Chương 41: Tất cả đều lên cho ta, nghiền nát chúng nó
Hồn Chủ
Nhâm Ngã Tiếu17-10-2023 21:06:43
Chiến đấu kéo dài, lầu ngoài riếng rít gào, tiếng nổ vang kéo dài không ngừng, tòa thành thị này đang gặp phải tàn phá khó có thể tưởng tượng, Dương Đại với Lương Tử Tiêu không dám ló đầu ra, chỉ có thể căng thẳng chờ đợi ở trong lầu.
"Người nọ có lẽ đã đạt tới Linh Chiếu cảnh tầng chín. Loại khí thế này, ta ở bên trong Quỷ Uyên tông đã từng gặp phải..."
Lương Tử Tiêu thì thào tự nói, ánh mắt phức tạp.
Y biết rõ dị nhân phủ xuống Đại Hạ mới mười thập niên, 10 năm đã có người đạt tới Linh Chiếu cảnh tầng chín, tư chất này so sánh với tư chất của y còn cao hơn.
Dương Đại có thể cảm nhận được y thất lạc, thấp giọng an ủi: "Đừng có đoán mò, dị nhân chúng ta cũng có thiên phú khác nhau. Nói về tư chất linh căn, y chưa hẳn đã hơn được ngươi."
Tựa như Dương Đại, tư chất linh căn thông thường, nhưng có thể dựa vào âm chúng gia tăng tốc độ tu hành.
Thiên phú cấp độ SS của Hùng Liệt là Liệt Dương Kim Cương Thân, tất nhiên cũng liên quan đến biên độ tăng phúc. Cụ thể là cái gì, ở trên Bí Võng cũng không thể biết được.
Ầm!
Một con yêu cầm đập xuyên qua bệ cửa sổ bên cạnh Dương Đại, đập nát tất cả bàn ghế làm việc ở bên trong. Dương Đại chăm chú nhìn lại, cũng may nó đã chết hẳn rồi.
Đây là một con Ô Nha cực lớn, không nhỏ hơn so với Cáp Tử Tinh bao nhiêu. Thân hình của nó bị đánh xuyên qua một cái động lớn, máu thịt mơ hồ, bên ngoài miệng vết thương có liệt diễm đang thiêu đốt.
"Bọn họ cách chúng ta rất xa sao?"
Dương Đại thấp giọng hỏi. Hắn tuy có thần thức, nhưng thần thức không thể dò xét phạm vi xa được như Lương Tử Tiêu.
Lương Tử Tiêu trả lời: "Khoảng hơn 500 trượng, nơi này của chúng ta tạm thời vẫn an toàn. Người nọ rất mạnh, mặc dù bị vây công nhưng vẫn chiếm cứ thượng phong. Xem ra Đại yêu kia không phải là đối thủ của y."
Nghe tin tức như thế, Dương Đại không khỏi cảm khái.
Thảo nào cha của hắn sùng bái Hùng Liệt như vậy. Hùng Liệt quả thật cường đại.
Lương Tử Tiêu lập tức nói: "Nếu y tru sát Đại yêu, Thú triều có lẽ sẽ tản đi. Đại yêu này đã tiếp cận Yêu Vương cho nên mới có thể thống lĩnh nhiều yêu thú như vậy."
Dương Đại bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào Hùng Liệt xuất hiện ở nơi đây, nguyên lai là vì giải quyết đầu nguồn của Thú triều.
Hắn dĩ nhiên mong muốn Hùng Liệt có thể thắng, nếu không hành tỉnh Hán Tây xong rồi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Nhà lầu chỗ hai người đang trốn không ngừng rung rung, nhưng thủy chung không có bị ảnh hướng đến...
Một giờ sau.
Hùng Liệt từ trên trời giáng xuống, một bước đạp vỡ một con chó vàng có thể so với xe buýt, máu tươi tàn phá con đường.
Sau khi hạ xuống, Hùng Liệt há mồm thở dốc, nửa người trên của y dường như bị máu tươi đúc ra, cả người tựa như huyết nhân, nhưng ánh mắt của vẫn tràn đầy sát khí như trước. Phóng tầm mắt nhìn lại, trong phạm vi mấy cây số, trên khắp các đường đi và nhà lầu đều có thi thể yêu thú, đếm cũng đếm không xuể.
Đây đều là chiến tích của một mình y!
Ánh mắt của Hùng Liệt nhìn chằm chằm Cơ Giác Viên Ma đang dựa vào tòa nhà ngân hàng cách đó vài trăm mét.
Cơ Giác Viên Ma cũng vô cùng thê thảm, hai cái sừng đều bị cắt đứt, trên lồng ngực có thêm mấy cái quyền ấn, nhà lầu phía sau bị máu tươi của nó nhuộm đỏ.
Song phương cũng đã cảm thấy hơi kiệt lực, nhưng không có bên nào muốn lùi bước, bọn họ thậm chí muốn tru sát lẫn nhau.
Hùng Liệt bẻ bẻ cổ, lung la lung lay đi về phía Cơ Giác Viên Ma.
Cơ Giác Viên Ma đồng dạng đứng lên, từng bước một tiến về phía y.
Trên bầu trời có không ít yêu cầm lượn vòng, yêu khí hội tụ, mây đen cuồn cuộn đến mức không nhìn thấy mặt trời. Bên trong quảng trường có không ít yêu thú đang ẩn núp. Chúng nó ở các nơi nhìn chằm chằm Hùng Liệt, cùng đợi cơ hội.
Thành thị bị tàn phá này dường như chỉ còn lại một mình Hùng Liệt còn sống. Mặc dù bị vô số yêu thú vây quanh, nhưng y vẫn không hề hoảng loạn. Ánh mắt so với yêu thú còn hung lệ hơn.
"Tạp chủng, giết chết ngươi rồi lão tử có thể kết thúc công việc."
Hùng Liệt thì thào tự nói. Cơ Giác Viên Ma là Đại yêu thống lĩnh Thú triều trên lục địa, về phần Đại yêu thống lĩnh yêu cầm đêm qua đã bị y tru sát.
Động tác của y đã rất nhanh, nhưng trong lòng của y vẫn rất sốt ruột. Mỗi giờ mỗi khắc không biết có bao nhiêu người chết đi.
Nghĩ đến như vậy, Hùng Liệt tăng nhanh bước chân. Toàn thân đẫm máu, cơ bắp sau khi kéo căng thể hiện ra cảm giác tràn đầy sức mạnh mắt thường có thể thấy được, giống như Chiến Thần.
Bên kia.
Dương Đại với Lương Tử Tiêu vẫn còn đang trốn trong đại lâu.
"Bọn họ bắt đầu quyết chiến rồi. Song phương đều là nỏ mạnh hết đà, tuy nhiên tình huống đối với Hùng Liệt mà nói không thể lạc quan, bởi vì yêu thú rình rập xung quanh y rất nhiều."
Lương Tử Tiêu thấp giọng nói: "Muốn chạy trốn sao?"
Dương Đại trầm mặc.
Nếu là ở Thâm Vực, hắn chắc chắn sẽ chạy, còn sống mới là quan trọng nhất. Nhưng ở trong hiện thực, một trận chiến này rất mấu chốt, dính đến mấy ngàn vạn người ở hành tỉnh Hán Tây, trong đó bao gồm người nhà của hắn.
"Chờ một chút."...
Ầm!
Thân ảnh khổng lồ mà kinh khủng kia của Cơ Giác Viên Ma rốt cuộc ngã xuống. Hùng Liệt bảo trì tư thế vung quyền, há mồm thở dốc. Từ bộ dáng y thở dốc xem ra y rõ ràng sắp không chịu được.
Bịch một tiếng.
Hai chân của Hùng Liệt như nhũn ra, không chịu được mỏi mệt, quỳ gối trước mặt Cơ Giác Viên Ma.
Da mắt của y cũng rất nặng, dường như treo lên hai quả cân.
"Đáng chết... Linh lực hao hết sạch, thể lực cũng đã đạt đến cực hạn..."
Trong lòng Hùng Liệt bất đắc dĩ nghĩ đến. Tuy nhiên vừa nghĩ tới Thú triều bị chính mình kết thúc, y vẫn là rất đắc ý.
"Lão tử đến chết cũng là anh hùng!"
Hùng Liệt bỗng nhiên nhìn thấy Cơ Giác Viên Ma ở trước mặt động đậy. Con ngươi của y bỗng nhiên co rụt lại.
Tên này còn chưa chết sao?
Cơ Giác Viên Ma khó khăn đứng lên, ngửa mặt lên trời gào thét. Tiếng gầm giận dữ này vang lên kinh thiên động địa, so với tiếng gào thét lúc trước còn lớn hơn. Rống xong nó lập tức ngã xuống mặt đất, ánh mắt của nó rơi trên người Hùng Liệt.
"Nhân loại... Ngươi phải chết..."
Cơ Giác Viên Ma miệng phun tiếng người, trong lời nói tràn đầy oán độc và sát ý.
Chỉ thấy nó giơ tay phải lên, yêu khí hội tụ ở trong lòng bàn tay.
HƯU... U... U ——
Một tiếng xé gió xé rách đầy trời tiếng rít gào, một thanh phi kiếm xuyên thủng yết hầu của Cơ Giác Viên Ma, lực đạo cường đại kéo lấy Cơ Giác Viên Ma trượt về phía sau mấy trượng, cánh tay phải của Cơ Giác Viên Ma lập tức hạ xuống.
Nó phẫn nộ nhìn chằm chằm Hùng Liệt cho đến khi khí tức đoạn tuyệt.
Hùng Liệt bảo trì thủ thế ngự kiếm, thở hổn hển, cười gằn nói: "Lão tử cũng không phải chỉ là thể tu... Cho dù chết cũng là... Súc sinh như ngươi... Chết trước..."
Vừa dứt lời, Hùng Liệt rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ngã nằm về phía sau.
Nằm ở trên đường đi, nhìn trên trời có yêu cầm lượn lờ, trong lòng Hùng Liệt sinh ra chờ mong.
Cục Chiến Đấu sẽ phái người tới cứu ta sao?
Thế nhưng vừa nghĩ tới tiền tuyến khó khăn, y chỉ có thể ở trong lòng thở dài một tiếng.
Mặc kệ như thế nào, lần này coi như là y đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
Lấy kết cục như vậy chết đi cũng là kết cục mà y hy vọng nhất.
Hùng Liệt nhìn yêu cầm trên bầu trời càng ngày càng hạ thấp, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng gầm thét, y chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu chết.
Đáng tiếc, trước khi chết không nhìn thấy mặt trời của thành phố Thái Hà, đắm chìm trong ánh mặt trời mà chết đi ít nhất có thể làm cho y bình yên.
"Các anh em, tất cả đều lên cho ta, nghiền nát chúng nó!"
Một giọng nói từ xa phương truyền đến, có lẽ là cách quá xa, Hùng Liệt cho rằng mình vừa nghe nhầm.
Ngay sau đó, y nghe thấy một tiếng xé gió truyền đến, tiếp theo chính là thanh âm bước chân rơi xuống đất.
Dương Đại ở dưới sự yểm hộ của Lương Tử Tiêu vừa triệu hoán âm chúng, vừa lấy đan dược chữa thương mà cơ quan tình báo cho hắn đưa vào trong miệng cho Hùng Liệt ăn.
Hùng Liệt mở to mắt, nhìn thấy một tên tiểu tử rất trẻ tuổi, y không khỏi sửng sốt.
Khi Dương Đại triệu hoán Yêu quái Hắc Tinh Tinh đi ra, y trừng to mắt.
Thể hình của Hắc Tinh Tinh cao chừng sáu tầng so với Cơ Giác Viên Ma còn khổng lồ hơn. nó đứng thẳng hai chân, hai tay phẫn nộ vỗ vào lồng ngực, ngửa mặt lên trời gào thét, chấn động khiến cho Dương Đại và Lương Tử Tiêu cũng vội vàng che lỗ tai lại.
Quả nhiên là kim cang tại thế, không ai bì nổi!