọn được?
Vậy thì đặt nickname đi!
Dương Đại lặng lẽ suy nghĩ: "Hoành Tảo Thiên Quân!"
« Tên bị trùng lặp, mời chọn lại tên khác »
"Bá Vương Bất Quá Giang!"
« Chọn tên thành công »
« Phải chăng bắt đầu rút ra thiên phú Thâm Vực? »
Dương Đại nhớ kỹ các học sinh thảo luận nhiều nhất đúng là thiên phú, thiên phú rõ ràng rất quan trọng, quyết định khởi điểm của mình ở Thâm Vực.
Rút!
« Chúc mừng ngươi rút ra được thiên phú cấp độ C —— Cường Hóa Tốc Độ II »
« Cường Hóa Tốc Độ II: Thiên phú cấp độ C, mỗi lần đột phá, tốc độ sẽ tăng trưởng gấp hai »
Chỉ là cấp C thôi à?
Dương Đại nhíu mày, hắn nhớ kỹ có một bạn học muốn rút được thiên phú cấp độ B. Nói cách khác, cấp độ C không tính là ngưu bức.
« Kiểm tra được ngươi có dấu vết luân hồi hai đời, có thể lại rút ra thiên phú Thâm Vực, phải chăng lại rút lần nữa ? »
Dương Đại trừng to mắt.
Thâm Vực có thể kiểm tra được hắn trọng sinh?
Chẳng lẽ hắn trọng sinh có liên quan với Thâm Vực?
« Chúc mừng thí luyện giả 'Chiến Hổ' của khu Hạ Quốc thu được thiên phú cấp độ A »
« Chúc mừng thí luyện giả 'Chu Hành Mã' của khu Hạ Quốc thu được thiên phú cấp độ S ». . .
Cấp độ A!
Cấp độ S!
Dương Đại lập tức bị nhắc nhở hiện lên trước mắt kích thích.
Cấp độ C làm sao so với cấp độ A được chứ?
Thiên phú trước mắt quá thấp, đã có cơ hội rút lại, nếu từ bỏ thì sau này hắn nhất định sẽ hối hận!
Rút đi!
Nếu như rút được cấp độ D, vậy thì hắn sẽ sống hèn mọn bỉ ổi đến hừng đông, sau này không bao giờ vào trong Thâm Vực nữa, cũng không phải chưa từng làm quần chúng bao giờ.
Lại rút tiếp!
Dương Đại mặc niệm trong lòng, trước mắt lập tức hiện ra dòng chữ nhắc nhở:
« Bắt đầu rút ra thiên phú Thâm Vực lần nữa »
« Chúc mừng ngươi rút ra được thiên phú cấp độ SS —— Vạn Cảnh Âm Chủ »
« Vạn Cảnh Âm Chủ: Thiên phú cấp độ SS, ngươi có thể hấp thu bất luận hồn phách gì làm âm chúng, có thể hấp thu thành công hay không do thực lực của ngươi quyết định. Thực lực của âm chúng được quyết định bởi thực lực của hồn phách khi còn sống. Số lượng âm chúng là vô hạn, mỗi khi hấp thu một hồn phách, có thể thu được một phần tăng thêm. Âm chúng vĩnh viễn không phản bội ngươi, cũng không có cách nào đoạt xá, chiếm cứ nhục thân của sinh linh cho đến khi rời khỏi ngươi »
« Chúc mừng thí luyện giả 'Bá Vương Bất Quá Giang' của khu Hạ Quốc trở thành vị thí luyện giả thứ năm ở khu Hạ Quốc thu được thiên phú cấp độ SS »