Chương 47: Gài bẫy

Hồn Chủ

Nhâm Ngã Tiếu 17-10-2023 21:06:42

Liên tiếp có 37 dòng nhắc nhở bay qua trước mắt Dương Đại, khiến cho hắn phải nheo mắt lại. Bí cảnh này còn có cửa vào khác sao? Diệp Cầu Tiên, hắn nhớ kỹ, trong lúc hắn săn bắn Thiên Bồng Nguyên Soái có thấy được nhắc nhở về việc Diệp Cầu Tiên chứng được Linh Chiếu cảnh, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể gặp được. Trong lúc Dương Đại đang suy tư như vậy, 100 vị âm chúng nhân tộc túm tụm dưới hắn bắt đầu tiến lên, những âm chúng yêu thú thì tản ra theo các phương hướng khác nhau từ phía dưới lòng đất, một khi gặp phải tình hình quân địch, chúng nó sẽ lập tức phản hồi, thông qua cảm ứng tâm linh, chỉ cần chúng nó phản hồi, Dương Đại liền sẽ buông tha cái hướng kia. Điền Bất Trung đi theo bên cạnh Dương Đại, tiếp tục nói: "Còn có một việc, thí luyện giả bên trong bí cảnh có thể tự giết lẫn nhau, còn sẽ có thông cáo, báo cho những thí luyện giả khác biết, là ai giết ai." Dương Đại nhíu mày hỏi: "Nói như vậy, chẳng phải là rất dễ dàng lộ ra sự tình hành hung hay sao? Tuy rằng pháp luật trong thực tế sẽ không quản đến trong Thâm Vực, nhưng một khi tin tức truyền ra, tất nhiên sẽ gây ra nhiều phiền phức, dưới tình huống như vậy, trừ phi giết sạch toàn bộ thí luyện giả, nếu không ai sẽ tuỳ tiện động thủ chứ?" Không chỉ là Hạ Quốc, pháp luật của toàn bộ các quốc gia trên thế giới cũng sẽ không truy cứu hành vi của thí luyện giả trong Thâm Vực, bởi vì tình huống quá mức phức tạp, còn có thể dính đến pháp luật thực tế không quản được người trong Thâm Vực, không có giám sát và điều khiển, không thể chụp ảnh, thật không thể lập pháp đối với Thâm Vực. Tình huống phá án khó khăn thì không nói, còn có thể dồn ép khiến thí luyện giả đuổi tận giết tuyệt, đương nhiên, nhìn mặt ngoài vẫn là hô hào đám thí luyện giả phải đoàn kết, phải đối xử tốt với nhau. Đây chỉ là mặt ngoài của pháp luật, nếu thật sự truyền ra việc có người đồ sát thí luyện giả, cũng sẽ bị quốc dân chửi rủa, một khi dư luận lớn hơn, phía trên cũng không thể không quản. Nhưng có một chút có thể khẳng định, dưới bối cảnh tận thế, ràng buộc mà các quốc gia đặt ra đối với thí luyện giả thấp hơn người bình thường nhiều, bởi vì họ cần thí luyện giả thủ hộ quốc gia. Điền Bất Trung và Bạch Vĩ sở dĩ bị phán tử hình, là vì trong hiện thực làm xằng làm bậy, mà tu vi của bọn họ lại không tính là cao. Tù nhân trong đám thí luyện giả hầu như đều là Tụ Khí cảnh, rất khó nhìn thấy một vị Tâm Toàn cảnh, về phần Linh Chiếu cảnh, vậy thì càng không khả năng xuất hiện, Linh Chiếu cảnh chính là vũ khí mang tính chiến lược. Điền Bất Trung lắc đầu nói: "Nếu ngài bí mật tra cứu qua các bí cảnh trên mạng, cũng sẽ phát hiện ra một chút, về bí cảnh, rất nhiều chuyện đều tra không được." "Đúng vậy, vì sao xảy ra chuyện này vậy?" "Rất đơn giản, bởi vì phúc duyên, phúc duyên bên trong bí cảnh quá lớn, người tu tiên đều liều chết tranh đoạt, nơi đây đúng là chỉ chú ý mạnh được yếu thua, các quốc gia trên Địa Cầu cũng sẽ không quy định đám thí luyện giả bên trong bí cảnh hòa thuận ở chung, vì như vậy không hợp lý, nếu đám thí luyện giả đều để mắt tới một kiện chí bảo, thì phải dành cho ai? Cũng không thể so tài công bằng, cho người tu tiên trong Thâm Vực có cơ hội tập kích, hơn nữa cho dù có cưỡng ép quy định, lòng tham của con người là không có chừng mực, tất nhiên sẽ vi phạm, nếu như thế, chẳng bằng bỏ mặc tự do. Tận thế mà, tóm lại có rất nhiều nơi hắc ám, cho nên bí cảnh có quy tắc ngầm, bất luận ân oán gì phát sinh bên trong bí cảnh cũng không thể lộ ra cho thế giới bên ngoài biết." Điền Bất Trung nói để cho Dương Đại khẽ gật đầu, đúng là đạo lý này. Dương Đại nói: "Trước tiên cứ tìm đường ra đi, cơ duyên cái gì đó, ta tạm thời không thiếu, Tâm Toàn Đan ta cũng có, ít nhất trước khi đột phá Linh Chiếu cảnh, ta không cần phải liều chết liều sống, nếu là có người dám tìm ta gây phiền phức, vậy thì ta không ngại liên tục spam." Điền Bất Trung lộ ra vẻ tán thưởng, y chỉ sợ Dương Đại không dám đối với thí luyện giả ra tay. Những âm chúng khác biết được bọn họ đang nói chuyện về một thế giới khác, cho nên đều không xen vào. Liễu Tuấn Kiệt thở dài nói: "Ta ngược lại là cảm thấy có thể. . ." "Câm miệng!" Lương Tử Tiêu nói khẽ, Liễu Tuấn Kiệt sợ tới mức khẽ run rẩy, không dám nhiều lời nữa. Khu vực sa mạc này rất lớn, không có gió, nhưng Dương Đại có thể cảm nhận được linh khí nơi đây rất dồi dào, so với toàn bộ nơi mà hắn đã đi qua ở bên ngoài đều dồi dào hơn. Hắn bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ to gan lớn mật. Cẩu tại bí cảnh này, tu luyện ba năm, nhờ vào âm chúng, trực tiếp tu luyện tới Linh Chiếu cảnh thì sao? Dương Đại quay qua Điền Bất Trung hỏi: "Có thể liên tục ở lại bên trong bí cảnh không?" Điền Bất Trung kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng nói: "Cũng đừng có loại suy nghĩ này, bí cảnh một khi đã đóng, sẽ rất khó mở lại mở ra, ít nhất 10 năm tới, không có một cái bí cảnh nào mở ra lại, cho dù về sau sẽ mở ra lần nữa, nói không chừng phải đợi vài thập niên, mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm." Lương Tử Tiêu nói theo: "Bí cảnh rất nguy hiểm, muốn ở chỗ này liên tục sống sót, là rất khó." Chỉ là vài thập niên liền đủ để phát sinh ra quá nhiều sự tình, trừ phi không có gánh nặng trên người, nếu không cũng sẽ không lựa chọn ở lại bên trong bí cảnh. Dương Đại lập tức bỏ ý niệm này đi, lắc đầu bật cười, tiếp tục ra đi. Hắn vừa đi, vừa quan sát bầu trời khảm đá, những viên đá kia có kích thước lớn nhỏ không đều, có một vài chỗ còn khảm nạm tinh thạch, vô cùng huyền huyễn mỹ lệ, cũng không biết là nguyên lý gì mà có thể treo trên không trung như vậy. Đi tới đi lui, hắn tiếp tục đi về phương hướng phía trước, một tên âm chúng bỗng nhiên quay đầu, hắn lập tức quay người, hướng về một phương hướng khác mà đi. Các âm chúng cũng không nghi hoặc, bởi vì Dương Đại đã sớm nói ra kế hoạch, chức trách của bọn họ là bảo vệ tốt Dương Đại. « Thí luyện giả 'Tường Ca' đánh chết thí luyện giả 'Đông Sơn Tái Khởi' » Một dòng nhắc nhở thổi qua trước mắt Dương Đại, Tường Ca chắc hẳn là Vương Tường. Thảo nào người này không nói ra mục đích chuyến đi này của ngũ đại môn phái, nguyên lai người này đợi đến lúc này gây sự. Như vậy xem ra, Vương Tường tìm hắn, thực sự không phải là muốn kết giao, mà là hỏi thăm thiên phú của hắn, may mắn vào thời điểm Vương Tường hỏi, hắn cũng không nói gì. Thằng chó chết! Dám gài bẫy ta! Bí cảnh xem ra đã hoàn toàn giải phóng bầu không khí không lành mạnh của đám thí luyện giả. Dương Đại đột nhiên nghĩ đến Chu Hành Mã, cái thằng kia đã mở ra một phương bí cảnh, chỉ bằng tu vi của gã làm thế nào mà sống sót được vậy? Chẳng lẽ gã chỉ là mở ra, cũng không bước vào sao? Dương Đại bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh từ cuối cùng sa mạc lướt đến, người nọ ngự kiếm phi hành, tốc độ rất nhanh, đoán chừng âm chúng dưới mặt đất không có phát hiện ra người này. 100 vị âm chúng chung quanh lập tức bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Người nọ cách gần đó sau, Dương Đại mới nhìn rõ ràng đối phương bộ dáng. Lại là một nữ tử, mặc thanh y, tóc dài phiêu dật, trên mặt đeo một tấm vải mỏng, che đậy dung nhan, từ dáng người kia để cho Dương Đại nhịn không được nghĩ đến từ ngữ. Tiên tử. Dương Đại lập tức cảnh giác, tiên tử thì như thế nào chứ, chỉ có tiên tử trở thành âm chúng mới tính là tiên tử tốt. Còn sống thì không hề thơm! Nữ tử áo xanh ngự kiếm đứng ở trên đầu đám người Dương Đại, mắt nhìn xuống bọn họ, ánh mắt rất nhanh liền khóa chặt tại Dương Đại, bởi vì chỉ có Dương Đại không có bốc lên lục quang? "Quỷ tu sao?" Thanh âm của đối phương đáp xuống, Dương Đại lắc đầu phủ nhận. Nữ tử áo xanh bay xuống một khoảng cách, thấy 100 vị âm chúng chuẩn bị động thủ liền dừng lại, ánh mắt của nàng rất đẹp, khiến người ta miên man bất định, nàng nhìn chằm chằm vào Dương Đại nói: "Chỉ mới có tu vi Tụ Khí tầng bảy liền dám đi vào, người tới từ môn phái nào, muốn chết sao?" Dương Đại bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không muốn đi vào, là trưởng lão Thiên Nhất môn muốn thu ta làm đồ đệ, liền mang ta vào." Ta có bối cảnh, ngươi đừng chọc ta! Nữ tử áo xanh híp mắt nói: "Ồ? Là Thiên Nhất môn sao, không ngờ chúng ta vậy mà là đồng môn, nếu như ngươi không phải là quỷ tu, vậy thủ đoạn của ngươi như vậy chắc hẳn là tư chất của dị nhân đi, không tồi, cùng ta đồng hành đi, ta sẽ chiếu cố ngươi." Dương Đại vừa nghe thấy lời này, lập tức hạ lệnh: "Kết trận!"