Nương theo tiếng gào thét của Hắc Tinh Tinh, Thương Lang từ lòng đất xuất hiện, quát lên: "Lang Quân tụ họp!"
Từng tên âm chúng nhanh chóng từ dưới lòng đất xuất hiện, vây quanh Dương Đại, Lương Tử Tiêu và Hùng Liệt.
Cáp Tử Tinh lượn lờ trên không trung, quần chiến với đám yêu cầm. Trên đường đi từ từng cái phương hướng yêu thú nhao nhao đánh tới, một trận đại chiến cứ như vậy bộc phát.
Thiên Bồng Nguyên Soái và Lang Yêu nhảy vào bên trong đám yêu thú, điên cuồng chém giết, cắn xé.
796 vị âm chúng nhao nhao hội tụ, bổ nhào vào trong cuộc chiến đấu. Ỷ vào tính đặc thù của âm chúng, bọn họ chiến đấu không kiêng nể gì cả, căn bản không sợ bị thương.
Hắc Tinh Tinh thả người nhảy lên, nhào về phía yêu thú dầy đặc nhất, lập tức đập chết hơn mười con yêu thú. Nó nắm lên một con đại mãng xà, tựa như vung roi điên cuồng quất vào đám yêu thú ở xung quanh, thật giống như là một cơn gió lốc màu đen, không thể ngăn cản.
Hùng Liệt khó khăn hỏi: "Ngươi là ai?"
Y nhớ đến Dương Đại, lúc trước xém chút nữa bị Cơ Giác Viên Ma tru sát, vẫn là y kịp thời xuất hiện, tuy nhiên lúc ấy y cũng không để ý đến. Không ngờ Dương Đại lại có thể triệu hoán nhiều hồn phách tiến hành tác chiến như vậy.
Dương Đại lấy ra giấy chứng nhận của mình đưa cho Hùng Liệt nhìn.
"Cơ quan tình báo. . . cấp độ SS, chẳng lẽ ngươi chính là Bá Vương Bất Quá Giang?"
Hùng Liệt trầm ngâm nói, Dương Đại cũng không phủ nhận, để cho y dưỡng thương thật tốt.
Đại yêu chết thảm, đám yêu thú như rắn mất đầu. Yêu thú cường đại ở nơi đây hầu như đều bị Hùng Liệt đánh chết, còn dư lại đều là Tinh quái. Theo Hắc Tinh Tinh xuất hiện, càng ngày càng nhiều yêu thú bắt đầu rút lui khỏi nơi đây.
Lương Tử Tiêu đứng bên cạnh Dương Đại, cầm lấy kiếm của Dương Đại nhẹ nhõm tru sát yêu thú xâm phạm, giống như thái thịt chém dưa.
Liễu Tuấn Kiệt dùng ngón tay làm kiếm, thi triển kiếm pháp mà Lương Tử Tiêu dạy bảo cho y, đó là ngày qua ngày nịnh bợ mới học được, hiệu quả không tệ. Đối mặt với một chút yêu thú nhỏ yếu vẫn có sức chiến đấu.
Yêu thú gần đó cũng là hướng về phía khí huyết cường đại của Hùng Liệt mà đến. Sau khi âm chúng của Dương Đại tập trung tinh thần chiến đấu, chúng nó ý thức được gặp phải phiền phức, bắt đầu sợ hãi.
Chưa tới mười phút, tất cả yêu thú trong khu vực quảng trường này đều chạy trốn. Đám âm chúng của Dương Đại tuy có bị thương, nhưng vẫn chưa có tên nào bị chết.
Gần 800 vị âm chúng tụ tập đến đây, Dương Đại âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng kết thúc.
Sau khi sử dụng đan dược chữa thương của Dương Đại, Hùng Liệt hơi khôi phục một tia khí lực. Đan dược của y đã sử dụng hết trong lúc chiến đấu, nếu không y cũng sẽ không thể liên tục chiến đấu một ngày một đêm.
Hùng Liệt ngồi xuống, cảm khái nói: "Đây là thiên phú của ngươi sao? Thật là bá đạo! Đồng dạng là cấp độ SS, ta cảm giác hạn mức cao nhất của ngươi vượt xa ta."
Dương Đại cười nói: "Hùng quốc trụ, đừng tiết lộ chuyện này ra nha, ta nói với bên ngoài là chỉ có thể triệu hoán 100 vị."
Hùng Liệt nhếch miệng cười nói: "Yên tâm đi, ta hiểu. Ta cũng sẽ không nói ra tất cả về thiên phú của mình. Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Dương đi, ngươi gọi ta là lão ca là được."
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm. Hùng Liệt rất nhiệt tình đối với Dương Đại, dẫu sao Dương Đại cũng coi như ân nhân cứu mạng của y.
Dương Đại sau khi biết được Hùng Liệt một mình giết hai con Đại yêu thì đối vô cùng kính nể y. Trái tim trực nhảy ra khỏi họng cuối cùng cũng chịu hạ xuống.
Đại yêu vẫn lạc, Thú triều tất nhiên sẽ kết thúc, đây đã là luật thép. Không có Đại yêu tổ chức Thú triều, đám yêu thú dễ dàng trở thành cát rời. Cát rời thì sẽ dễ dàng bị loài người tiêu diệt từng bộ phận.
Ánh mắt của Dương Đại nhìn về phía Cơ Giác Viên Ma, rất là động tâm, đáng tiếc cảnh giới chênh lệch quá lớn.
"Lão ca, ngươi có thể giúp ta phong ấn hồn phách của nó hay không?" Dương Đại không nhịn được hỏi.
Hùng Liệt lắc đầu bật cười: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Cảnh giới của ta với nó xấp xỉ nhau, hơn nữa ta không có Phong Ấn thuật mạnh như vậy. Thi thể của nó sẽ bị giữ lại, nếu như sau này hồn phách vẫn còn, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện. Chờ cảnh giới của ngươi tăng lên lại cho ngươi hút hồn."
Dương Đại tuy có tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể thôi.
Mãi cho đến chập tối, rốt cuộc có cao thủ Tâm Toàn cảnh phi hành đến.
Gã rơi xuống trước mặt Hùng Liệt, kích động nói: "Hùng Liệt quốc trụ, Thú triều đã lui lại rồi! Ngài thành công rồi!"
Ánh mắt gã nhìn về phía Hùng Liệt tràn đầy sùng bái.
Hùng Liệt nhếch miệng cười một cái, nói: "Ngươi gọi thêm vài người nữa đưa vị tiểu ca này về cùng đi."
Phần lớn đám âm chúng của Dương Đại đều lẻn vào dưới mặt đất, chỉ còn lại 100 vị trên đất bằng.
Cao thủ Tâm Toàn cảnh nhìn Dương Đại cùng với âm chúng ở xung quanh. Gã đoán được những hồn thể này chắc chắn có liên quan với vị thí luyện giả trẻ tuổi này, bởi vì gã biết được thiên phú của Hùng Liệt là gì.
"Không cần đâu, các ngươi trở về đi, ta sẽ tự trở về." Dương Đại lắc đầu nói.
Hùng Liệt biết được ý đồ thật sự của hắn, gật đầu nói: "Vậy ngươi cẩn thận một chút, tuy rằng Thú triều đã tản đi, nhưng quỷ mới biết có còn yêu quái nào ẩn núp hay không."
Dương Đại gật đầu.
Cứ như vậy, Hùng Liệt được cao thủ Tâm Toàn cảnh mang đi. Dương Đại lại bắt đầu tiếp tục hút hồn.
Liều mạng, nhất định phải có thu hoạch!
Dương Đại triệu hoán Hắc Tinh Tinh đến bên người, đặt tên là Hắc Ngộ Không.
Từ giờ trở đi, Hắc Ngộ Không tới thống lĩnh yêu thú yêu chúng. Đối với chuyện này, Hắc Ngộ Không nhếch miệng cười một cái, lộ ra hai hàng răng vàng, biểu thị đồng ý.
Hắc Ngộ Không có thể nói chuyện, nhưng nó không quen nói chuyện.
Thiên Bồng Nguyên Soái đối mặt với Hắc Ngộ Không rất là sợ hãi, thậm chí không dám tới gần.
Ở dưới sự bảo vệ của đám âm chúng, Dương Đại lại bắt đầu vui vẻ mà thống khổ hút hồn. . . .
Hành tỉnh Hán Tây, Phong Thành.
Bên trong một ngôi biệt thự.
Dương mẫu đang bận rộn sắp xếp hành lý. Nhìn thấy trượng phu ở trên ghế dài xem tin tức, nàng giận không có chỗ phát tiết: "Lão Dương, mau tới hỗ trợ đi! Ngươi cũng không phải là thí luyện giả, ở đằng kia hút thuốc nhìn tin tức, cứ làm như ngươi là lãnh đạo không bằng."
Dương Đằng cả giận nói: "Ngươi biết cái gì, vạn nhất Hùng Liệt ngăn được cơn sóng dữ, chúng ta cũng không cần rút lui nữa!"
Tiểu Siêu và Tiểu Diễm đang cất dọn đống đồ chơi của mình, cả nhà chỉ có Dương Đằng vị đại lão gia này đang ngồi không.
Dương mẫu bất đắc dĩ nói: "Đã có hai tòa thành thị rơi vào tay giặc, Hùng Liệt cho dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một người. Thú triều lần này chính là có hai làn sóng. Ài, không biết nhi tử thế nào. Đều tại ngươi, nếu đáp ứng nhi tử rời khỏi hành tỉnh Hán Tây, hắn cũng sẽ không trở về."
Dương Đằng trầm mặc, lại rút ra một điếu thuốc.
"Tin vui đặc biệt! Theo cơ quan tình báo ở tiền tuyến thông báo, Hùng Liệt quốc trụ suốt đêm tru sát hai con Đại yêu, Thú triều bắt đầu tản đi, kiếp nạn lần này sắp kết thúc!"
Phóng viên bên trong TV kích động nói trước màn ảnh. Nghe vậy, Dương mẫu vội vàng chạy đến trước TV.
Khói thuốc của Dương Đằng cũng giảm bớt, trong phòng khách quanh quẩn thanh âm hưng phấn của phóng viên.
"Đêm qua, Hùng Liệt quốc trụ cầm lấy tình báo một mình rời khỏi, ở rạng sáng năm giờ tru sát Đại yêu thao túng thú triều yêu cầm. Đến một giờ chiều ngày hôm nay, y lại tru sát Đại yêu thao túng thú triều trên lục địa. Thí luyện giả của cơ quan tình báo đã đón được Hùng Liệt quốc trụ, Hùng Liệt quốc trụ sắp trở về. . ."
"Ha ha ha! Lão tử biết ngay mà!"
Dương Đằng đột nhiên đứng bật dậy, hưng phấn vung quyền, dường như y chính là Hùng Liệt.
Y đắc ý nhìn Dương mẫu, nói: "Thấy chưa nào? Ta đã nói rồi, Hùng Liệt có thể ngăn cơn sóng dữ!"
Dương mẫu cảm khái nói: "Quả thật lợi hại, thảo nào có thể trở thành quốc trụ."
Nàng quay người tiến đến gọi các con, để cho bọn họ khômg cất dọn đồ chơi nữa.
Dương Đằng bắt đầu gọi điện thoại, nhưng số điện thoại của Dương Đại vẫn không có sóng, vì vậy y chỉ có thể báo bình an với thân bằng hảo hữu.
Chẳng được bao lâu, người một nhà tề tụ trong phòng khách, vừa nhìn tin tức, vừa thảo luận tính nghiêm trọng của thú triều lần này.
Lúc này, trong màn hình TV rốt cuộc xuất hiện thân ảnh của Hùng Liệt. Toàn thân y là máu, vô cùng thê thảm. Y được thí luyện giả dìu tiến lên, phóng viên cũng không tránh đi. Đây là chính sách bây giờ của Hạ Quốc, chính là muốn để cho dân chúng cảm nhận được tận thế tàn khốc, không thể làm đóa hoa bên trong nhà kính.
Phóng viên đi qua, kích động hỏi: "Hùng Liệt quốc trụ, ngài lại một lần nữa cứu vớt một hành tỉnh, ngài có muốn nói gì không?"
Hùng Liệt nhếch miệng cười nói: "Ta đã tận lực. Tuy nhiên lần này ta xém chút nữa sẽ chết ở bên trong Thú triều, may mắn được một tên thí luyện giả kịp thời đi đến cứu được. Cho nên lần này cũng có một phần công lao của hắn. Bây giờ thí luyện giả mới thật sự là tài giỏi."
"Vị thí luyện giả kia là ai?"
"Bá Vương Bất Quá Giang đấy!"